Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 57: Chí Viễn Tao Ngộ
Biên: Bạch Tú Tài
Vấn đề của đám người Ngũ Hợp Phái tạm thời đã được gác lại, không biết Tiểu Hắc đã bày mưu kế gì cho Mộc Quốc Thái nhưng bề ngoài gia tộc vẫn sinh hoạt bình thường.
Theo như hứa hẹn thì cũng còn đến một tuần Hàn Liệt và Tàng Bá mới quay trở lại để tiếp tục gây khó dễ với Mộc gia.
Lúc này, Mộc Bình và Tiểu Hắc đang ngồi đối mặt với Chí Viễn.
Sau nhiều ngày chữa trị, cuối cùng anh chàng này cũng đã khôi phục lại được toàn bộ trí nhớ của mình.
Chỉ là hiện tại sắc mặt anh ta trắng bệch, hai tay run rẩy, đôi mắt biểu lộ cảm giác sợ hãi tột độ.
Mất cả nửa ngày, khó khăn lắm anh ta mới mấp máy đôi môi của mình, dùng âm thanh cực nhỏ để cất lời:
– Khục khục, cảm tạ hai vị đã ra tay cứu giúp…!Nếu không thì Chí Viễn ta đã sớm phơi xác ở nơi xó xỉnh nào rồi.
– Viễn huynh không cần phải khách sáo.
Ta và ngươi cũng xem như quen biết, không thể thấy chết mà không cứu.
Bây giờ ngươi hãy kể chúng ta nghe xem vì sao ngươi lại tao ngộ thê thảm như vậy.
Mỉm cười ấm áp, Mộc Bình thể hiện ra nghĩa khí bừng bừng khiến cho Chí Viễn xúc động đến đỏ cả hai mắt.
Đúng là trong hoạn nạn vẫn còn gặp được quý nhân.
– Chuyện của ta nên bắt đầu từ khi chia tay Mộc huynh.
Ta đưa Vân nhi trở về ra mắt cha mẹ, mọi việc vốn tưởng sẽ rất tốt đẹp vì ấn tượng của song thân của ta dành cho nàng ấy cũng không tệ.
Nhưng ta đã lầm…!Cầm Vân…người con gái đó vốn không thật lòng yêu thương ta, nàng ấy chỉ lợi dụng một tên ngốc si tình như ta mà thôi.
Kể đến đây, nước mắt của Chí Viễn trực chờ từ lâu bỗng rơi lã chã xuống, anh ta đang ăn năn hối hận đến tột cùng.
Đứng một bên, Tiểu Hắc vẫn im lặng không nói gì.
“Cầm Vân! Từ sớm ta đã cảm nhận có gì đó rất khác thường ở người con gái này, xem ra ta đã đoán đúng rồi”
Âm thầm nhớ lại hình ảnh người con gái đáng sợ kia, Tiểu Hắc không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Ngày đó nếu như có một chút sai sót thì nó và Mộc Bình có thể đã bị đối phương hại mất rồi
– Lần đầu gặp nàng, ta còn nghĩ rằng mình đã tìm ra tình yêu của đời mình.
Không ngờ được những ngày tháng hạnh phúc đó tất cả chỉ là mộng ảo, là một vở kịch không hơn không kém.
Vậy mà ta còn ngu ngốc tin vào lời thề non hẹn biển đó, còn chính tay mình dắt nàng ta về nhà để gây nên tội nghiệt không thể cứu chữa.
Chính mắt ta đã thấy…!nàng ta giết chết mẫu thân, phụ thân cũng vì ngăn cản tranh thủ cho ta có thời gian chạy trốn mà cũng lành ít dữ nhiều.
Ta..ta..là đồ bất hiếu.
Tại sao không để ta chết thay cho song thân của mình aaaaaaaa
Càng kể, tinh thần của Chí Viễn càng sa sút, lại có dấu hiệu suy sụp trở lại.
Nhanh trí, Tiểu Hắc liền lấy bộ kim châm ra để châm cứu truyền linh khí vào người, ổn định tâm thần cho anh ta.
Nhờ ra tay kịp thời, vài phút sau, Chí Viễn đã ổn định lại được đôi chút.
Chỉ là nước mắt trên khuôn mặt anh ta vẫn không ngừng chảy xuống, trông rất thê lương.
– Ông anh có biết vì sao cô ta lại đánh chủ ý vào gia đình của mình không?
Người chết thì cũng đã chết, không thể sống lại được, Tiểu Hắc chỉ muốn biết điều gì khiến cho Mộc Cầm phải tốn công phu đi một vòng lớn để tiến vào Chí gia.
