Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 34: Điều Kiện Của Hà Liệt


Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 34: Điều Kiện Của Hà Liệt


Đối với một gia tộc bình thường, việc có một cao thủ hoàng cấp còn quý giá hơn cả một gia tài.
Điều này có thể chứng minh khi trừ Văn Vô Úy ra, tứ đại gia tộc Trần, Mộc, Kim, Viễn đều không có lấy nỗi một vị thứ hai.
Nói đâu xa, ngay cả các gia tộc nhập thế chẳng phải cũng vì truy cầu hoàng cấp mà tranh giànhThập Nhất Tương Qua đến mức liều mạng đó hay sao.


Có thể thấy, điều kiện mà tên trưởng lão Hà Liệt của Thanh Hà Môn đưa ra rất phù hợp với nguyện vọng và quy củ thông thường.
Đổi lại là gia tộc khác thì họ sẽ vui vẻ đồng ý ngay, còn mang theo lòng cảm ơn sâu sắc nữa chứ.
Tiếc là Mộc lão gia chủ hiện tại làm gì thèm đếm xỉa đến chút lợi ích đó.
Mộc Bình đã sớm thổ lộ riêng với ông nội mình về thực lực và cơ duyên do sư phự của mình ban thưởng, vì lý do đó mà Mộc Quốc Thái mới chủ động nhờ vả việc chế tạo bảo binh cho Văn Vô Úy.


Ngươi không biết cháu trai của ta đã đột phá vào hoàng cấp rồi sao?

Thanh Hà Môn có thể giúp một người chưa đến nhân cấp đột phá hoàng cấp trong vòng vài tháng ngủi không?

Ngươi biết luyện chế bảo khí tuyệt thế chém sắt như chém bùn không?

Nếu không làm được thì thật xin lỗi, ngươi không có tư cách so sánh với sư phụ của cháu ta.


Trừ khi não của Mộc Quốc Thái bị lừa đá, nếu không ông ta nhất định sẽ chỉ một lòng không thay đổi, ôm cái bàn chân vàng của vị sư phụ thần bí của Mộc Bình không buông.
Thanh Hà môn gì chứ? Lão tử đây không đặt vào mắt đâu.


Dù trong lòng đầy khinh bỉ, vị đứng đầu Mộc gia này cũng không ngốc đến độ đi gây hấn với một môn phái Chân Võ Môn.
Do đó, Mộc Quốc Thái chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối:

– Hà trưởng lão đường xa đến đây thật là vinh hạnh.
Có điều điều kiện của ngài, Mộc gia chúng tôi không thể nào đáp ứng được, mong trưởng lão thông cảm.


Nghe câu trả lời của phía Mộc gia xong, ánh mắt của Hà Liệt liền híp lại, sắc mặt tỏ vẻ không bằng lòng, song lão ta vẫn giữ dáng vẻ cao nhân, chậm rãi lên tiếng:

– Các người định lấy lui làm tiến, định kiếm chút lợi ích chứ gì? Ta đây cũng lười so đo.
Vậy đi, hai danh ngạch, Mộc gia đưa ra Dạ Lan Thảo sẽ được đề cử hai tộc nhân tiến vào Thanh Hà Môn.
Đừng có mà không biết điều tiếp tục trả giá với ta, lão phu không phải người có kiên nhẫn tốt đâu.


Hiển nhiên trong mắt Hà Liệt cái giá hai danh ngạch đã là nhượng bộ to lớn của lão rồi.
Nếu đổi lại chỉ là những trân bảo bình thường khác thì một suất được nhận vào Thanh Hà Môn cũng đừng hòng mơ đến.
Đáng tiếc, lão già này quá đề cao cái chiêu bài Chân Võ Môn của mình rồi.
Đối với điều kiện mới, Mộc Quốc Thái thậm chí đến thời gian suy nghĩ cũng không cần, ông ta vẫn dùng thái độ hòa nhã hồi đáp:


– Thật tình là Mộc gia chúng tôi có chỗ khó xử không thể giao ra Dạ Lan Thảo được.
Xin Hà trưởng lão lượng thứ.


– Các ngươi đừng để rượu mời không uống mà phải uống rượu phạt, chỉ là một gia tộc thế tục mà lại kiêu căng như vậy?

