Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 32: Tinh Thần Lực


Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 32: Tinh Thần Lực


Nhắc đến luyện đan sư, người ta hay nói nhiều đến hỏa diễm và đan phương mà bỏ quên đi một yếu tố quan trọng không kém.
Đó chính là tinh thần lực.
Không có tinh thần lực mạnh thì khống hỏa cũng gặp khó khăn chứ đừng nói đến các bước tiếp theo.


Bình thường, một tu sĩ muốn luyện đan tu vi ít nhất cũng phải luyện khí trung kỳ.
Lúc này, tinh thần lực mới có thể gọi là tạm đủ để hoàn thành một đan phương cơ bản nhất.


Có người sinh ra tinh thần lực đã mạnh mẽ hơn kẻ khác, không ai giống ai.
Tinh thần lực muốn tăng trưởng ngoại trừ việc đột phá tu vi ra thì còn có thể tu luyện một số công pháp tinh thần lực cực kỳ quý hiếm.
Những công pháp này đều là bí truyền của một số tu tiên đại phái, cho dù có thân gia giàu sụ cũng không thể nào mua nổi.


Kẻ khác không bán nghĩa là không thể ăn trộm, Diệp Thanh Hàn ghét nhất là phải bỏ vốn ra mua.
Ngươi cố gắng bảo vệ thật kỹ không phải cuối cùng cũng rơi vào tay lão phu sao?

Vốn Diệp Thanh Hàn sớm muốn truyền lại một công pháp tu luyện tinh thần lực mà lão “mượn” được có tên là Tinh Thần Quyết cho Tiểu Hắc.
Nhưng do lão phát hiện ra từ sau khi đưa “thứ kia” vào trong người tên đệ tử của mình thì tinh thần lực của đứa nhỏ này cũng tự dưng tăng lên đến mức chóng mặt.


Trên lý thuyết tinh thần lực có thể tu luyện riêng không liên quan đến tu vi, kỳ thực không phải như vậy.
Ví dụ tinh thần lực giới hạn cho luyện khí tầng một là cái chén, thì tinh thần lực lớn đến mấy cũng chỉ có thể lấp đầy cái chén đó.
Nếu như cố gắng vượt qua sẽ thành ra hiện tượng ăn no mắc nghẹn, dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên dại.
Có điều giới hạn tinh thần lực giới hạn của mỗi người cũng không hề tương đồng.
Như Tiểu Hắc, giới hạn tinh thần lực của nó có thể được xem như cái tô lớn, gấp ba, bốn lần người bình thường.


Vì điều này nên khi tu vi mới ở tầng thứ nhất, tinh thần lực Tiểu Hắc sớm đã đạt đến cực hạn.
Nếu không đột phá lên luyện khí tầng hai thì tu luyện tinh thần quyết chẳng khác nào uống phải thuốc độc.


Tinh thần lực thiên phú cũng không phải chuyện xấu gì, chí ít nó có thể giúp Tiểu Hắc luyện đan dược phàm cấp mà không phải lo lắng chuyện tinh thần tiêu hao quá sức.
Nên nhớ dù là phàm đan thì kỹ thuật luyện đan căn bản cũng là của tu chân giả, không thể so sánh với cách luyện chế đan dược của người thường.


Hiện tại, tinh thần lực Tiểu Hắc hoàn toàn so sánh được với một người luyện khí kỳ tầng bốn.
Miễn cưỡng có thể luyện chế Thập Nhất Tăng Đan, nếu như có Thanh Tâm Đan hỗ trợ thì tỷ lệ thành công cũng sẽ tăng lên không ít.


Những ngày tiếp theo, ngoại trừ dưỡng thương và tu luyện khôi phục linh lực ra, toàn bộ thời gian Tiểu Hắc đều dồn hết vào việc luyện đan.
Không biết có phải do hiệu quả của Ngộ Đạo Thạch bay thiên phú của tiểu tử này quá lợi hại mà chỉ sau vài lần thất bại thì lô thành phẩm đầu tiên đã ra lò.


– Hừm, chất lượng tương đối thấp, lại chỉ thành đan được hai viên.


Lắc đầu than thở một cái, Tiểu Hắc có phần thất vọng với kết quả của mình.
Tên nhóc này không biết nếu để luyện đan sư biết được nó nghĩ gì thì sẽ một chưởng đánh nó chết tươi.