– Ta cũng không rõ.
Đúng rồi…Ngày hôm đó, ta nhớ mình vô tình nghe lén được phụ thân ta có gọi Mộc Cầm là sư muội.
Bọn họ còn nhắc gì đến một thứ gọi là Quỷ Bình.
Ngoài ra, ta không nghe được gì nữa cả.
Sực nhớ ra gì đó, Chí Viễn cố gắng tìm kiếm trong ký ức của mình vài manh mối quan trọng.
– Sư muội…!Quỷ Bình…!
Lẩm bẩm một mình, Tiểu Hắc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.
Tiếp theo Chí Viễn liền trong đau khổ thuật lại quá trình tao ng đại nạn của gia đình mình.
Chuyện cũng không có gì quá khó suy đoán, Mộc Cầm bộc lộ ra mục đích thật sự của mình và dùng vũ lực để đạt lấy Quỷ Bình.
Cha của Chí Viễn buộc lòng chống trả và tạo cho con trai mình cơ hội chạy thoát thân.
Sau đó nó và Mộc Bình an ủi Chí Viễn vài câu rồi rời khỏi để anh ta được nghỉ ngơi.
Anh chàng này mới khôi phục, cần thời gian để vượt qua được mất mát để đứng dậy.
Sánh bước đi trong hậu viện Mộc gia, Mộc Bình nhìn Tiểu Hắc dò hỏi ý tứ:
– Sư đệ, ngươi cảm thấy câu chuyện của Chí Viễn thế nào?
– không có vẻ gì là nói dối.
Có lẽ cha của anh ta đã che giấu gia đình về quá khứ của mình.
Không phải Văn tiên sinh cũng là cao thủ Chân Võ Môn mai danh ẩn tích hay sao? Kỳ nhân ẩn sĩ trong thiên hạ rất nhiều, không có gì là lạ cả.
Người có thể cầm chân được Mộc Cầm để nhi tử mình giữ lại một đường sinh cơ có thể là người thường sao? Tiểu Hắc dám chắc mười phần lão cha của Chí Viễn chính là cao thủ nội khí hàng thật giá thật.
Còn ẩn tình bên trong thì nó có thể phán đoán đại khái là cha của Chí Viễn vốn là sư huynh muội với Mộc Cầm, ông ta mang theo món đồ tên là Quỷ Bình gì đó chạy đến Huyền Kinh, cưới vợ sinh con tại đây.
Cuối cùng bị vị sư muội kia tìm ra tung tích rồi giết người đoạt bảo.
Nếu sắp xếp bố cục câu truyện như vậy nghe cũng có phần hợp lí, có điều vì sao Mộc Cầm lại còn trẻ như thế chứ.
Nhìn cô ta chỉ vào khoảng hai mươi mấy tuổi mà thôi, trong khi cha Chí Viễn ít nhất cũng đã qua tuổi ngũ tuần.
Từng đọc qua thư tịch về các loại đan dược, Tiểu Hắc cũng biết qua khái niệm về trú nhan.
Có rất nhiều người vì muốn lưu giữ vẻ đẹp thanh xuân bất hoại mà tu luyện một số công pháp hoặc dùng đan dược để có thể trẻ mãi không già.
Chỉ là nó không ngờ ở thế giới này cũng có cách thức giữ cho người ta trẻ đẹp, đây là một việc không hề dễ dàng nha.
“Cũng có thể là do phẫu thuật.
Khi đó ta chưa có thần thức nên không tra xét được, nếu gặp lại thì chắc chắn có thể xác định rõ ràng.”
Cười nhạt một cái, Tiểu Hắc cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Dù sao thì nếu Mộc Cầm đã lấy được thứ mình muốn thì nhiều khả năng cô ta đã sớm rời khỏi Huyền Kinh.
Chí Viễn không có võ công, cũng không biết bí mật gì nên anh ta còn sống hay đã chết đối với đối phương đều không quan trọng.
– Chuyện của Chí Viễn tạm thời gác lại, cứ để anh ta tịnh dưỡng thêm một thời gian.
Sư huynh, tin tức về dược thảo của ta có tiến triển gì không? Hiệu suất của Mộc gia cũng không quá kém đi chứ?
Chuyển chủ đề sang mấy món dược liệu cần thiết Thập Nhất Tăng Đan, Tiểu Hắc cảm thấy khó hiểu khi đã vài ngày rồi mà tin tức của thảo dược vẫn không thấy tăm hơi gì.
