Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Full
Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Nguồn: Internet

72.700

Full

Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

5
GIỚI THIỆU

Thông tin truyện: Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Phu quân ngây thơ đệ nhất thiên hạ mang âm hưởng của điền văn, là một thiên tình ngọt ngào với áng mây hồng, cơn gió xuân và chồi non vừa nhú. Đọc – cười. Đọc – rung động. Đọc – mãn nguyện. Tôi thật nhớ Trường Sinh trong “Chàng ngốc thôn nọ”, cũng rất nhớ Tiên Tâm trong “Man cô nhi”. Cả câu chuyện là con đường phũ lá phong, quanh co uốn khúc giữa những ngọn đồi đỏ rực, vừa diễm lệ lại vừa mộc mạc, vừa rực rỡ lại vừa bình yên. Bỏ qua tác phẩm như thế này, các bạn sẽ hối tiếc đấy ^^

Yến Hồng sinh ra trong một gia đình thư hương giàu có. Sau khi mẹ mất thì di nương lên làm vợ cả, cha ruột thờ ơ, chị em ức hiếp. Nàng cũng mặc kệ, chỉ cố sống yên ả không tranh không giành. Quốc công phủ đến cầu thân, bởi vì người muốn cưới nữ nhi Yến gia là vị tam công tử xưa nay không mấy ai biết đến, nghe đồn lại là tên ngốc nên Yến Hồng rất nhanh bị đem đi làm vật thế mạng thay Yến Vân.

Tốt thôi, nàng chả tha thiết gì mái nhà này, đi làm dâu phủ Quốc Công, cho dù là lấy một thằng ngốc cũng có thể an tâm không đói không rét, an an ổn ổn mà sống hết đời. Yến Hồng chưa bao giờ mơ ước xa vời.

Đông Phương gia không có nhiều người. Cả cơ ngôi đồ sộ, lầu vàng gác ngọc, ba nghìn tư binh, mấy trăm người ở cũng chỉ phục vụ hai vợ chồng Quốc Công và ba vị công tử. Thế tử Đông Phương Ngọc là trưởng nam vai rộng chí cao, thần tượng sừng sững của tất cả đàn bà con gái, quanh năm đóng ở biên cương gìn giữ mỗi tất đất của hoàng triều. Nhị thiếu Đông Phương Tề là cánh tay phải của thái tử, thông minh sắc sảo, miệng lưỡi hơn người, khôn ngoan lanh lẹ, chẳng nghi ngờ gì chính là cái trụ rất to của triều đại tiếp theo. Hai con người lỗi lạc là vậy, nhưng họ đều không phải nam chính của câu chuyện. Tam công tử Đông Phương Manh là “sản phẩm bị lỗi” mà lão phu nhân đau đứt ruột gan, lão gia tiếc thương bao bọc, huynh trưởng lo lắng âu sầu, nhị ca áy náy thương yêu.

Đông Phương Manh – đứa trẻ ra đời sau một lần lão phu nhân đỗ bệnh. Anh trai song sinh dường như đã đoạt đi tất cả của hắn – sức sống, trí tuệ, bản năng. Hắn là cái vỏ không hồn, tồn tại vô định như viên đá cuội, đóng tất cả cánh cửa của thế giới lại, giam mình không khoảng không im lặng và sáo rỗng… Đông Phương Manh chính là phu quân của nàng!



Trời đất bao la, không dễ gì gặp nhau, càng không dễ gì nên duyên vợ chồng. Nếu số mệnh đã đem nàng để lại bên hắn, Yến Hồng tình nguyện an phận thủ thường, làm tròn phận dâu, chăm chồng nuôi con, dù chồng nàng là pho tượng người nàng cũng vui vẻ chấp nhập. Cái này gọi là “đạo đức nghề nghiệp”.

