Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 3: Ngã rẽ định mệnh
– Là ai? Kẻ nào vừa lên tiếng?
Lão Cửu giật mình quát lên, âm thầm ra hiệu cho đàn em tìm người vừa phát ra câu nói. Đáng tiếc là xung quanh bốn phía đều tĩnh lặng đến một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy được, giọng nói kia giống như đến từ hư vô, không thể xác định được nó đến từ đâu.
– Khốn kiếp, mặc kệ bọn chúng giả thần giả quỷ, lập tức đưa các thùng hàng lên xe rồi rút mau.
Không chần chờ, lão Cửu biết kẻ địch trong bóng tối đang rình rập bọn họ chờ thời cơ nên biện pháp tốt nhất là mau chóng rời khỏi nơi này và gọi cho cứu viện. Lão tin chắc khi mình chạy đến gần lãnh địa Trữ gia thì cho dù đối phương có mạnh mẽ mấy cũng phải tránh xa ba thước.
– Rõ… Ặc ặc
Vài tên thủ hạ nhận nhiệm vụ khuân vác các thùng hàng đột nhiên kêu lên vài tiếng như bị ai bóp cổ rồi đồng loạt đổ gục xuống, tuyệt khí tắt thở ngay tức khắc. Tên cận vệ cầm súng trường bên cạnh lão Cửu nhanh chóng tiến đến kiểm tra mấy cái xác một chút rồi lập tức chạy lại báo cáo kết quả cho lão, trong tay gã đưa ra một vật dài bén nhọn khoảng mười centimet, giọng điệu hơi rung rẩy:
– Cửu gia, bọn chúng đều trúng phải… ám khí. Kẻ địch ra tay cực kỳ chuẩn xác, toàn bộ phi tiêu đều cắm sâu vào đầu hoặc cổ, một kích tuyệt mệnh.
– Cái gì mà ám khí? Mày nghĩ chúng ta đang đóng phim sao?
Lão Cửu tức giận tát vào mặt tên thân tín một cái thật mạnh rồi chỉ thị cho mấy tên đàn em khác tiếp tục chuyển hàng lên xe. Theo lão suy đoán, kẻ địch nhất định sử dụng một loại vũ khí giảm thanh có độ chính xác cao, còn về viên đạn có hình thù kỳ quái thì lão cũng cho rằng là do thiết kế đặc thù mà thôi.
– A…
Ngay khi một thùng hàng được chuyển lên thì lại có tiếng la thất thanh vang lên, lần này thêm vài tên khác tiếp tục bị giết bởi lại vũ khí không tiếng động kia. Đáng sợ, tuyệt đối đáng sợ! Cho dù là xạ thủ tốt cỡ nào cũng không thể ra tay không hụt phát nào như thế, cài này có thể so sánh với sát thủ hạng nhất rồi.
– Chị ấy thật lợi hại quá!
Trong khi cả đám người lão Cửu đang không biết tử thần đang ra tay với họ là kẻ nào thì Tiểu Hắc lại biết rất rõ. Cứ mỗi lần thiếu nữ áo trắng vung tay một cái là ở phía xa lại có một kẻ ngã xuống. Tiểu Hắc cảm thấy trò này giống như khi nó chơi trò ném banh lấy quà ở mấy khu trò chơi trong thành phố Vũ Lương. Thằng nhóc ngây ngô còn nghĩ đến việc sẽ nhờ chị gái xinh đẹp này thắng giúp nó con gấu bông to nhất của khu trò chơi nữa chứ.