Hừ lạnh một tiếng, khí thế của Hà Liệt không ngừng tăng cao, lão ta phút chốc đã bộc lộ hoàn toàn tu vi hoàng cấp hậu kỳ của mình.


Bên phía Mộc gia phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức rất nhiều ám tử tiềm phục trong bóng tối liền xuất động.
Bốn người Hà Liệt có thể cảm nhận được không dưới vài chục mũi súng đang hướng về bọn họ.


Văn Vô Úy cũng không khách khí, tu vi hoàng cấp trung kỳ đỉnh phong hiển lộ, nhanh chóng đứng chắn trước người Mộc Quốc Thái.
Một tay của vị họ Văn này xuất ra bảo đao do Tiểu Hắc luyện chế, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.


Tràng diện phút chốc bỗng trở nên căng thẳng tột độ, chỉ cần Hà Liệt dám động thủ thì Mộc gia sẽ tử chiến đến cùng.
Xưa nay, quân đội không tranh chấp với các môn phái Chân Võ Môn vì kiêng kỵ.
Có điều kiêng kỵ không có nghĩa là sợ hãi, nếu vượt quá giới hạn cho phép thì dù đối phương lợi hại cỡ nào người quân nhân cũng sẽ không lùi một bước.
Sợ chết ư? chuyện cười rồi, người chiến binh có thể xác phơi chiến trường chứ không hề biết cúi đầu.


Lặng lẽ đứng bên cạnh phụ thân của mình, Mộc Bình cũng âm thầm chuẩn bị tiếp ứng.
Chỉ có Tiểu Hắc là khác biệt, tên tiểu tử này chẳng những không hề để tâm đến diễn biến sặc mùi khói súng trước mặt mà còn nở một nụ cười xen lẫn chút xem thường.


Hà Liệt dám công khai xuống tay với Mộc gia sao? Các người nghĩ nhiều rồi.
Nếu Thanh Hà Môn muốn diệt môn thì cứ thoải mái đâm đầu vào chỗ chết, chỉ là họ thật sự ngu ngốc vậy sao?

Bao nhiêu năm qua các môn phái Chân Võ Môn một mực co rút trong địa bàn của mình ẩn cư không phải vì bọn chúng thanh bạch như thần tiên cõi trời, Lý do đơn giản chỉ là những kẻ này không đủ thực lực để khống chế cả một quốc gia mà thôi.
Dù là cao thủ một địch trăm thì trước quân số áp đảo và vũ khí hạng nặng thì khi chiến tranh xảy ra, bọn người Chân Võ Môn sẽ không thể trụ nổi một hiệp.


Do đó, đám người tự xưng là cao thủ võ lâm này chỉ giống như lũ chuột thích cắn lén người khác.
Nếu không vì bọn chúng xưa nay khá là an phận thì quân đội dù tổn thật thảm trọng cũng phải nhổ đi cái mầm họa này.


Thử nghĩ xem, nếu ảnh hưởng của họ bao phủ tất cả thì Hà Liệt cần phải đến đây thương lượng ư? Chắc chắn là không rồi, ngược lại Mộc gia còn phải khép nép van xin lão ta nhận giúp Hạ Lan Thảo nữa mới hợp lý.

Hiện tại lão già Hà Liệt chắc chắn không thể làm ra chuyện rạch mặt với Mộc gia được, còn việc có thủ đoạn ám hại phía sau không lại là một chuyện khác.
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, lòng người là thứ đáng sợ nhất.


Đúng như Tiểu Hắc suy nghĩ, Hà Liệt chỉ phô trương thanh thế một lúc rồi lại thu liễm lại ít nhiều.
Biết ở lại cũng không có tác dụng gì còn làm mất mặt thêm, trước khi rời khỏi lão ta cũng không quên buông lời hăm dọa:

– Các ngươi hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ, đối đầu với Thanh Hà Môn không phải chủ ý tốt đẹp gì đâu.
Mười ngày sau lão phu sẽ trở lại, ta hi vọng sẽ được nhận một câu trả lời thuyết phục hơn.


