Đọc truyện Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu) – Chương 65: Ba đứa
Edit:Trucxinh
Có lúc Yến Hồng cảm thấy kiếp trước của mình giống như một giấc mơ, mà
cuộc sống đời này mới là thật, dường như nàng xuyên qua chỉ là tưởng
tượng. Chỉ là ngẫu nhiên nói tới đề tài một ngàn năm sau, sẽ cảm thấy
năm tháng như bây giờ quá hạnh phúc, hạnh phúc tới mức không thật. Bây
giờ dưới thân đau đớn nhắc nhở nàng, đừng có nghĩ lung tung vớ vẩn nữa,
mau sinh con ra đi. Cũng gian phòng này, cũng mấy bà đỡ này, sinh con,
cũng là nàng. Chỉ là không có tiếng khóc la hoảng loạn khàn đặc làm bạn
với nàng thôi, tự nhiên nàng lại cảm thấy hơi vắng vẻ. Khụ, kỳ thật
trước đó đã luyện tập chuyện này với tiểu ngốc nhà nàng nhiều lần rồi,
tất cả tình huống có khả năng xảy ra đều đã tập dượt năm lần bảy lượt,
hắn mà còn ma kêu quỷ khóc như lần trước nữa thì nàng thất bại quá…
“Thiếu phu nhân, uống miếng canh, có thêm sức lực.” Bà đỡ Cảnh lần thứ
hai giúp Yến Hồng sinh, thành thử cũng không cứng nhắc như lần trước
nữa, thái độ thảnh thơi như thể không phải nàng sinh con mà là thổi một
cái kèn cỡ lớn mà thôi, hơ, coi như nàng chưa so sánh như thế.
“Canh đắng quá…” Yến Hồng cảm thấy mình thật kỳ quặc, thế mà còn có thời gian trách móc mấy chuyện không đâu.
“Trong đó có bỏ nhân sâm, đương nhiên đắng rồi. Vì đứa nhỏ, đắng chút
cũng không sao, còn đau không? Không đau lắm thì nghỉ một chút đã.” Bà
đỡ Cảnh nói câu này thật là nhẹ như mây trôi.
Rầm rì nửa ngày, Yến Hồng vẫn cảm thấy trong lòng là lạ: “Người bên ngoài sao yên lặng quá vậy?”
Giai Nhân nghe xong lặng lẽ lườm tiểu thư mình một cái, muốn hỏi cô gia thế nào thì cứ nói thẳng, còn ngoằn ngoèo lắt léo hỏi thăm như thế,
không mệt sao. Lần trước cô gia ở bên ngoài quậy muốn lật trời, tiểu thư nàng ở trong lo lắng. Bây giờ cô gia không quậy, tiểu thư vẫn cứ lo.
Oài, tâm tư sản phụ khó dò quá…
“Cốc cốc cốc” cửa sổ vang lên tiếng gõ, Giai Nhân đi lại hỏi: “Ai thế?”
“Manh Manh.” Giọng nói ôn hòa trong trẻo, chính là Đông Phương Manh.
“Là thiếu gia à…” Giai Nhân cố ý lớn tiếng dài giọng, nhanh chóng liếc
mắt về phía giường một cái, người nào đó đang vểnh dài tai ra nghe kia,
trong lòng cười trộm không thôi nhưng vẫn hỏi tiếp: “Có chuyện gì vậy
thiếu gia?”
“Hồng Hồng không lên tiếng, lo lắng.” Đông Phương Manh lặng im một lát
lại nói tiếp, giọng nói hơi hơi run rẩy, chỗ khung cửa cũng vàng lên
tiếng “sột sột” có lẽ đang dùng móng tay cào cửa gỗ. Chính là biểu hiện
hắn căng thẳng.
“Tiểu thư, cô gia không nghe thấy tiếng ngài, đang lo lắng kìa.” Giai
Nhân cũng không đáp thẳng mà quay đầu truyền đạt tình huống cho Yến
Hồng.
“Manh Manh, Hồng Hồng không sao, đang nghỉ ngơi giữa chừng đó…” Yến Hồng dứt khoát gào lên, đằng nào hình thức chung sống của vợ chồng nàng
người khác thấy đã thành quen rồi, mất mặt thì cứ mất đi.
Bà đỡ Cảnh thấy mức độ không sai biệt lắm rồi, lập tức giúp Yến Hồng
rặn: “Nào, hít sâu… thở ra… dùng sức!” Giai Nhân không nhịn được liếc
bóng người ngoài cửa sổ một cái, cảm thấy… hình như có cái mặt dán lên
đó.
“Tiểu thư, chịu không nổi thì kêu ra đi, cô gia chịu được mà.” Giai Nhân thấy Yến Hồng cắn chặt góc chăn không chịu kêu ra tiếng, không nhịn
được khuyên bảo. Yến Hồng lắc đầu, nàng nhịn được thì cố nhịn, không
muốn để hắn nghe rồi khổ sở. Nhưng cuối cùng vẫn không cách nào kháng cự được đau đớn khủng khiếp như thế, khó mà kềm được dần dần thét lên.