Ấy vậy mà số Yến Hồng tốt lắm. Mẹ chồng hòa ái dễ gần, thương con như mạng, cũng thương dâu như con. Cha chồng nói ít làm nhiều, con người rộng lượng thông thái, cả đời lặn lội quan trường sớm đã thấu hiểu thị phi. Quốc Công gia biết con trai út kém cõi hơn người, lấy vợ sẽ làm lỡ đời con gái nhà người ta, ông còn tính sẽ nuôi hắn tới chết, chết rồi thì hai người anh lại thay phiên. Nhưng mà chuyện đời khó đoán, một quẻ bói thần kỳ đã đem Yến Hồng đến cho Đông Phương gia, nếu nàng đã bước vào cái nhà này, hy sinh cuộc đời cho con trai họ thì họ cũng sẽ xem nàng như thân nhân, bảo hộ dâu con cả đời no ấm. Trên hết vẫn là thế tử và nhị thiếu gia. Đông Phương Ngọc tài cao lỗi lạc, từ sớm đã nhận định mình phải mạnh mẽ để trụ vững gia tộc, càng mạnh mẽ để bảo vệ cho cậu em út, huyết nhục tình thâm, đứa em này vừa là bệnh trong tim, vừa là mềm yếu trong lòng. Nhị thiếu Đông Phương Tề đã trưởng thành với nỗi ám ảnh và cảm giác tội lỗi. Ngày bé, mỗi khi đến sinh nhật hắn luôn nhận được rất nhiều quà. Bản thân là một thần đồng nổi danh kinh kỳ, tiếng tăm vang xa, là nhị thiếu tài hoa của Quốc Công phủ. Đông Phương Tề đã từng rất tự mãn và kiêu ngạo. Cho tới một ngày hắn nhìn thấy khuôn mặt y hệt mình ngẩn ngơ cô độc đứng bên khe cửa, Đông Phương Tề chợt nhớ: mình là một người anh, mình có một đứa em sinh ra thiệt thòi. Từ ấy hắn luôn có cảm giác bản thân đã tranh giành hết trí tuệ và sức sống của Đông Phương Manh, cảm giác tội lỗi đó bám theo suốt con đường trưởng thành, hắn yêu tiếc Đông Phương Manh, nhường nhịn đủ điều, che chở em trai khỏi mọi ánh mắt người đời, lặng lội tìm hết danh y tới thần y bất kể núi non cách trở… Thế rồi tam công tử Quốc Công phủ trở thành một sự tồn tại bí mật, một người phàm sống giữa phàm thế mà không nhiễm chút bụi trần.

Đông Phương Manh chính là con người bất hạnh mà hạnh phúc nhất. Hắn không bằng ai, không thể sống như mọi người nhưng ít nhất hắn có một gia đình toàn vẹn mẫu mực, có tình thân nhân đủ để bình an hết đời. Cả câu chuyện là những dòng viết vừa giản đơn mà vừa bao la tình người, trên thế giới này, mọi tình yêu đều có nguyên do, duy tình cha mẹ anh em là luôn đơn thuần cho đi không đòi đáp lại…

Và mặt hồ yên ả đó bắt đầu nổi sóng khi một người con gái tên Yến Hồng xuất hiện giữa thế giới trắng xóa của Đông Phương Manh. Đôi mắt xinh đẹp rựa rỡ đó đột nhiên hiện lên giữa những phong nền vô sắc. Nàng tìm mọi cách để nhìn vào mắt hắn, cho dù hắn tránh né theo bản năng thì nàng vẫn kiên trì đuổi theo, đuổi theo, cho tới một ngày hắn phải đầu hàng. Có lẽ Đông Phương Manh thất bại trước sự nhẫn nại của cô gái đó, nàng muốn nhìn, vậy thì nhìn đi. Mọi giao tiếp đều không kì diệu bằng đôi mắt, một khi hắn chấp nhận nhìn vào mắt nàng, cũng là mở một ô cửa sổ để trông ra thế giới. Yến Hồng tươi trẻ và lạc quan, nàng đối với hắn như người mẹ yêu đứa con khờ dại ngây thơ. Mỗi ngày một chút, một chút, Yến Hồng ép buộc hắn phải đối mặt với thế giới, làm sống lại những bản năng nguyên thủy của con người. Tâm hồn hắn thanh sạch hơn suối trời, trái tim hắn êm dịu và chân thành hơn tất cả. Hắn dần cảm thấy độ ấm áp trên bàn tay mềm mại đó, dần thân quen với nụ cười tựa vầng thái dương, dần biết phản ứng với lời nàng nói, run rẫy cầm chiếc thìa tự ăn cơm như nàng yêu cầu, cũng chỉ vì nàng mà thốt lên tiếng nói đầu tiên… Cả câu chuyện là ly nước hoa quả vừa ngọt vừa thơm mát, sóng sánh màu mật ong mà lưu lại hương vị đê mê trên đầu lưỡi.