Có cần phải khoa trương vậy không? Lúc luyện khí tầng thứ nhất bọn ta còn đang ngồi phân loại thảo dược kia kìa, ai mà hoành tráng đi luyện đan như ngươi.


Lại nói, một luyện đan sư bình thường lần đầu luyện chế đan dược thất bại vài chục lần là chuyện bình thường.
Ngươi chỉ đến lần thứ tư đã thành công lại còn tự trách? Có còn muốn để người khác sống nữa hay không cơ chứ.


“Ngươi như thế này đã là khá lắm rồi.
Không cần phải đặt áp lực cho mình”

Đến cả Diệp Thanh Hàn cũng bất ngờ trước thiên phú của Tiểu Hắc, đành phải cất lời khuyên nhủ.
Kết quả miệng hại cái thân, tên đồ đệ liền chu miệng thắc mắc:

– Sư phụ, khi người lần đầu luyện loại đan dược này thì thất bại bao nhiêu lần?

“….”

Diệp Thanh Hàn có cảm giác đau tim dữ dội, thằng nhãi ngươi không cần hố sư tôn như vậy chứ.
Không lẽ đường đường một đời sư thừa, ta lại phải khai thật là bản thân thất bại hơn mười lần mới thành công.


“Khụ khụ, sư phụ ngày đó tay nghề cũng còn non kém.
May mắn thất bại …
chỉ …
hai lần mà thôi.
Con phải nhớ thiên hạ này kỳ tài vô số, có nhiều người luyện chế loại phàm đan cao cấp này chỉ một lần thành đan là chuyện không có gì kỳ lạ cả”

Cuối cùng, mặt mũi đánh bại khí tiết.
Diệp Thanh Hàn đành phải mặt dày nói dối đứa học trò của mình.
Nếu chuyện của lão mà đồn ra thì chắc cả giới luyện dược sư sẽ phỉ nhổ lão đến chết.
Thanh Tâm Đan thành công một lần ư? Ngươi nghĩ ai cũng là dược thần à? Đừng có vô liêm sĩ đến như vậy chứ?

– Thật là lợi hại, con sẽ tiếp tục cố gắng.
Một ngày nào đó con cũng sẽ đạt được cấp độ đó.


Tuy trí tuệ hơn người, song Tiểu Hắc chưa bao giờ đặt chân lên linh giới.
Nó làm sao biết được lời lão sư phụ mình là thật hay giả.
Vì thế, nó cứ gật đầu như gà mổ thóc, lại tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu.


Nhìn thấy đệ tử mình bừng bừng khí thế, Diệp Thanh Hàn cảm thấy “khổ tâm” của mình đã được thấu hiểu.
Vì kích thích ý chí của đệ tử mà phải hư ngôn, ông cũng thật sự “vì nghĩa quên thân”.
Sư cũng là phụ mẫu, tấm lòng bao la a.


Tinh thần phấn chấn trở lại, những lò Thanh Tâm Đan sau kết quả càng lúc càng khởi sắc.
Cứ thế, luyện xong một lò Tiểu Hắc lại vận công nghỉ ngơi, hồi phục xong thì lại tiếp tục.

Trong quá trình này, nó liền lấy bản thân mình thử đan, trước mỗi lần luyện chế lại nuốt vào một viên Thanh Tâm Đan.
Loại đan dược này vốn không thể hồi phục tinh thần lực, nhưng lại có thể khiến người phục dụng đề cao khả năng tập trung, quên đi mệt mỏi.
Nhờ đó, phẩm chất đan dược ra lò cũng tăng lên không ít.


Tiếp tục sau vài ngày không ngừng luyện chế, Tiểu Hắc sau cùng cũng đã dùng hết số lượng dược liệu.
Nó vui vẻ chia nhỏ vài viên Thanh Tâm Đan vào một bình đựng, ước chừng số lượng khoảng bảy, tám bình.


Nhờ vào tài phú của Mộc gia nên Tiểu Hắc có thể thoải mái trui rèn tay nghề luyện đan đạo của mình.
Đồng thời, sau khi từ Hắc Quận trở về, nó cũng bắt đầu suy nghĩ về việc chuẩn bị một chút tiền tài cho bản thân.


– Món đồ rẻ nhất ở Khai Xuân cửa hiệu cũng vài trăm nghìn.
Đó là do Bạch lão dựa vào giao tình nên chỉ lấy giá gốc.
Thực sự đem ra rao bán cũng phải vài triệu.