Chỗ khung cửa cũng theo tiếng thét chói tai bên trong mà vang lên tiếng
cộc cộc, thỉnh thoảng truyền đến mấy câu cổ vũ sợ sệt: “Hồng Hồng, không đau, không đau.” “Hồng Hồng, không sợ không sợ.” “Hồng Hồng, đừng khóc
đừng khóc.” Âm thanh từ trong trẻo đến trầm thấp lại khàn khàn, nhưng
thủy chung chưa từng đứt đoạn.
Yến Hồng vẫn nghe được nhưng không sao trả lời nổi, đứa nhóc trong bụng
này, hành nàng sắp chết đến nơi! Đau tới nỗi mắt mở mà không nhìn rõ gì
nữa, cổ họng hình như cũng không phát ra âm thanh nổi, đến hô hấp cũng
bắt đầu khó khăn, cuối cùng nghe được một loạt tiếng hét hưng phấn: “Ra
rồi ra rồi, nhìn, đầu, đầu, đầu!” Lúc Yến Hồng mơ mơ màng màng còn nghĩ, Giai Nhân này kích động ghê, còn lắp bắp nữa! Theo bản năng dùng sức
rặn một cái, sản đạo chợt nhẹ bẫng, Yến Hồng biết, con nàng chào đời
rồi.
“Oa oa oa…” Tiếng trẻ con khóc. Rốt cuộc cũng được ngủ… Yến Hồng mừng rỡ nhắm mắt, chưa kịp ngủ, cơn đau quen thuộc lại ập đến.
“Mẹ nó, còn đau nữa, có để cho người ta ngủ không?!” Yến Hồng nhịn không được chửi thề, bà đỡ Cảnh đang cắt dây rốn, nghe thế ngẩng ra. Thò đầu
nhìn, cũng kêu lên: “Còn một đứa nữa này!” Lại một trận người ngã ngựa
đổ, tiếng động nơi cửa sổ tạm ngừng lại một chút giờ lại bắt đầu truyền
đến có quy luật.
Sinh đến cuối cùng, Yến Hồng cảm thấy lông tơ mình cũng đau, chỉ biết
máy móc dùng sức, mắt không mở lên nổi, la cũng lười la. Muốn la cũng
phải có sức mà… Sinh xong cảm giác gì cũng không có, lệch đầu, ngất đi.
Lúc tỉnh lại, bên người nhiều thêm ba cái bọc, còn có một con cún cảnh
sát to uỵch đang ngoan ngoãn ngồi bên giường chờ nàng tỉnh lại, đáy mắt
ánh nét âu lo quen thuộc.
Thấy nàng tỉnh, mắt sáng lên, có thần lại rồi, nhanh chóng sán lại gần
ôm tay nàng. “Mấy bảo bảo?” Chắc chắn nàng sinh xong mệt quá hoa mắt
rồi, sao lại có ba bọc?
“Ba đứa!” Đông Phương Manh cười híp mắt rút một tay ra, giơ lên ba ngón
tay, sau đó hôn hôn gương mặt đầm đìa mồ hôi của nàng. Quả nhiên nàng có thuộc tính của heo, cao sản ghê chưa…
“Đáng yêu không?” Người nhũn ra, hỏi. Gật đầu như điên.
“Mấy nam mấy nữ?” Đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng.
“Hai Cây Đuốc Nhỏ, một Áo Bông Nhỏ.” Đông Phương Manh trả lời vấn đề của nàng sinh động và hình tượng hết sức.
Yến Hồng yên tâm rồi, cuối cùng cũng rớt ra một cái áo bông, nàng viên
mãn rồi, há há. “Muốn nhìn bảo bảo.” Sinh ba đứa, chẳng trách hiện tại
một chút sức cũng không có mà xài. Dù thế, cũng không cản trở được quyết tâm muốn thấy mặt con của nàng. Đông Phương Manh dè dặt ôm từng cái bọc tới gần nàng, sau đó đỡ nàng dựa vào lòng mình, đau lòng vén mái tóc ẩm ướt của nàng ra sau vành tai. Yến Hồng châu đầu nhìn từng đứa, bọn nhóc đều nhỏ nhỏ nhăn nheo, mắt còn chưa mở, thành thành thật thật nằm trong bọc tã.