Đứng bên cạnh Tiểu Hắc, Vũ Liên vẫn không có ý định xuất đầu lộ diện. Tuy rằng tu vi của cô hiện tại không kém, nhưng việc đối đầu với hơn mười người được trang bị súng đầy đủ thì khả năng bị thương sẽ không thấp. Huống chi sở trường của cô trong môn phái chính là ám sát với tuyệt kỹ “Phi châm vô ảnh” bách phát bách trúng của mình. Đối với người thường, chỉ cần mục tiêu trong vòng bán kính một trăm mét thì kẻ đó nhất định khó thoát cái chết. Sau khi khóa chặt một tên thủ hạ khác, phi châm từ tay cô ta như một con gió mang hơi thở tử thần lặng lẽ cuốn theo cơn gió cắm thẳng vào yết hầu của một gã thủ hạ khác. Không có một cơ hội phản kháng nào cả, đám người lão Cửu giống như cá nằm trên thớt chờ đao phủ gọi tên mình thôi.
– Bắn…bắn bừa cho tao.
Một phút trôi qua chính là đến gần hơn với tử vong, lão Cửu không còn tâm trí để đối đầu với kẻ địch đáng sợ kia nữa. Vừa thấy thùng hàng cuối cùng được chuyển lên, lão không chần chừ kéo hai tên đàn em thân tín lao ngay lên xe và ra lệnh nổ máy rời đi ngay. Bỏ mặc đám thủ hạ khác đang điên cuồng nhả đạn không mục tiêu vào khoảng không một cách vô vọng. Chỉ cần giữ được mạng đem hàng hóa về cho lão gia lập công thì dù tất cả đám thủ hạ có chết hết, lão ta vẫn không màng đến.
– Mẹ kiếp, tại sao còn chưa chịu khởi động xe hả?
Nhìn thấy tên thân tín của mình vẫn loay hoay chưa cho xe chạy đi, lão điên tiết chửi ầm lên. Tên thủ hạ kia sắc mặt tái nhợt xoay sang bẩm báo:
– Xe không khởi động được Cửu gia. Khi đến đây vẫn hoạt động bình thường, chúng em đã kiểm tra rất kỹ mà.
– Ngu ngốc
Lại tát tên thân tín một cái trời giáng, lão Cửu lấy một khẩu súng trong người ra, cắn răng nói:
– Giữ được mạng sống mới là quan trọng, hai đứa bây mau hộ tống tao rời khỏi đây.
Vừa mở cửa xe nhảy xuống, lão Cửu chợt mặt mày trắng bệch không còn hột máu. Trước mặt lão, toàn bộ đàn em đều bị hạ gục, mùi máu tươi theo gió bay đến làm cho lão cảm thấy choáng váng, Bản thân lão ta giết người vô số, thậm chí là vô cùng tàn độc, nhưng khi chính mình đật vào vị trí con mồi bị săn giết thì lão mới cảm nhận được sự sợ hãi như rơi vào vực sâu không đáy.
Hai tiếng ngã bịch lại vang lên khiến tim lão ta như giật thót một cái. Khi lão Cửu định xoay người lại thì một lưỡi kiếm dài bóng sáng đã đặt ngay cạnh cổ lão ta rồi. Không ngờ ngay cả hai tên hộ vệ của lão với thân thủ không tồi cũng không chịu nổi đến một kích.
– Xin tha mạng, tôi có thể cho ngài rất nhiều tiền. Đừng giết tôi…
Đến đường cùng rồi, lão Cửu chỉ biết cầu xin, van nài. Vốn là kẻ xảo quyệt từng trải, lão ta đoán được đối phương để lão là người cuối cùng còn sống tất phải có lý do. Xem ra lão ta trong mắt bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng, lão tuyệt phải tận dụng cơ hội này để giữ cái mạng nhỏ của mình.
– Món đồ đó đang ở đâu?
Người đang cầm thanh kiếm ngay cổ lão bây giờ đã bước ra phía trước lão Cữu, không ai khác hơn chính là ông lão râu tóc bạc phơ đi chung với Vũ Liên.
– Tôi không biết lão gia ngài cần tìm đồ vật gì? Chúng tôi chỉ buôn lậu vài món cổ vật kiếm chút tiền mọn thôi.
Lão Cửu giả bộ run rẩy, cố gắng cho ông lão trước mặt tin rằng lời mình nói là thật nhưng lão ta chỉ nhận được một nụ cười nhạt và một câu trả lời lạnh lùng:
– Mày có mười giây để trả lời, sau mười giây đó thì không cần phải mở miệng nữa.