– Còn hơn nửa tháng nữa là đến tiểu hội đấu giá của Vạn Kim thương hội, ta không thể chỉ trông chờ vào hỗ trợ của sư huynh.


Nợ ơn người một thì phải trả lại gấp bội, đó là nguyên tắc làm người của Tiểu Hắc.
Hiện tại, nó cũng có thể xem là người có tay nghề, việc kiếm tiền cũng không phải chật vật như xưa nữa.


– Không biết nên bán đan dược hay vũ khí nhỉ? Ta cũng không biết định giá sản phẩm của mình.


Vốn dĩ những thứ Tiểu Hắc luyện chế ra đều là mặt hàng chất lượng cao.
Tuy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng là thứ quí hiếm khó cầu.
Theo như nó ước tính thì ra giá khoảng vài triệu chắc cũng không phải là quá đáng.


– Sư đệ, đệ có trong phòng không?

Ngay khi còn đang miên man suy tính giá cả thiệt hơn, Tiểu Hắc chợt nghe tiếng Mộc Bình gọi mình.
Bước ra mở cửa, nó thấy vị sư huynh của mình có chút hối hả nên khó hiểu hỏi:

– Có việc gì mà trông sư huynh vội vàng như thế?

– Sư đệ, ta muốn hỏi…
À, không, là gia gia ta hỏi.
Không biết sư phụ lão nhân gia có thể hỗ trợ luyện chế binh khí cho Mộc gia không? Giá cả không thành vấn đề.


Mộc Bình hơi ngại ngùng chuyển lời của ông nội mình.
Dù sao thì sư tôn cũng là cao thủ tuyệt thế, há có thể dùng vật chất phù phiếm hấp dẫn.

Vừa dứt lời, Mộc Bình cảm thấy có gì đó không đúng.
Đôi mắt của tên tiểu sư đệ mình bỗng dưng tỏa sáng như đèn ô tô.


– Hắc hắc sư huynh yên tâm.
Ta sẽ chuyển lời đến sư phụ.
Không biết Mộc lão tính toán thù lao bao nhiêu?

Chà xát hay bàn tay vào nhau, khuôn mặt Tiểu Hắc lúc này trông ti tiện gợi đòn vô cùng.


Suy tính một chút, Mộc Bình liền đưa ra một giá:

– Gia gia ta bảo nếu có thể luyện chế được một bảo khí lợi hại như thanh kiếm sư phụ đã tặng ta thì Mộc gia nguyện ý trả một trăm triệu.


– Một…một trăm triệu.
Huynh có nói dư chữ số nào không?

Nghe cái giá Mộc gia đưa ra, Tiểu Hắc cảm thấy tim đập nhanh, không tin vào chính đôi tai của mình.


Nhìn biểu hiện của sư đệ mình, Mộc Bình cười to nói:

– Sư đệ đừng bất ngờ.
Bản thân ta còn thấy mức giá này quá thấp nữa cơ đấy.


Lại còn chưa phải giá cao nhất, ta ngất.
Tiểu Hắc cảm thấy ruột gan mình đang ứa máu.
Nếu sớm biết vũ khí nó chế tạo ra giá trị đến tận trăm triệu thì dễ gì nó lại tặng miễn phí cho Mộc Bình cơ chứ.
Ít ra cũng phải đổi được một năm…không, phải mười năm ăn nhà hàng mới gỡ vốn được.
Giờ thì hay rồi, đồ đã cho, giống như bánh bao ném chó thì đòi lại thế nào.


Không để ý đến khuôn mặt như muốn rơi lệ của Tiểu Hắc, Mộc Bình tiếp tục giải thích:

– Việc này cũng không có gì khó hiểu cả.
Vốn vũ khí được những đại sư thợ rèn nổi danh nhất làm ra cũng không thể so bì được với bảo kiếm sư phụ ban tặng.
Gia gia ta nói nếu đem thanh kiếm này đến đấu giá hội không chừng có thể giá cả còn cao hơn.
Chỉ là đệ cũng biết Môc gia ta những năm gần đây phải tốn hao rất nhiều vì đất nước nên cũng không dư giả mấy.


Nói xong, Mộc Bình cũng phiền muộn thở dài một hơi.
Đám tham quan Lý Vương Triều đã biển thủ quốc khố rất nhiều năm, muốn truy thu và phục hồi lại không phải chuyện một sớm một chiều.
Bên trong thì vẫn còn Trữ gia không ngừng lớn mạnh.
Biên giới lại đầy rẫy nguy cơ ngoại xâm, những nước xung quanh lúc nào cũng như cáo rình mồi.
Lần này Yên quốc xảy ra việc ám sát thủ tướng, chính trị bất ổn, là cơ hội cho bọn lang sói đẩy mạnh việc xâm lấn.


