Đọc truyện Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu) – Chương 24: Vịt con
Edit: Trucxinh
Cuộc sống ở trang viên rất thảnh thơi. Ngày nào Yến Hồng cũng ăn trái
cây tươi không hết, còn nhìn cảnh đẹp bất tận, đùa giỡn mỹ nam không
dứt… ách, mỹ nam đương nhiên chuyên chỉ Đông Phương Manh thiếu gia,
người khác cho nàng mượn lá gan nàng cũng không dám đi đùa giỡn. Ngày
tháng sướng như tiên. Nhưng mấy ngày nay, Đông Phương Manh lại rất thần
bí, thường thường không chú ý một chút là biến mất tăm. Lần nào cũng
phải huy động cả đám người chạy lần khắp trong ngoài trang, có lúc còn
tìm không thấy người nữa. Nghĩ nghĩ, thiếu gia này mới học nói, toàn phủ chính là bảo bối mới mẻ đây mà, cả ngày từ sáng tới tối trốn nhà đi ra
chơi trò mất tích, không làm người ta bớt lo được. Hơn nữa mỗi lần tìm
thấy hắn đều ở chỗ rất kỳ cục, không phải trong ngòi nước chảy qua cánh
đồng bắp thì là trong hòn núi giả, còn có một lần giày vò leo lên tới
nóc nhà, thiếu chút nữa là vợ chồng Công gia ngất vì hoảng.
Yến Hồng nghĩ muốn bể đầu cũng không biết làm sao hắn lên đó được, hỏi
hắn không bằng hỏi mấy cái xà ngang. Vì thế Yến Hồng không thể không
thực thi chính sách kềm người gấp rút, diễn vai bám đuôi hai mươi bốn
giờ. Không dè sáng nay, thằng nhãi này lại biến mất. Yến Hồng lật tung
hết những chỗ gần đây hắn hay xuất hiện cũng không thấy người. Cả trang
viện thiếu điều bạo động. Về sau quản sự Tiểu Lâm tìm thấy hắn bên ổ gà ở một nhà tá điền đằng sau viện. Khi đó hẳn là thiếu gia đang chuẩn bị ăn trộm ổ gà nhà người ta… Yến Hồng nhìn Đông Phương Manh rón ra rón rén
bỏ trứng vịt vào trong ổ gà, nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thằng nhãi này thật là… càng lúc càng có sáng ý. Cho dù muốn giấu
trứng vịt đi cũng không cần mỗi ngày tìm một chỗ, nay chỗ này mai chỗ nọ chứ? Đâu phải đội du kích đâu, hic. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của
hắn, Yến Hồng lại nhịn không được buồn cười. Nghĩ đến buổi tối mấy ngày
nay tiểu ngốc kiên trì muốn ôm trứng vịt lên giường ngủ chung Yến Hồng
lại cảm thấy bi ai hết chỗ nói. Mấy tối rồi đó, nàng không dám trở mình
không dám đụng vào hắn thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ sợ không cẩn
thận đè bể trứng bảo bối của hắn. Cuối cùng đành thê thảm trải đệm xuống đất, thế này mới ngủ được một giấc.
Sáng sớm còn phải thức trước khi hắn dậy leo lại lên giường, nghĩ mà
không nhịn được nước mắt đồng tình cho bản thân. Phải nói tên này có lẽ
có công năng đặc biệt thật. Tự mình hắn ôm mấy đêm liền mà trứng vịt
không sứt mẻ gì. Với cái nết ngủ hận không thể biến ra bảy mươi hai biến của hắn, phải nói đây đúng là kỳ tích!! Nàng nói ngon dỗ ngọt, hao hết
nước miếng để hắn đặt trứng vịt ra chỗ khác, thiếu gia hắn xem như không nghe, sau đó còn chạy tới thư phòng lấy bút vẽ và màu nàng chế riêng,
tặng cho mấy quả trứng vịt không biết là tốt số hay xấu số kia mỗi quả
một màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím toàn bộ trình diện hết! Lúc ấy làm nàng há hốc mồm.
