Đọc truyện Đế Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 36: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa [2]
Ta vừa bước vào cửa cung liền nghe giọng nói của chàng.
“Thích không?” Sùng Lang bước ra sau cánh cửa có viết ba chữ “”Sương tuyết điện” bên trên. Chàng đã thay y phục mặc lúc sắc phong bằng một kiện trường sam màu lam. Trường sam nhìn như giản đơn tùy ý, nhưng khi bước lại gần thì có thể nhìn thấy bên trên vải gấm được thêu mấy đóa hoa lan ẩn bằng sợi tơ cùng màu, lan sống trong không cốc, thanh sắc hàm kiều, tịch mịch như thường, làm quân tử trong bách hoa, nhưng thật đáng tiếc, không phải là một trượng phu vĩ đại.
“Thích.” Ta chưa từng nhìn thấy qua cung điện này, đã nói thích, chẳng qua là phụ họa mà thôi. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của chàng, vẫn nụ cười trông mong như cũ. Chàng quả thật rất tốt với ta, tuy rằng ta cũng không biết có phải chàng thật lòng yêu ta, thương ta, hay chẳng qua ta là người được chàng đón từ Nam Thần đến, hoặc chẳng qua ta chỉ là một “vật hiếm lạ”, chỉ đem đến niềm vui thích nhất thời. Nhưng bây giờ chàng lại khiến cho ta cảm động. Ta nên xem chàng là trời, là đất, xem chàng là tòa bộ sinh mệnh của ta.
E rằng, chàng mới là cõi đi về của ta, có một trượng phu như vậy, còn gì để cầu?
“Thích là được rồi.” Chàng ôm ta vào lòng, ta dựa lưng vào chàng, nhìn kỹ cung điện không thuộc về bất luận cái gì mà chỉ là một cung điện một mình ta sống.
Đình đài lầu các, cửa sổ xà nhà chạm trỗ tinh xảo, trong nháy mắt lại khiến ta nhớ đến nhà ở Nam Thần — Thiệu phủ.
Cũng có sân phơi này, cũng có lầu các như vậy, cái phòng đó và học đường phía trước cũng y như vậy… Tiên sinh…
Trong nháy mắt mắt của ta ngập trong nước mắt, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ thế nhưng không thể thốt nên một lời. Ta xoay người chôn mặt trong lòng của chàng. không để bản thân khóc nấc lên, mà chàng chỉ ôm lấy ta, không nói một lời, bàn tay vỗ về tóc của ta.
Không biết qua bao lâu, ta mới chui ra khỏi lòng chàng, ngẩn đầu lên, nhìn ánh mắt đang cười của chàng.
“Nhớ nhà?” Thanh âm của chàng rất nhẹ, tuy rằng thanh âm cũng không phải thanh âm Nam Thần quen thuộc, nhưng vẫn làm ta an tâm.
“Vâng.” Ta gật đầu.
“Có trẫm.”
“Vâng!” Ta cười nhìn chàng, trên mặt vẫn còn nước mắt.
“Xấu muốn chết!” Chàng đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, cúi đầu nhìn ta, Như là tình nhân lúc nỉ non, trong lòng tràn đầy vui sướng.
“Chàng đã từng đến Thiệu phủ sao?” Nếu như chưa từng đến qua, tại sao lại xây dựng giống đến như thế, nếu có thì sao ta chưa từng gặp qua?
“Đã từng đến.”
“Khi nào?”
“Khi đó.”
Năm năm tiền sao?
“…”
“Ừ, trẫm nhìn thấy nàng. Lúc nàng đang chơi xúc cúc với một thị nữ.” Thanh âm của hắn như cười, lại như đang hoài niệm.
“A! Thật ư!” Ta cười đấm ngực của chàng.
Chàng không nói lời nào, chỉ một mực cười. Ta tựa trong lòng chàng, nghe nhịp tim của chàng, lại an tâm như vậy, không nghe thấy tiếng động quấy nhiễu.
“Ngươi đâu, vì sao không để cho A Phúc thông báo.” Ta biết rằng lời chàng nói là chuyện sau khi sắc phong xong.
Ta nhìn vào mắt của chàng, nghiêm túc nói: “Phu quân của Nhiễm Nhi là đế vương, có quốc thổ ngàn dặm, chấp chưởng thiên hạ, thiếp chẳng qua chỉ là một bụi cỏ trong thiên hạ của chàng, một con diều trong ngàn vạn con diều, được quân vương thiên hạ nắm dây, kéo bay vào trong loan điện, chim yến tước chỉ cầu một mái hiên trú nắng, chí đại bàng hướng về bốn phương, Nhiễm Nhi làm sao có thể buộc đại bàng cùng lưu lại dưới một mái hiên?”
Ta có thể nhìn thấy sự thỏa mãn, vui mừng, tự hào, thậm chí còn kinh ngạc của chàng.
“Nói cho trẫm biết, nàng là thê tử của trẫm.” Chàng nói ta là thê tử của chàng, là đang khẳng định với ta sao? Nhưng có một niềm vui nảy sinh trong lòng, niềm vui này lại không giống như lời tán thưởng của tiên sinh khi ta làm đúng một bài thơ, rất khó giãi bày, nhưng rất rõ ràng.
Ta không biết đây có phải là tình yêu hay không, ta cũng không biết thứ tình cảm này là cái gì, chẳng phải lòng ngưỡng mộ với tiên sinh, cũng không phải lòng tôn kính với An Linh ca. Mơ hồ như vậy, lại chân thật như vậy, thật muốn cứ như vậy cả đời.
“Sùng Lang, hôm nay ở lại không?” Ta đưa mắt ai oán nhìn chàng.
“Đương nhiên.” Nghe thấy lời khẳng định của chàng, trong nháy mắt ông trời của ta hình như phát sáng trong thoáng chốc.
“Vậy thì, thiếp xuống bếp làm vài món ăn, Sùng Lang thích ăn cái gì.” Ta có thể cảm giác niềm hưng phấn của mình, ta nghĩ ánh mắt của ta phải chăng cũng chiếu lấp lánh giống như Ngưng Lưu.
“Được.” Chàng âu yếm nhìn ta.
Nghe được lời đồng ý của chàng, ta cười chạy đi, giống như quay về khoảng thời gian còn ở Thiệu phủ, vô câu vô thúc, tự tại khoái hoạt.