Nói đi phải nói lại, bảo kiếm mà Tiểu Hắc luyện chế chỉ là phàm khí, đối với người tu chân chỉ là thanh sắt vụn không hơn không kém.
Còn so với những người luyện võ phàm tục như Mộc Bình lại chính là chí bảo.
Dù chưa đạt đến mức độ chém sắt như chém bùn nhưng vũ khí tốt mấy giao tranh vài hiệp với nó liền bị rạn nứt hoặc đứt gãy ngay tại chỗ.


Chính vì bảo kiếm bá đạo như thế nên Mộc Quốc Thái mới nhờ đứa cháu mình dùng quan hệ để xin xỏ sư phụ luyện giúp một thanh nữa.

Có được bảo khí, Văn Vô Úy sẽ dễ dàng chiến đấu vượt cấp, thực lực gia tộc lại tăng thêm một bậc.


– Được, việc này cứ yên tâm giao cho đệ.
Đệ nhất định sẽ thuyết phục sư phụ ra tay.


Vỗ ngực thật mạnh, Tiểu Hắc tự tin hứa hẹn.
Trong lòng tên múc này hiện giờ đang cười như nở hoa.
Một trăm triệu cơ đấy, kiếm tiền cũng không phải khó khăn lắm.Cuối cùng, tiểu ca đây cũng được xem là người có tiền rồi.


Lần trước nguyên liệu luyện chế thanh kiếm cho Mộc Bình còn dư không ít, vốn nó định biển thủ để dành.
Không nghĩ đến nhanh như vậy lại có chỗ dùng đến, đúng một vốn mấy lời mà.


Đã có sư đệ tuyên bố chắn chắn, Mộc Bình cũng an tâm hơn nhiều.
Từ đó đến giờ, sư phụ luôn rất chiếu cố hai huynh đệ bọn họ, chưa từng từ chối điều gì.


Tiếp đến, hai người trò chuyện một hồi khá vui vẻ.
Tiểu Hắc lấy ra một tờ giấy có khi một số dược liệu cần thiết cho Thập Nhất Tăng Đan để nhờ Mộc gia thu mua.
Nó còn nói như đinh đóng cột rằng chỉ cần có đủ dược liệu, sư phụ liền có thể luyện chế đan dược cho hai sư huynh đệ cùng đột phá.


Nghe đến đan dược, Mộc Bình liền gấp gáp hơn cả Tiểu Hắc.
Đã nếm quả ngọt bao lần tăng cấp tu vi nhanh như đi thang máy, nên anh ta hiểu rõ sự thần kỳ của đan dược sư phụ luyện chế mang lại.
Bây giờ mà kêu anh ta tự thân tu luyện thì thật xin lỗi, với tư chất của Mộc Bình thì hai, ba mươi năm nữa cũng đừng mơ đến huyền cấp.


Vấn đề dược liệu đã có Môc gia lo liệu, Tiểu Hắc bèn cùng với sư huynh mình đến xem tình hình Chí Viễn ra sao.
Sẵn tiện thử xem Thanh Tâm Đan có thể giúp anh ta hồi phục hay không.


Sau khi được đem về cứu chữa, Chí Viễn vẫn ngày ngày kêu la khóc lóc, thần trí điên dại.
Ngay cả bác sĩ tây y hay đông y cũng đều vô phương, không thể chữa khỏi cho anh chàng này được.


Kết quả là khi vừa phục dụng Thanh Tâm Đan, chỉ sau vài phút Chí Viễn liền không có biểu hiện xúc động nào quá mức.
Có điều, bệnh tình của anh ta cũng không dễ dàng khỏi hẳn.


– Xem ra cần phải cho anh ta mỗi ngày uống một viên Thanh Tâm Đan.
Sau vài ngày có lẽ sẽ khởi sắc.


Thần trí con người là một phạm trù phức tạp và bí ẩn.
Tiểu Hắc cũng không dám cam đoan đan dược của mình có thể thành công.
Chỉ là hiện tại nó cũng không có phương pháp nào khác.
Đành phải trông chờ vào số mệnh của anh chàng Chí Viễn mà thôi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.