Nói xong, lão ta hậm hực dẫn đám đệ tử của mình vội vội vàng vàng tiến ra phía cổng chính.
Mộc Quốc Thái cũng ra hiệu cho ám tử gia tộc lui xuống, đối phương biết khó mà lui thì họ cũng đỡ phải đổ máu hi sinh vô ích.
Kỳ thực, nếu giao tranh xảy ra, phía Mộc gia chỉ có ba phần thắng, nhưng mười phần chắn chắn có thể đồng qui vu tận với kẻ địch.
Bởi vì nơi này họ chính là chủ nhà, bất kỳ ai dám xâm phạm thì chắc chắn chỉ có chôn xác cùng chứ đừng mong ca khúc khải hoàn rời đi.


– Đúng là một tên hỗn đản, hắn ta nghĩ bản thân có chút võ công thì có thể chạy đến Mộc gia hô mưa gọi gió hay sao? Ta hận không thể một cước đạp vào mông của tên khốn này.


Mộc Thanh là người lên tiếng đầu tiên, ông ta đã kiềm nén nãy giờ.
Dù sao thì Dạ Lan Thảo cũng là do con trai của ông ta thắng lợi giành được, việc gì mà lão già không biết xấu hổ kia lại ngang nhiên đòi chiếm đoạt.
Người khác có thể thỏa hiệp nhưng ông ta thì nhất định là không bao giờ.


– Lão Thanh, không cần phải nóng giận như vậy.


Thân là huynh trưởng, Mộc Thu Lễ liền khuyên can vị đệ đệ mình một câu.
Tuy nói thế, song trong lòng ông ta cũng đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Riêng chỉ có Mộc Trường Cung không đứng về phía Mộc Bình, hắn ta lên tiếng phản bác:

– Phụ thân, người không thể chỉ vì thiên vị con trai của nhị ca mà không lo nghĩ đến an nguy và tương lai của gia tộc được.
Hai danh ngạch đệ tử sẽ giúp gia tộc chúng ta đào tạo ra hai cao thủ hoàng cấp, lại càng không khiến cho quan hệ với Thanh Hà Môn trở nên căng thẳng.
Nhất cữ lưỡng tiện như thế người lại lựa chọn ngược lại là vì lẽ gì?

– Trường Cung, ta thấy ngươi chỉ muốn tranh thủ một vị trí cho thằng con bất tài của mình mà thôi.
Cần gì phải nói ra những lời hư ngôn hoặc chúng, tỏ ra mình vì đại nghĩa, ta nhổ vào.

– Ngươi…


Đang trong cơn tức giận, Mộc Thanh không hề khách khí chỉ thẳng mặt Mộc Trường Cung tiếp tục chửi:

– Lão tử bao nhiêu năm không lên tiếng không có nghĩa ta là con rùa già bệnh tật, không biết gì cả.
Hiện tại, con trai của ta là thiên tài số một, là hi vọng của cả Mộc gia, ngươi không ủng hộ nó thì thôi lại còn đi nối giáo cho giặc.
Cái thứ huynh đệ này Mộc Thanh ta không cần.


Kéo tay áo của mình lên, cha của Mộc Bình định lao vào ăn thua đủ với Mộc Trường Cung.
Lúc này, Mộc Quốc Thái buộc phải ho vài cái, lớn tiếng quát:

– Đủ rồi, đây là sảnh đường của gia tộc, các ngươi là thân huynh đệ lại đi đánh nhau thì ra thể thống gì nữa.
Trường Cung, tâm tư con nghĩ gì ta đều hiểu rõ.
Từ giờ việc liên quan đến Mộc Bình con không cần tham gia nữa.


– Phụ thân, ta..


Định nói vài lời biện hộ nhưng Mộc Trường Cung dưới ánh mắt uy nghiêm của Mộc lão gia chủ đành phải cuối đầu rời khỏi sảnh đường.
Tiếp theo, Mộc Quốc Thái cũng cho Mộc Thu Lễ và Mộc Thanh lui về nghỉ ngơi, chỉ giữ lại Mộc Bình và Tiểu Hắc.


– Bình nhi, từ giờ con không nên rời khỏi Mộc gia.
Bọn người giang hồ không nói đến đạo lí, có thể chúng sẽ lén ra tay với con.
Bên trong phạm vi của gia phủ thì chúng không dám nhưng khi ra ngoài thì rất khó nói.


