Đọc truyện Đế Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 98: Đâu đúng đâu sai, đâu thiện đâu ác? [4]
Lễ tiết rườm rà khiến ta hoa mắt chóng mặt, mà Phinh Sam lại vô cùng nghiêm túc hoàn thành từng cử chỉ hạng mục, hơn nữa trên môi nàng từ đầu đến cuối đều treo nụ cười hạnh phúc. Ngày thành niên này, có lẽ nàng đã chờ đợi rất lâu rồi, bất lực và tuyệt vọng. Mà Sùng Lang vẫn nhìn chăm chú, trên mặt không một chút điểm biểu tình, thậm chí trong ánh mắt còn có chút thất thần, ta không biết chàng đang suy nghĩ gì, nhớ đến vị hoàng đệ đoản mệnh Phất vương của chàng ư? Hay là rốt cục chờ đến ngày này, người muội muội mà bản thân vẫn chăm lo bảo vệ rốt cuộc cũng trưởng thành, không cô phụ kỳ vọng của cha mẹ đã mất sớm?
Bận rộn bôn ba từ sáng sớm đến tối mịt, đám người của lễ bộ tựa như con rối chẳng biết mệt mỏi, cứ lặp đi lặp lại, ngược ngược xuôi xuôi, đến mức Phinh Sam lúc đầu còn tràn trề hưng phấn giờ cũng uể oải mệt mỏi, cuối cùng cũng kết thúc.
Vừa qua khỏi giờ Dậu, Ương Mộc cung đèn đuốc sáng trưng, Phinh Sam mặc hoa phục ngồi ở trên thiên vị, Sùng Lang vẫn ngồi ở vị trí cao quý nhất đại điện như trước, chỉ là đáng tiếc vị trí hoàng hậu ở bên phải chàng hiện giờ vẫn trống không, vị trí sủng phi bên trái cũng chưa có người bổ khuyết.
Hoa quý phi bởi vì phải chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ chăm sóc phụ thân, cho nên hôm nay cũng không có dự họp, Sùng Lang cũng không phải nam nhân thích chưng diện, cho nên hậu cung của chàng cũng tỏ ra đơn bạc. Mà hôm nay Triệu hoàng hậu đã bị phế bỏ, Vũ quý phi, Triệt phi đã qua đời. Nhã phu nhân sau khi Triệu hoàng hậu bị phế, cũng không được sủng, ở trong thâm cung chăm sóc nhi tử, trước giờ cũng ít ra ngoài. Trừ ta ra, còn có hai mỹ nhân, hai quý nhân, một tiệp dư, một thục nghi. Cho nên thường có đại thần yết kiến muốn hoàng thượng mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp, mà chàng hình như cũng không có ý này.
Đúng vậy, cái chàng cần chính là thiên hạ, mà đó chỉ là mấy mỹ nhân mà thôi.
Rượu quá ba tuần, ca múa mừng cảnh thái bình. Ương Mộc cung tràn ngập trong vui vẻ rộn rã, ta thấy sắc trời đã tối muộn, thời gian cũng xấp xỉ rồi. Ta giả bộ say rượu, muốn mượn cơ hội rời đi. Thu Tễ đi theo ta nhìn thấy ta chống đầu có chút không khỏe, hỏi ta có muốn quay về trước hay không. Ta bảo nàng lấy lễ vật ta đã chuẩn bị tặng cho Phinh Sam ra đây, hộp gỗ lim khảm tơ vàng tinh xảo đựng một cây trâm hoa mai, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Năm đó, hoa soi dưới nước, mai đầu mùa đông bắt đầu nở, cũng chỉ là chuyện của ngày xưa, còn hôm nay, cảnh còn người mất, người cũ nơi đâu, người mới sao chưa về.