Bên cạnh, Mộc Bình có hơi xấu hổ đáp:
– Việc này có chút kỳ quái.
Theo thông thường thì có chậm trễ cũng khoảng ngày hôm sau là sẽ có thông báo.
Lần này người có Mộc gia lại không cách nào có thể liên lạc được.
Chỉ có thể giải thích là chuyến hàng đã bị cướp hoặc gặp tai nạn dọc đường rồi.
– Tai nạn thì bỏ qua, quá hi hữu.
Nếu có thì cũng phải có tin tức truyền về.
Còn nếu như bị cướp thì…!có phải quá trùng hợp hay không? Mộc gia vận chuyển hàng hóa đều dùng cờ hiệu của gia tộc và quân đội, trừ khi là kẻ chán sống mới dám động thủ.
Mà có thể khiến cho một chuyến hàng quan trọng biến mất không chút dấu vết, giống như là bốc hơi thì không phải trộm cướp bình thường có thể làm được.
TIểu Hắc cười như không cười nhanh chóng phân tích ra những nghi vấn của mình.
Càng nói, Mộc Bình nghe càng nhíu mày lại.
– Ý của đệ là có kẻ dám tính kế Mộc gia chúng ta? Thật là to gan! Xưa nay ngay cả Trữ gia cũng phải kiêng dè quân đội, nước sông không phạm nước giếng.
Lần này không biết là kẻ nào lớn mật lại ngang nhiên động thủ trên đầu thái tuế, ta nhất định yêu cầu gia gia phái thêm người điều tra cho rõ ràng mới được.
– Không cần, vụ này đệ và huynh sẽ đích thân đi điều tra.
Đợt dược thảo này rất quan trọng, không thể kéo dài được nữa.
Lắc đầu không đồng ý, Tiểu Hắc muốn tự tay xuất thủ.
Việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nó có một cảm giác rằng mọi thứ giống như một cái bẫy được thiết kế công phu để nhằm vào mình hoặc Mộc Bình
Bởi lẽ hàng hóa của Tiểu Hắc yêu cầu đều có giá trị không thấp, lại thuộc về diện ưu tiên của Mộc gia nên chắc chắn sẽ có lực lượng hộ tống không yếu đi kèm.
Có thể vô thanh vô tức ra tay với đoàn vận chuyển thì bọn trộm cướp cỡ nào mới thực hiện được? Đáp án rõ như ban ngày, chỉ có thể là cao thủ hoặc một đội chuyên nghiệp phối hợp hành động.
Với loại đối thủ này, người của Mộc gia khó lòng mà tìm ra được tin tức gì, có phái đi cũng trở về tay không thôi.
Do đó, Tiểu Hắc không nghĩ ngợi nhiều đã đưa ra quyết định.
Còn về việc nguy hiểm thì nó cũng không quá lo, trừ khi gặp loại biến thái như tên Hồ Bính, còn lại thì nó tin tưởng mình sẽ có cách để thoát thân an toàn.
Thống nhất kế hoạch hành động, ngay tối hôm đó Mộc Bình liền đơn độc một mình rời khỏi Mộc gia, còn Tiểu Hắc thì dùng ẩn thân thuật để một bên lặng lẽ bám theo.
Từ kinh nghiệm sau sự kiện ở Mai gia, hai người bọn họ đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Một minh một ám cùng nhau song kiếm hợp bích có thể hỗ trợ lẫn nhau trong trường hợp bị đột kích bất ngờ xảy ra.
Hiện tại kẻ thù của bọn họ không ít, nếu không có chiến thuật hợp lí thì rất dễ rơi vào mai phục như lần trước.
Mộc Bình không biết khi anh vừa xuất hiện ở ngoài cổng sau của gia tộc thì đã bị kẻ khác phát hiện ra.
Trên một cây to ở cách xa mấy trăm thước, một kẻ mặc đồ dạ hành che kín cả người đang dùng ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của anh ta.
Gã cầm chiếc điện thoại di động lên nói ngắn gọn:
– Muc tiêu đã rời khỏi, xin tiến hành kế hoạch a.
Sau đó, tên này giống như một con sóc, nhẹ nhàng giữ khoảng cách bám theo Mộc Bình, một tấc cũng không rời.
Hắn ta không ngờ rằng lúc này bên cạnh của mình lại có một tên nhóc đang mỉm cười láu cá.
“Đúng là bẫy rập.
Ta cũng muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào chủ mưu phía sau mọi chuyện.”