Sau Giai Nhân nảy ra cách, lúc vô tình khi cố ý cứ liếc mắt nhìn trứng
bảy sắc cầu vồng của hắn. Mới đầu tên này còn chưa để ý, chừng sau bị
liếc nhiều quá, ý thức được nguy cơ liền thần không biết quỷ không hay
đổi chỗ, đến nàng cũng không biết hắn giấu đi đâu. Không dè hắn ngốc thì ngốc nhưng lại am hiểu sâu sắc đạo lý thỏ khôn có ba hang nhé! Chỗ giấu càng lúc càng khiến người ta nghĩ không ra… Tá điền tất nhiên không keo kiệt gì rơm rạ để bện ổ gà, thậm chí còn rất khẳng khái tặng thêm một
mớ; không lấy làm phiền nói cho Đông Phương Manh nghe làm sao mới ấp ra
được vịt con; cũng mặc kệ tên kia nghe hiểu hay không, vấn đề lớn nhỏ gì đều nhấn mạnh mấy lần.
Ông cụ không rõ sự tình cho là hắn muốn ấp mấy con vịt con để chơi, còn
nhiệt tình muốn tặng một con gà mái dầu đang ấp trứng cho hắn làm vịt
mẹ. Yến Hồng ở bên cố nhịn cười thiếu nước co giật. Ngược lại, tiểu ngốc bày ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, còn như lọt vào tai bao nhiêu thì
chỉ có ông trời biết.
Yến Hồng buồn cười chỉ vào ổ rơm trong lòng hắn hỏi: “Manh Manh lấy cái này làm gì?”
Hắn cúi đầu quan sát nửa ngày, sau đó ngẩng lên mím môi, đắc ý nửa ngày, đáp: “Trứng, giường, ngủ.” Vẫn là nhả ra từng chữ từng chữ.
Yến Hồng gật đầu, ồ, ra là giường cho trứng bảo bối của hắn ngủ. Nghĩ nghĩ lại hỏi hắn: “Manh Manh, muốn xem vịt con không?”
Đông Phương Manh nghi hoặc nghiêng đầu: “Vịt con?”
Yến Hồng híp híp mắt, cười gian: “Trứng bên trong sẽ lớn thành vịt con.”
Đông Phương Manh nghe xong giật mình, mở to mắt nhìn trứng bảy sắc trong ổ rơm chòng chọc, giống như giây tiếp theo sẽ có vịt con từ trong đó
chui ra vậy, khẩn trương tới nỗi không dám thở. Lão tá điền thẳng tính
nghe xong thật tình nhịn không được lén lút lườm Yến Hồng một cái, bụng
nghĩ thiếu phu nhân này nhìn dịu dàng dễ thương sao cứ ưa ăn hiếp người
thật thà thế! Đông Phương Manh nhìn nửa ngày cũng không thấy vịt con đi
ra, lại ngơ ngáo nhìn Yến Hồng, đôi mắt như biết nói, đầy nghi ngờ. Yến
Hồng tiếp tục lấp lửng: “Trứng phải ngủ ở nơi ấm áp một thời gian dài.
Ừ, hẳn là hơn hai mươi ngày, chừng đó vịt con sẽ xuất hiện.” Nếu nàng
không nhớ sai, gà con ấp khoảng 21 ngày là nở, chiếu theo đó, chắc vịt
cũng cỡ đó nhỉ. Không biết mấy cái trứng của hắn có phải trứng thụ tinh
rồi không, có thể ấp ra được không nữa. Ui, đến chừng đó nếu không ấp ra vịt con, trò đùa này chơi lớn rồi, nhất định tiểu ngốc sẽ khóc, khụ.
Đông Phương Manh mở to mắt, háo hức nhìn Yến Hồng, mừng rỡ nói: “Vịt con, muốn.”