Thở dài một hơi, Mộc Quốc Thái chậm rãi bưng ly trà uống một hơi.
Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, đôi mắt ông ta lóe sáng, nhìn về phía Tiểu Hắc vẫn đang đứng phía sau Mộc Bình cười nhu hòa nói:

– Tiểu Hắc, cháu và Bình nhi là sư huynh đệ, tình như thủ túc.
Cháu nói xem hiện giờ chúng ta phải làm gì đây?

Vốn liếng để Mộc gia có thể mạnh mẽ khước từ Hà Liệt không chỉ ở danh dự mà còn có chút dựa dẫm vào vị sư phụ thần bí phía sau lưng Mộc Bình.
Ngoài ra, khi cần thiết, trí tuệ của Tiểu Hắc chính là lợi khí mà Mộc Quốc Thái luôn tán thưởng.


Dường như đoán biết ông nội của sư huynh sẽ thỉnh giáo ý kiến của mình, Tiểu Hắc ra vẻ suy ngẫm một chút rồi giơ ba ngón tay ra cười nhạt đáp:

– Cháu có ba cách để giải quyết, gồm hạ kế, trung kế và thượng kế, tùy mọi người lựa chọn.


– Ba cách ư? Cháu có thể nói tường tận từng kế sách của mình để chúng ta tường tận không?

Lợi hại, đó là hai từ Mộc Quốc Thái lập tức hình dung trong đầu của mình.
Ngay cả lão còn đang do dự không biết hóa giải thế cục như thế nào thì đứa bé này đã sớm có sẵn ba phương pháp xử lí tình huống trong hồ lô của mình.

– Đầu tiên nói đến hạ kế trước, rất đơn giản, thủ tiêu Hà Liệt là xong.


Dùng bàn tay để ngang cổ rồi làm một tư thế cắt cổ, Tiểu Hắc ranh mãnh nhìn mọi người.


– Không được, tu vi của Hà Liệt quá cao, nếu không thể giết chết được lão ta sẽ dẫn đến sự trả thù của Thanh Hà Môn.
Kế này quá phiêu lưu, không thể dùng được.


Văn Vô Úy vốn im lặng bỗng dưng lắc đầu phản đối.
Ông ta là cao thủ hoàng cấp trung kỳ đỉnh, cho dù có bảo đao cũng chưa chắc đánh bại đối phương, nói chi đến việc hạ sát thủ.
Ngay cả Mộc Quốc Thái và Mộc Bình cũng không tán thành, kế này rất không ổn.


– Hắc hắc, thật ra nếu dùng thuốc mê sẽ dễ dàng hơn.
Độc dược cũng là một chủ ý không tồi.


Cười nhạt, Tiểu Hắc không cho là đúng đáp.
Ám sát một người có thiếu gì cách thức, nếu thật sự mạnh hơn kẻ địch thì đứt khoát thách đấu sinh tử cho rồi, cần gì phải lén lút ra tay chi cho phiền phức.


– Không được, đó là hành vi của tiểu nhân, Văn Vô Úy ta nhất quyết không làm.


– Đúng vậy, thật là hèn hạ.


– Bỉ ổi

Ba người một lời, Tiểu Hắc cảm thấy tâm mình thật mệt.
Đường đường chính chính đánh bại kẻ thù oai lắm phải không? phải cầm kiếm lên, chào hỏi nhau vài câu khách sáo rồi dùng thực lực chiến thắng oanh oanh liệt liệt chứ gì? Tình tiết này trong phim truyền hình ta cũng có biết.
Ừ thì các ngươi là anh hùng, còn ta là tiểu nhân, ca ca đây không chấp.


Chán nản với suy nghĩ quá đỗi đại trượng phu của đám người Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc nhanh chóng ném cái hạ kế của mình ra xa cả nghìn dặm.
Nó lại tiếp tục giơ ngón thứ hai lên giải thích:

– Nói đến trung kế, chúng ta có thể dự đoán bốn môn phái còn lại trong Ngũ Hợp Phái cũng sẽ cho người đến Mộc gia đàm phán trao đổi Dạ Lan Thảo.
Trước tiên, ta hãy đợi xem thái độ của từng môn phái một rồi hãy bàn tính tiếp.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.