Đọc truyện Đế Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 27: Cát vàng mênh mông, xa giá Bắc Tố [1]
Cuối cùng lại kiểm tra một lượt xem còn thiếu sót gì nữa hay không rồi thổi tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chẳng biết sao hôm nay trời hơi lạnh, có lẽ do ban ngày trời đổ mưa. Kéo mền đắp lên trên người, cơ thể dần dần ấm lên, nghĩ đến chuyện hôm nay khiến ta trằn trọc không sao ngủ được.
Ban ngày cô cô cho gọi ta đến Đồng Cung, nói cho ta biết một vài thứ, cái này cái kia, ta nghe tai này lọt tai kia, lúc về cũng quên hết hơn hơn phân nửa. Ngẫm lại, những lời cô cô nói không phải làm thế nào lập được chỗ đứng trong hậu cung, làm thế nào để thu hút ánh mắt quân vương, đủ mọi chuyện…
“Tiểu thư, đã ngủ chưa?” Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, kéo ta từ trong suy nghĩ ra.
“Vẫn chưa, vào đi.” Nghe tiếng gọi dường như là Doanh Tâm.
Doanh Tâm cẩn thận bước vào, trên này cầm một ngọn đèn: “Nô tỳ đóan tiểu thư không ngủ được, nên vào nói chuyện phiếm với tiểu thư.” nàng còn bướng bỉnh le lưỡi một cái.
“Cái gì mà ta không ngủ được nên vào trò chuyện? là chính ngươi không ngủ được thì đúng hơn.” Ta cười triêu nàng, còn tỏ ra bộ dáng hung dữ.
“Tiểu thư kỳ ghê, nói chuyện với người thông minh thật chẳng vui gì, cái gì cũng hiểu rõ, chán quá.” Doanh Tâm giả bộ oán trách ta.
“Được rồi được rồi! Mau vào đi.” Ta cười kéo Doanh Tâm vào phòng, nói thật, hiện tại ta rất muốn có ai đó để cùng tâm sự, nếu không đêm nay, chắc ta lo sầu suốt đêm.
“Nhìn tiểu thư kìa, còn kéo nô tỳ vào nữa chứ.” Nha đầu kia, nhường nàng một bước, nàng lại đòi ba bước.
“Doanh Tâm, cẩn thận ta trừ lương tháng của em!”
“Haizzz ô ô, tiểu thư, mới nói đùa một câu đã tưởng là thật rồi! Chẳng vui chút nào! Nô tỳ đang mong chờ tiền lương tháng này để đi mua chút son phấn và vài thứ linh tinh, tiểu thư làm vậy thật nhẫn tâm.”
Nha đầu kia học những lời này từ lúc nào.
“Được, muốn đùa phải không? Lương tháng này ta sẽ tăng cho em thêm 2 lượng, cho em tha hồ đi mua son phấn, chỉ tiếc là, lúc em cầm được lương thì chúng ta đang trên đường đi Tố Quốc, nghe người ta nói rằng, đường đi đến đó sa mạc trải dài, xem em mua son phấn ở đâu.”
Doanh Tâm nghe thấy lời ta nói lại vừa lo vừa vội, giống như con kiến trong chảo dầu: “Tiểu thư, tiểu thư thật xấu.” cái miệng đỏ chót chu chu, quay đầu đi, không để ý tới ta.
Rót một ly trà bồi tội, đưa đến trước mặt Doanh Tâm, nói rằng: “Doanh Tâm tốt của ta, đừng nóng giận nữa, hôm khác ta giúp ngươi tìm một nhà tốt gã sang, được không?”
Một lời nói chẳng đáng gì, Doanh Tâm tức giận đánh ta, vừa đánh vừa nói: “Tiểu thư thật là, tại sao có thể nói đùa như vậy được, đáng ghét, đáng ghét.” Trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia tràn đầy tức giận và oán giận.
“Được rồi, được rồi, nếu để người khác nhìn thấy lại không biết ai là tiểu thư đấy. Ngay cả ta cũng dám đánh, Doanh Tâm, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi.” Ta xoa xoa cánh tay, nha đầu kia, ra tay cũng chẳng nhẹ chút nào.
“Là do tiểu thư nói những lời khiến người ta không vui, có đùa cũng đừng đùa như thế.” nói rồi lại bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác.
