Bạn đang đọc Đế Quân: Chương 1388: Hàng Thế.
Vào lúc này ngoài vạn dặm quanh Dạ Minh đã được cao thủ Dạ Minh khuếch tán vây vào trong địa phương an toàn, hiện tại có vô số người đang lưu lại nơi đây, nhưng cả không gian lại vô cùng im lặng.
Không ai biết vì sao lại an tĩnh như vậy, nhưng chỉ mơ hồ nghe nói tựa hồ cao thủ Dạ Minh đang chờ đợi gì đó.
Trên bầu trời, ba người Thần Dạ đang đứng thẳng trong hư không, ở trước mặt họ Kỳ Lân Châu đang lẳng lặng lơ lửng, một cỗ ba động thản nhiên chậm rãi tản mát ra.
Ba người rõ ràng cảm ứng được khi ba động phủ xuống, không gian họ đang đứng liền được ngăn cách hoàn toàn…
– Quả nhiên vô cùng thần kỳ!
Thành Tự Tại cảm thán, hiện tại hắn đã là cao thủ tiếp cận đỉnh phong, lần này ba động bao phủ nếu cảm giác lực của hắn không mạnh, thật sự không thể xuyên thấu ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Kỳ Lân bộ tộc, ba người trực tiếp đi sâu vào không gian chờ đợi Huyết Bồ Đề hàng lâm xuống.
Vì vậy bọn họ cũng không cần trở lại Dạ Minh hoặc gọi thêm cao thủ đến hỗ trợ, như vậy sẽ làm kinh động rất nhiều người.
Về phần người trẻ tuổi thần bí kia…nếu hắn thật sự muốn ra tay cướp đoạt, như vậy cho dù người của Dạ Minh liên thủ đối chiến chỉ sợ cũng sẽ có thật nhiều tính mạng bị mất đi, vì vậy cũng không cần hưng sư động chúng.
Năm ngày sau, Kỳ Lân Châu vẫn đang lẳng lặng phiêu phù đột nhiên mạnh mẽ run lên, ba động tán phát cũng biến thành cực kỳ hỗn loạn.
– Hàng thế rồi!
Thành Tự Tại vội vàng kêu lên, hiện tại hắn đã hiểu được Huyết Bồ Đề chính là cơ hội giữ tính mạng duy nhất cho Tử Huyên, nếu như không lấy được…Mà Tử Huyên quan trọng thế nào với Thần Dạ, mọi người trong Dạ Minh đều hiểu thật rõ ràng.
Lúc này không trung phảng phất như đều bạo động, từng gợn sóng ba động điên cuồng sôi trào trong không gian.
Nhìn thấy một màn này thần sắc Thần Dạ lập tức vô cùng khẩn trương.
Hiện tại Huyết Bồ Đề sắp hàng lâm, không nghĩ tới sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là cao thủ cấp bậc thiên huyền hay thánh huyền, dù là hoàng huyền cũng có thể dễ dàng cảm giác đến.
– Thành tiền bối, theo trí nhớ của ngươi cuộc đời này có từng cảm ứng qua được biến hóa như vậy không?
Thần Dạ không tự chủ được trầm giọng hỏi.
Thành Tự Tại lập tức lắc đầu nói:
– Lão phu chưa từng cảm giác được có ba động tương tự như vậy xuất hiện bao giờ.
– Thần Dạ, có thể có quan hệ tới Tà Đế Điện!
Tử Huyên đột nhiên nói.
– Phải.
Thần Dạ cùng Thành Tự Tại không khỏi sửng sốt, Thần Dạ lập tức hiểu được ý của nàng, lúc này liền thu hồi Kỳ Lân Châu.
– Ông…
Vào lúc này tận sâu trong hư không phảng phất như nơi biển khơi, từng đạo cuộn sóng ngập trời kéo dài liên miên không dứt, uy lực vô cùng đáng sợ.
Vào lúc này do bị huyết mang bao phủ cả bầu trời, ba động thật lớn vẫn có thể bị ngăn cách không làm cho người bên dưới phát hiện được động tĩnh.
– Chẳng lẽ Tà Đế Điện hoặc chính Tà Đế cũng biết sự tồn tại của Huyết Bồ Đề?
Ấn đường Thần Dạ cau chặt lại, nếu quả thật như vậy năm xưa đại cao thủ làm cho Kỳ Lân bộ tộc suy tàn rất có thể chính là Tà Đế.
– Xem ra lần này chúng ta đã bị xem thành bọ ngựa!
Thần Dạ cười lạnh, nếu suy đoán của hắn là thật sự, như vậy Tà Đế Điện cũng đang chờ Huyết Bồ Đề giáng thế, nhưng bọn hắn không nắm chắc được thời gian, cho nên mới tạo ra hành động huyết mang bao phủ lớn như vậy, dù tình nguyện làm cho cả thiên hạ sinh linh phải chết cũng muốn tìm kiếm tin tức về Huyết Bồ Đề.