Đứng một bên nhìn hai chủ tử nhà mình dang ‘đàm đạo’ về trứng vịt, Y
Nhân có chút không nhịn được nữa, chịu hết nổi quay sang Yến Hồng hỏi:
“Tiểu thư, mấy cái trứng của cô gia ấp nở ra, liệu vịt con có nhiều màu
sắc thế này không?”
Nghe nha đầu thắc mắc, Yến Hồng cười trộm, lấp lửng: “Bản thân vịt hoang cũng đã nhiều màu rồi.”
Giai Nhân trợn trắng mắt, đến chừng đó không ấp ra vịt con, ngược lại
nhảy ra mấy cái “trứng hư”, trò vui này lớn lắm đấy! Đương nhiên Yến
Hồng cũng không muốn đến chừng đó bị ai kia nước ngập núi vàng, vì thế
chạy qua hỏi han ông lão kinh nghiệm phong phú kia: “Cụ à, mấy cái trứng này cầm về đã bốn năm ngày rồi, không biết còn ấp được không?”
Lão tá điền gật đầu rất oai phong: “Trứng bảo quản bốn năm ngày là thích hợp nhất, trứng bảy tám ngày cũng có thể ấp thành công, lâu hơn thì khó nói. Bất quá phải xem có cồ không mới ấp được.”
Yến Hồng đổ mồ hôi, trứng này bị tiểu ngốc bôi xanh xanh đỏ đỏ, quỷ mới
nhìn ra được có cồ (tức là trứng thụ tinh) hay không, thôi thì tạm thời
được chừng nào hay chừng ấy, bảy tám quả trứng ít ra cũng ấp được một
hai con chứ?
Lão tá điền này không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, đầu tiên cầm mấy
quả trứng lên sờ một chút, ước lượng nặng nhẹ, lại lấy một tay cầm ba
quả trứng, xoay trong năm ngón tay, mấy quả trứng chạm khẽ vào nhau,
nghe âm thanh, cuối cùng dùng mũi ngửi vài cái, gật đầu nói với Đông
Phương Manh ở một bên đang căng thẳng không thôi: “Mấy cái trứng này đều không vấn đề gì, có thể ấp.” Sau đó bỏ trứng vào lại ổ rơm dưới ánh mắt mong chờ của hắn.
Yến Hồng vui ra mặt, không phải chứ, số hên thế? Bèn đi theo lão tá điền tỉ mỉ học hỏi một lượt nữa, nhớ kỹ những điểm cơ bản cần chú ý như độ
ấm, độ ẩm, biết rõ ràng thời gian nở là sau hai mươi tám ngày liền kéo
Đông Phương Manh hào hứng đi về viện ấp trứng.
Quản sự Tiểu Lâm ôm con gà mái dầu đi đằng sau nhìn hết sức buồn cười.
Lão tá điền làm dùm một ổ rơm màu vàng kim nhìn như cái vò úp ngược, rất có ý tứ kiểu “ổ vàng”. Quản sự Tiểu Lâm lại lót thêm một ít cỏ mềm, để
mấy quả trứng được hưởng thụ đãi ngộ càng thoải mái hơn. Ngay vợ chồng
Công gia nghe nói con muốn ấp vịt con cũng hào hứng lên, ngày nào cũng
chạy qua tham gia náo nhiệt. Lạ là con gà mái dầu kia dưới ánh mắt theo
dõi cao độ như thế còn có thể tiếp tục bình tĩnh nằm sấp trên ổ rơm
khiến Yến Hồng hết sức bội phục.