Áo Bông Nhỏ hơi bé, mềm mại đáng yêu trắng hồng như hoa; còn lại hai bé
trai, đều đỏ hỏn, không mập như Cây Đuốc Nhỏ lúc mới sinh, nhìn đều rất
thanh tú. May mà cả ba đều bình an chào đời, sau này từ từ nuôi béo. Hu, không biết tiền sữa bột có đủ không nữa…
Yến Hồng nhìn bảo bảo nhiều như thế, trong lòng vừa cao hứng vừa sầu,
người ta nói nhóc con choai choai ăn nghèo cha mẹ, nhà nàng ba thằng,
ông bà già nó lại kiếm không được nhiều, muốn nuôi mấy đứa này trưởng
thành hết chắc phá sản quá…
“Trời ạ, Hồng Hồng thật biết sinh! Ta nói muốn ôm tiểu bảo bảo đầu tiên, không ngờ một lần ra ba đứa, tay không đủ xài luôn, thật muốn mọc thêm
vài cánh tay ghê…” Giọng tiểu thập lục vừa hưng phấn vừa tiếc rẻ từ
ngoài vọng vào. Đại bộ đội tới hỏi thăm mẹ heo rồi… không phải heo mẹ
thì là gì, năm nay, vừa khéo cầm tinh con heo… ba con heo con…
“Đông con đông cháu phước đức dày, Hồng nhi quả nhiên là người có phúc, ha ha ha…” Lão phu nhân cười quá khoa trương đi.
“Không biết đệ muội có chịu cho ta một đứa nuôi…” Đông Phương Tề nói
chưa xong đã bị lão phu nhân cắt ngang: “Muốn thì tự đi mà sinh, không
cho giành của nhà Hồng nhi.”
“Khụ, hài nhi nhất định cố gắng…” Vẫn là giọng Đông Phương Tề.
“Ghét quá, không biết xấu…” Giọng tiểu thập lục. Yến Hồng mếu, đám người này tính đứng ngoài phòng sinh mở tiệc trà xong mới vào hả?!
“Mẹ, muội muội…” Ặc, Cây Đuốc Nhỏ cũng chen náo nhiệt nữa.
“Khụ…” Yến Hồng hắng giọng, đáng tiếc âm thanh quá yếu, ngoài cửa không
ai nghe, ngược lại tiểu nữ nhi động đậy, nàng lập tức ngừng, không dám
đánh thức đám tiểu tổ tông này, bằng không chừng đó nàng không ứng phó
nổi. Đông Phương Manh nhét gối ôm bự Yến Hồng tự chế lót ra sau lưng
nàng, đỡ nàng dựa vào đằng sau, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.
Việt Dã Thỏ đang nói: “Ta muốn ra ngoài thành bắt thêm vài con thỏ, mặt
nạ đại tiên thỏ không đủ chia rồi…” Cửa mở, mọi người không hẹn mà cùng
nhìn lại, im bặt. Đông Phương Manh xám mặt, mất hứng nhìn mẹ hắn ca hắn, tẩu tẩu hắn, tẩu tẩu tương lai: “Ồn…”
“Hơ, xin lỗi, làm Hồng nhi thức rồi?” Hết cách, bọn họ thật rất muốn
nhìn bảo bảo… mới vừa bọc lại xong, còn chưa ôm đã nghiền đã bị ba bảo
bảo cướp mất đem đặt bên cạnh mẹ bảo bảo rồi, muốn kháng nghị cũng không được.
“Hồng Hồng tỉnh rồi.” Đông Phương Manh nghiêng người nhường chỗ cho mọi người tiến vào, vươn tay bế Cây Đuốc Nhỏ gọi hắn “cha, cha, cha” nãy
giờ. Lão Công gia, Đông Phương Ngọc và Đông Phương Tề ba đại nam nhân tự giác ở lại gian ngoài, còn không quên dặn: “Đừng lần lữa lâu quá, để
Hồng nhi nghỉ ngơi đàng hoàng. Còn nữa, đừng quên bồng bọn nhỏ ra.”
Cây Đuốc Nhỏ vừa thấy mẹ liền nhào tới: “Mẹ, mẹ mẹ…”
Lão phu nhân dẫn tiểu thập lục và Việt Dã Thỏ cười rạng rỡ đi lại: “Ôi
chao, nhìn ba đứa bé này, đáng yêu quá đi! Vất vả Hồng nhi nhà ta rồi…”
“Mẹ, không vất vả.” Yến Hồng cười đáp, sau đó híp mắt nhéo khuôn mặt Cây Đuốc Nhỏ nhào tới cạnh gường: “Cây Đuốc Nhỏ nhớ mẹ hả?”
“Nhớ… muội muội!” Cây Đuốc Nhỏ nói xong muốn trèo lên giường, y như con
khỉ. Đông Phương Manh đành đẩy mông nó một cái, lúc này mới lên bờ an
toàn. “Muội muội…” Ba đứa giống hệt nhau, nó không biết đứa nào mới là
muội muội, rầu rĩ nhìn tới nhìn lui, mặt nhăn như cái bị, ngước lên cầu
cứu: “Mẹ…”
“Đây là muội muội.” Yến Hồng cười chỉ chỉ Áo Bông Nhỏ. Mắt Cây Đuốc Nhỏ
lập tức sáng lên, hai tay chống thành đóa hoa, vui vẻ nhìn một lát, kết
quả lúc mọi người không ai chú ý sấn tới hôn một cái vang dội. Mọi người hoảng vía, Đông Phương Manh còn khoa trương trừng Cây Đuốc Nhỏ một cái, làm nhóc con rụt cổ lại: “Muội muội, thơm…” Oa, cha nó có muội muội,
không thương nó nữa…