Thu Tễ đem lễ vật của ta đưa đến chỗ Phinh Sam, nàng mở hộp gấm nhìn thấy cây trâm, đôi mắt sáng long lanh vui sướng và kinh ngạc. Vị trí ta ngồi cũng không tính là gần với nàng, nàng cũng không tiện chạy đến chỗ ta để nói lời cảm ơn, vui mừng nhìn ta, cười gật đầu với ta, nhấp nháy môi dùng khẩu hình nói hai tiếng cảm ơn. Ta cười lắc đầu với nàng, từ từ đứng lên, bước ra ngoài cửa.
Giờ đi cũng là ly biệt, sợ là kiếp này khó gặp lại nhau. Ta không dám ngẩng đầu nhìn Sùng Lang, ta sợ nhìn thấy ánh mắt của chàng, ta sợ mình sẽ xúc động chạy đến hỏi chàng rốt cuộc là thế nào, ta sợ bản thân lại lần nữa tin tưởng chàng, lại lần nữa rơi vào một mảnh tuyệt vọng.
Ta đi không bao xa, liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Ta cho rằng chỉ là phi tần cũng rời khỏi bữa tiệc giống như ta, thế nhưng xoay người nhìn lại, không ngờ lại là Sùng Lang.
“Cây trâm hoa mai, là vật cũ của nàng?!” Chàng dò hỏi.
“Là vật cũ của thiếp, làm quà tặng sinh nhật cho công chúa không tốt sao? Thiếp mạo muội như vậy, Mong rằng thánh thượng thứ tội.” Ta không quay đầu lại, ngượng ngùng nói.
“Nó là… cây trâm nàng đã cài trong ngày đầu tiên nàng đến Tố Quốc.” Thanh âm của chàng hơi mất mát. Hình như vừa đánh mất đồ vật gì rất quan trọng.
Ta đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên ta gặp chàng cũng cài cây trâm này thì phải, lúc đó chàng đã khen ta rằng “Ngọc cốt na sầu chương vụ. Băng cơ tự hữu tiên phong (thơ Tô Đông Pha).” Ta nói nếu chàng thích thì ta sẽ thường đeo, chàng nói “Ta chỉ nói cây trâm hoa mai này rất đẹp, thực sự rất đẹp, một chút đỏ, càng ngọc cốt băng, lại có cốt cách rắn rỏi của hoa mai và cả phong vận của hoa mai, thế nhưng nếu thường mang, sợ là tục nhãn thấy quá nhiều, khiến cho phong vận này mai một, sau này sẽ khó thấy lại”.
Vì vậy, từ đó về sau, ta đã cất nó vào trong kho, giữ thật cẩn thận.
Lúc này trong lòng ta không tránh được chua xót, ta giơ tay lên để Thu Tễ dìu ta bước về phía trước, vốn định lặng lẽ rời đi, thế nhưng vì sao lại ở phía su ràng buộc lòng ta. “Thánh thượng có trí nhớ tốt, thế nhưng đều là chuyện đã qua. Những năm trước đây lúc mới cùng công chúa trò chuyện, nàng rất yêu thích hoa mai cho nên hôm nay nô tỳ mang trâm hoa mai này tặng lại cho nàng. Công chúa mỹ lệ, ưu nhã, cây trâm này tương xứng, cài lên chắc chắn thêm xinh đẹp.” Ta xoay người, nhìn thẳng vào mắt chàng nói. Khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, thế nhưng thế nhưng dưới bóng trăng lạnh lẽo, coi như đã vào đầu mua hạ, mà lòng ta vẫn còn tích đầy sương.
Chàng muốn nói gì đó, thế nhưng lại không nói nữa, thở dài một hơi, tiếng thở dài này rất nặng nề.
“Thánh thượng, đã không còn sớm nữa. Hôm nay là ngày sinh nhật của Ngưng Lưu công chúa, ngài lại là trưởng bối duy nhất của nàng, nô tỳ cáo từ trước.” Ta không đợi chàng lên tiếng, cứ thế xoay người cất bước rời đi, ta cố gắng đứng thẳng người, không để chàng nhìn thấy lúc này ta đang bi thương.
Rời đi nhé, rời đi nhé.