Tà Đế Điện quả nhiên ngoan độc!
– Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!
Thần Dạ lại cười lạnh, lần này trừ phi Tà Đế đích thân xuất hiện, bằng không ai trở thành chim sẻ thì chưa biết được.
Cho dù Tà Đế xuất hiện thì Huyết Bồ Đề cũng chỉ có thể thuộc về Tử Huyên!
Vẻ điên cuồng cực đoan bộc phát trong ánh mắt của Thần Dạ, nhưng hắn cũng không nhìn thấy ánh mắt điên cuồng tương tự như vậy vừa lướt qua trong mắt Tử Huyên.
Ngay khi động tĩnh ngập trời đạt tới cực hạn, đột nhiên nổ oanh một tiếng thật lớn, Thần Dạ lập tức cảm ứng được có một đồ vật từ tận sâu trong vũ trụ lấy tốc độ cực nhanh bay đến.
Chỉ nháy mắt đồ vật kia đã xuất hiện trong vùng trời nơi này.
– Xem, mọi người mau nhìn, huyết mang giống như sắp tiêu tán!
Giờ khắc này mọi người đều ngạc nhiên nhìn lên hư không, bầu trời xuất hiện một hắc động thật lớn, huyết mang lại lặng yên nhanh chóng tan rã thật quỷ dị.
Khi huyết mang trôi mất, mọi người lại phát hiện có một cỗ ba động đáng sợ truyền ra, chính nhờ cỗ ba động kia mới khiến huyết mang nhanh chóng biến mất vô thanh vô tức.
Không qua bao lâu, bầu trời xanh thẳm trở lại, ánh nắng lại chiếu xuống đại địa, cảm giác ấm áp dấy lên trong lòng mọi người.
Khác với người thường, các cao thủ đều cảm nhận được tu vi của mình giống như muốn đề thăng lên, họ không chút nghi ngờ nếu lấy được vật gì đó sắp xuất hiện đối với họ sẽ có ích lợi thật lớn.
Chỉ khoảnh khắc sau vô số cao thủ lập tức kích động!
– Dạ Minh có lệnh, bất luận người nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không được phép không được tự tiện rời khỏi nơi này, nếu không giết không tha!
Ngay lúc mọi người chuẩn bị lao ra truy tầm đồ vật thần bí kia, đột nhiên một thanh âm âm trầm từ trong Dạ Minh nháy mắt bao phủ cả không gian nơi này…
Thanh âm lạnh như băng nháy mắt đem cảm xúc kích động của mọi người cứng rắn áp chế xuống.
Trong khoảng thời gian này, Dạ Minh đứng đầu chỉ huy mọi người, mặc dù bởi vì tình thế bức bách nhưng Dạ Minh dùng thực lực cường đại nhiếp phục bọn hắn hoàn toàn. Huống chi với thủ đoạn của Trưởng Tôn Nhiên, những người này làm sao đủ khả năng ứng phó.
Nhưng vẻ yên tĩnh bao phủ chưa bao lâu lại vang lên tiếng động lớn xôn xao.
Những người có thể đến chỗ này đều là cao thủ một phương, bọn hắn rõ ràng cảm ứng được một khi huyết mang tán đi sẽ xuất hiện đồ vật gì đó thật cường đại giáng xuống. Nếu như có thể lấy được đồ vật kia vào trong tay, thực lực của họ sẽ tiến bộ cực nhanh, từ nay về sau có thể đứng trên đỉnh thiên hạ.
Dụ hoặc này thật sự không có ai có thể cự tuyệt!
– Chúng tôi xin đa tạ chư vị cao thủ Dạ Minh đã bảo hộ, hiện giờ nguy cơ đã qua chúng tôi cũng nên cáo từ!
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng họ thầm nghĩ chỉ bất quá Dạ Minh cung cấp cho họ không gian sinh tồn, nhưng theo tình hình hiện tại cho dù họ không đến nơi đây cũng sẽ không bị mất đi tính mạng.
Hơn nữa với biến hóa hiện giờ, trong ngữ khí xưng hô của họ đã thiếu đi vài phần cung kính, có vẻ đông cứng, hơn nữa cũng đầy xa lạ.
– Nguyên lai là như vậy sao!
Một thanh âm giễu cợt vang lên, sau đó một thân ảnh đột ngột xuất hiện.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dáng người lả lướt khiến người vô hạn mơ màng.
Nhưng chỉ nháy mắt những người đang có mặt đều lộ ra vẻ lúng túng, thậm chí là khẩn trương.
Nàng chính là Trưởng Tôn Nhiên.
Luận tu vi ở trong Dạ Minh, Trưởng Tôn Nhiên chưa được xem là người đứng đầu, nhưng mưu kế thủ đoạn dù là Thần Dạ cũng không sánh nổi với nàng.