“Tính tình này của em, cần phải sửa đổi mới được, cứ thế này coi chừng không ai thèm lấy!”
“Haizzz! Tiểu thư! Hừ!” Doanh Tâm đứng phắc dậy: “Người ta không thèm lấy chồng không được sao!Cứ chọc người ta hoài.” Doanh Tâm hình như giận thật, mắt hồng hồng. Ngẫm lại, có lẽ là ta đã đùa quá trớn rồi.
“Doanh Tâm ngoan, tỷ tỷ tốt của ta, Nhiễm Nhi biết sai rồi biết sai rồi Nhiễm Nhi cũng không dám nữa.” Ta đứng dậy kéo Doanh Tâm, thanh âm mềm nhẹ thỉnh cầu tha thứ.
Thấy Doanh Tâm không nói lời nào, ta nghĩ chắc nàng đã tha thứ, nên kéo nàng ngồi xuống.
“Nhưng mà, nói thật, Doanh Tâm, ngươi biết không? Ta không muốn trì hoãn ngươi và Liên Tâm. Đến chỗ đó thì không cần nghĩ cũng biết, sẽ không có được cuộc sống an nhàn nữa.” Không ai có thể đoán được tâm tư của ta, Ta suy nghĩ nhiều hơn những người khác, tiên sinh đã từng nói ta là buồn lo vô cớ, mà ta chỉ có thể đáp lại một câu, chẳng qua sớm lo đến ngày an nguy khi còn sống an nhàn mà thôi. Ta hy vọng được nắm tay người mình yêu sống đến đầu bạc răng long, ta hy vọng người ta yêu thương không phải chịu đau khổ.
Cho nên, ta chỉ có thể bước một bước, tính mười bước, thậm chí một trăm bước.
“Tiểu thư, ta đây và Liên Tâm được phu nhân chuộc từ trong tay kẻ buôn người. Từ những ngày còn bé, nô tỳ đã không thể quên được, khi cha chết, nô tỳ vẫn chưa tới bảy tuổi, ca ca vì miếng cơm manh áo hàng ngày phải làm công trong gia đình phú hộ, thế nhưng, đáng tiếc mệnh ngắn, nương là một tiểu dân nông thôn, không có kiến thức gì, từ lúc ca ca mất đi liền bệnh liệt giường.” Vừa nói, Doanh Tâm lại rơi lệ, ta không biết thân thế của nàng lại đau buồn như vậy.
“Không lâu sau, nương cũng đi, khi đó nô tỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không có khả năng kiếm ăn, Người trong thôn cũng giúp đỡ nô tỳ nhiều, chỉ là… Sau đó có một bà Lý trong trôn nói với nô tỳ rằng trong thông xuất hiện mẹ mìn. Theo nàng chắc chắn sẽ có cơm ăn áo mặc, nếu như gặp may, còn được làm nha hoàn cho nhà phú hộ, lúc đó không còn lo lắng cơm ăn áo mặc nữa.” Ta chưa từng thấy Doanh Tâm như thế bao giờ, khóe miệng mang theo nụ cười, thế nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, thỉnh thoảng thở dài một hơi.
“Doanh Tâm.” Ta áy náy gọi tên của nàng.
“Tiểu thư, mặc kệ người khác thế nào, Doanh Tâm tuyệt đối sẽ không rời khỏi tiểu thư. Tiểu thư luôn tốt với nô tỳ, lại xem như tỷ muội. Phu nhân, có ơn với nô tỳ, cho ăn cho uống, cho việc làm cho đồ mặc, còn phát tiền lương mỗi tháng, mua son mua phấn. Phần ân tình này, nếu như kiếp này có thể báo đáp, Doanh Tâm nhất định toàn tâm toàn lực trợ giúp. Bởi vì nô tỳ sợ, kiếp sau không tìm được tiểu thư, lão gia và phu nhân.”
“Ừ, theo ta. Luôn luôn đi theo ta, không được bỏ lại ta.” Ta ôm Doanh Tâm, ô ô khóc lên. Tình cảm đè nén đã lâu bỗng nhiên bộc phát. Từ nay về sau, người thân nhất bên cạnh ta cũng chỉ có các nàng.