Nam chính của chúng ta đáng yêu ơi là đáng yêu, giống như Peter Pan – một cậu bé không bao giờ lớn. Cho dù anh dần dần hiểu chuyện đời, cho dù đã là cha của các con, cho dù đã biết gánh vác trách nhiệm của người đàn ông thì Đông Phương Manh vẫn là đứa trẻ ngây ngô của thuở ban đầu, tình yêu của hắn là ỷ lại vào nàng, bị chi phối tất tần tật bởi Yến Hồng, thế giới quan của hắn là do nàng tạo ra, nó cũng chỉ xoay quanh nàng, tồn tại vì nàng…

“Bằng hữu, là cái gì?”

“Bằng hữu không phải cái gì, là người. Có điều đối với Manh Manh mà nói, cũng có thể là mấy thứ vịt con, hoa hoa cỏ cỏ gì đó. Manh Manh thấy chúng, sẽ cảm thấy ấm áp, cảm thấy vui vẻ. Đó là bằng hữu.”

“Hồng Hồng, ấm, vui vẻ.”

“Cho nên, Hồng Hồng cũng tính là bằng hữu của Manh Manh?”

“Manh Manh không phải bằng hữu, Hồng Hồng không phải…”

“Vậy Hồng Hồng là gì?”

“Hồng Hồng là… là… Manh Manh không biết nói.”

Thế ra, nàng chỉ là một sự tồn tại khó hiểu thôi? Trong thế giới ngôn ngữ đơn điệu của hắn, nàng là cái gì, hắn không diễn tả được… Mãi cho tới khi nhìn thấy những làn gió đùa trên ao sen, Phương Đông Manh mới mừng rỡ đem khái niệm phức tạp ấy nói với nàng:

“Manh Manh, là cá nhỏ, Hồng Hồng, là nước.”

Hắn là cá, nàng là nước, cá không thể rời khỏi nước, hắn không thể sống thiếu nàng.

Có lẽ Đông Phương Manh không phải một nam chính làm người ta hâm mộ mãnh liệt, càng không phải một soái ca ngôn tình siêu phàm hiển hách, nhưng cho tới giờ phút này, Hoa Ban thích anh nhất, thích cái cách sống đơn giản và thành thực, thích cách yêu mãnh liệt mà ôn hòa, thích cả tính nết đến nhân cách. Ai mà không yêu được khi anh phát biểu những câu ngây ngô đâm thẳng vào lòng người, những logical ngộ nghĩnh trong suy nghĩ của anh sẽ làm bạn bật cười bằng cả tấm lòng. Và rồi bạn sẽ rung động thật nhiều khi chàng ngốc ấy biết yêu, hắn có thể một mình quyết trèo lên vách tường cao ngất của hoàng thành, bởi vì bị lạc khỏi Hồng Hồng, hắn phải đứng thật cao để nàng tìm thấy.

Thật ra Đông Phương Manh là một người vô cùng quan trọng trên thế giới này. Ai nói hắn vô dụng ngu ngốc, chỉ một khắc không tìm thấy hắn, những đứa trẻ Đông Phương gia sẽ hoảng sợ, cấm vệ quân sẽ bị điều động truy tìm, ám vệ của Thái tử cũng phải lao vào cuộc. Bởi vì trên đời này chỉ có độc nhất một Đông Phương Manh, người em trai quý báu của các anh, người con thiệt thòi của cha mẹ, người chồng không thể thiếu của Yến Hồng, người cha để bọn trẻ yêu thương và bảo vệ.

Tháng tháng năm năm cứ vậy qua đi, trong đôi mắt rực rỡ của ai đó, màu lá phong đỏ ối dưới ánh nắng chiều, có một nữ nhân ngồi giữa cơn mưa lá, một bầy trẻ ngủ say chung quanh nàng. Họ bước vào bức tranh của hắn, đơn giản là để sự “tồn tại” hóa thành sự “sống”.

Một câu chuyện thật mộng mơ, thật ấm áp tình người mà cũng hài hước không đỡ nổi. Cảm ơn bạn editor 100 lần vì văn phong chuẩn mực này, vì câu chuyện đáng giá này, cũng vì một thứ cảm xúc không dễ phai nhạt theo ngày tháng.

 Bình luận

Để lại một bình luận