Công việc thường lệ hàng ngày của Đông Phương Manh là đi tuần tra ổ gà,
sau đó cùng với con gà mẹ ngạo mạn kia mắt to trừng mắt nhỏ. Hễ ngồi
chồm hổm xuống là ngồi nguyên ngày, cơ hồ quên cả ăn uống. Con gà này
cũng khá kiên cường, liên tục nhiều ngày không ăn không uống mà còn
sống! Yến Hồng từng nghe người ta nói lúc gà mẹ nằm ổ thì phần lớn không ăn, cứ phải có người ép thì mới ăn một chút. Nàng vốn không tin, bây
giờ chính mắt nhìn thấy không thể không bội phục, cho dù là một con gà
cũng vĩ đại như thế. Vì thế lại khuyến khích Đông Phương Manh cho gà ăn. Đông Phương Manh làm sao biết mấy cái này, hắn chỉ biết dùng “trừng mắt pháp”, con gà kia hoàn toàn khinh rẻ hắn. Hết cách, Yến Hồng đành tự
thân ra trận, con gà kia thi thoảng sẽ giữ thể diện cho nàng, ăn vài hạt thóc là xong việc.
Lại cùng giày vò thêm mấy ngày. Yến Hồng thật lo cho sức khỏe Đông
Phương Manh, ngày nào cũng ép hắn ăn nhiều một chút, đến buổi tối lại
tha hắn về phòng ngủ, vì thế còn không tiếc hi sinh cuống họng ngũ âm (5 nốt nhạc chính trong hệ thống âm nhạc cổ truyền Trung Quốc: cung,
thương, giốc, chủy và vũ) không trọn của mình, hát khúc thôi miên cho
hắn, tóm lại là để tên này làm việc nghỉ ngơi như bình thường. Nhưng,
ban ngày hắn vẫn cố chấp canh ổ gà, tư thế muốn cùng vịt con đồng cam
cộng khổ.
Nhìn thấy hắn nghiêm túc như thế Yến Hồng cũng không tiện cản trở, bèn
tùy ý hắn. Bản thân thì ngồi bên cạnh đọc sách, vẽ tranh, tán gẫu với vợ chồng Công gia, thỉnh thoảng đút tiểu ngốc ăn ít điểm tâm, hơn hai mươi ngày nhờ đó dễ dàng trôi qua. Vào ngày thứ hai mốt, nhiệt độ không khí
hơi hạ xuống, sáng sớm đã hơi lạnh. Yến Hồng đoán chừng hai ba ngày này
vịt con sẽ ra đời, lo ổ gà không đủ ấm, không biết có nên kêu Lâm quản
sự lấy thêm ít cỏ mềm lót ổ cho gà không. Ai ngờ qua tới nơi, tiểu ngốc
đang cầm một cái áo muốn phủ lên trứng vịt, con gà mẹ tức giận cụp cánh
xù lông, kiểu như muốn liều mạng với hắn. Hoảng hồn, Yến Hồng vội vàng
kéo hắn qua một bên. Nhìn kỹ lại, á, bộ đồ này hai ngày trước nàng mới
may cho hắn mà. Tên này rộng rãi gớm, dám lấy ra làm ra giường cho trứng vịt.
Gà mẹ vĩ đại ngạo mạn đi về địa bàn của mình, vểnh mông lên, lại ngồi
xuống mặt trứng vững vàng. Đông Phương Manh có phần không phục, còn muốn lại phủ áo lên. Yến Hồng vội vàng giữ mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn
nói: “Manh Manh, bây giờ trứng đang ngủ ngon, không thể ồn đâu!” Nói
liền mấy bận hắn mới nghe vào tai, lúc này mới chịu thôi. Yến Hồng lập
tức đổi sang vẻ mặt hiền từ nịnh hót gà mẹ: “Tiểu Hoa à, vất vả cho mày
quá! Mày chậm rãi làm việc, có gì cần thì lên tiếng, bọn tao ở ngay bên
cạnh đây này.” Bị đặt cái tên không tao nhã chút nào, gà mẹ Tiểu Hoa
không nể mặt lườm một cái, ngoảnh sang bên, chuyên tâm ấp cục cưng.
“Phì”, một tiếng cười khẽ vang lên gần đó. Yến Hồng tức giận nhìn qua. Ai? Ai dám có ý kiến với chính sách dụ dỗ của nàng!