Thả lưới thì phải bắt cá lớn, Tiểu Hắc không vội.
Thế là cảnh tượng thú vị người theo dõi người, lại bị kẻ khác giám sát diễn ra suốt chặng đường dài của Mộc Bình.
Nơi đoàn xe vận chuyển mất dấu thuộc tỉnh Lam Châu, cách thủ đô khoảng ba canh giờ xe chạy.
Địa phương này dù không quá xa Huyền Kinh, song lại khá vắng vẻ, hầu như hai bên đường chỉ có lác đác vài căn nhà nhỏ.
Còn lại phần lớn đều là rừng cây hoang dại, nếu như có cướp đường xuất hiện cũng không phải là điều lạ gì.
Khi Mộc Bình đến nơi đoàn xe vận chuyển biến mất thì trời chuyển khuya, vậy mà đã có một nhóm khoảng năm người đợi sẵn.
Vừa thấy anh ta xuống xe, một vị trung niên có vẻ là người chỉ huy liền vội vàng chạy đến.
Ông ta dùng một tư thế chào của quân nhân rồi lên tiếng bẩm báo:
– Chào Mộc Bình thiếu gia, không ngờ cậu lại đích thân đến đây.
Tôi tên là Thiện Tài, quản sự của Mộc gia ở Lam Châu.
Vừa nói, khuôn mặt của ông ta có chút xấu hổ.
Đường đường là một quản sự về việc vận chuyển hàng hóa giao thương của gia tộc, vậy mà lại tắc trách để mất đi một lô hàng quan trọng.
Mấy ngày liên tục điều tra cũng không có kết quả gì, vị trung niên này đang phiền muộn đến muốn bạc hết cả tóc.
Nếu đơn giản chỉ bị cách chức thì cũng không sao cả.
Cốt yếu là ông ta cũng không giàu có gì, làm sao đền bù nổi tổn thất cho Mộc gia đây.
Lại nói, quân nhân rất trọng danh dự của mình, nếu không thể truy ra hung thủ, ông ta có nhắm mắt cũng không yên lòng.
Đoán được tâm tư của đối phương, Mộc Bình tỏ ra phóng khoáng, không hề nhắc đến trách phạt.
Anh ta chỉ tập trung hỏi về những thông tin cần thiết để có thể đưa ra phương hướng truy lùng.
– Nơi đây bốn phía đều là rừng rậm, nếu muốn lục soát thì bằng chừng này nhân thủ xem ra không khả thi.
Nhiều ngày qua các người cũng đã nỗ lực truy xét, ta nghĩ không cần phải phí công ở chỗ này nữa.
Gần đây có gia đình nào sinh sống hay không?
Đang muốn thu thập thêm tin tức, chiếc bộ đàm của Mộc Bình bỗng sáng lên, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.
Vốn trước khi khởi hành, anh ta và Tiểu Hắc đã quyết định dùng bộ đàm đặc chế để trao đổi tin tức.
Lướt nhanh qua nội dung, sắc mặt Mộc Bình đại biến, vội vàng hô to:
– Tất cả nằm xuống, có mai phục
Năm người còn lại không hiểu việc gì, cũng vội vàng thực hiện theo mệnh lệnh.
Tiếc là một người chậm vài giây, đã bị một loạt đạn bắn xuyên người, tử vong tại chỗ.
Tiếp đó, đạn vẫn xả xuống từ nhiều hướng khác.
Rất may là mọi người đã kịp nấp dưới gầm xe ô tô, nếu không cả đám đã thành bia cho kẻ địch tập bắn mất rồi.
– Lão Trương chết rồi.
Khốn kiếp thật.
Thấy bằng hữu bỏ mạng trước mắt mình, mấy người Thiện Tài tức giận muốn điên lên, hận không thể lao ra bắn chết bọn người kia trả thù cho đồng đội.
Có điều, tình cảnh hiện tại của họ lại không thể nhúc nhích di chuyển chứ đừng nói đến việc phản công.
Trong bóng đêm không có đèn đường, bọn sát thủ cũng chỉ có thể xác định đại khái vị trí của mục tiêu mà nhả đạn.
Ngược lại, Mộc Bình cũng không cách nào có thể phán đoán được nơ ẩn nấp của những kẻ đang tấn công.
Dù là cao thủ hoàng cấp thì cũng không phải vô địch, khi thiên thời địa lợi đều bị đối phương giành hết cũng chẳng khác nào hổ lạc đồng bằng bị chó khi.