Khốn kiếp! Trong lòng lão Cửu chửi ầm lên. Không ngờ gặp phải cây đinh cứng rồi, nhìn ánh mắt đối phương thì lão Cửu biết ông già này nói là làm thật. Tròng mắt đảo một cái, lão Cửu biết với những tay chuyên nghiệp thì lão ta không thể giấu giếm được, càng cứng đầu thì càng chịu thiệt, nên lão đành nhỏ hai giọt lệ nghẹn ngào lên tiếng:
– Xin lão gia tha cho kẻ hèn này một mạng. Tôi chỉ là con chó của Trữ Văn Hoàng, nhận lệnh đến nhận một món hàng từ nước Triệu chuyển đến. Món hàng được cất bên trong một hộp gỗ được thiết kế đặc biệt bên trong rương chứa cổ vật. Mật mã là ba tám sáu sáu một chín.
– Tốt lắm, đợi tao kiểm tra món hàng, nếu mày nói thật thì tao sẽ cho mày một con đường sống.
Lão già khẽ gật đầu rồi xoay người bước về phía các thùng hàng hóa đang đặt trong xe tải. Bỏ lại lão Cửu đang đứng với thái độ không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Không ngờ lão già ngu ngốc kia lại thu kiếm về mà còn xoay lưng về hướng của gã, đây có khác gì hành động tự sát đâu chứ. Một cơ hội trời ban như vậy nếu lão Cửu hắn không biết tận dụng nữa thì uổng một kiếp làm người rồi. Ngay tức khắc, ngoài miệng vẫn đang van nài nhưng lão ta liền giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu của đối phương và…
Không có cái gì sau chữ và đó nữa cả. Khi lão ta giơ khẩu súng lên thì một cơn gió lạnh thoảng qua, lão Cửu cảm thấy nó rất lạnh, rất lạnh. Sau đó, lão ta đổ gục xuống và tắt thở nhanh chóng, hai mắt lão vẫn mở to. Một tên xã hội đen ngoan độc nhất nhì Vũ Lương cứ thế bị tiêu diệt một cách dễ dàng, mỉa mai hơn là lão ta còn không biết mình chết như thế nào nữa.
– Haha kỹ năng vô ảnh châm của con ngày càng tiến bộ rồi đó Liên nhi.
– Hì hì còn lâu lắm cháu mới đặt được tu vi như của gia gia. Cho dù cháu không ra tay thì lão ta cũng chẳng thể làm gì ông được cả.
Vũ Liên lúc này mới nắm tay Tiểu Hắc vui vẻ rời khỏi nơi ẩn mình. Vừa nhìn thấy cô, ông lão mỉm cười hòa ái khác xa với hình tượng lạnh như băng khi đối đầu với đám xã hội đen vừa nãy.
– Đứa trẻ này là ai vậy?
Ông lão nhìn thấy Tiểu Hắc lạ mặt thì cất tiếng hỏi.
– Một đứa trẻ vô tình bị lạc trong khu mộ cổ. Do nó nhanh trí trốn được đám người kia nên may mắn sống sót, những đứa trẻ khác đều bị diệt khẩu cả rồi.
Thật ra nếu không có Vũ Liên ra tay thì không chừng Tiểu Hắc cũng đã bị bọn người kia phát hiện ra. Vốn cô ta không quan tâm đến sống chết của người thường nhưng đứa trẻ này khá thông minh khiến cô ta thấy yêu thích nên mới giúp nó một chút.
– Thì ra là vậy, đứa trẻ này cũng thật gan dạ, cảnh tượng máu tanh ở đây chỉ làm mặt nó tái xanh đi thôi. Gặp những đứa trẻ khác thì chắc đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Bước lại gần quan sát Tiểu Hắc kỹ hơn, ông lão mỉm cười nói:
– Đừng sợ, ta tên là Vũ Kiếm, xong việc ở đây ta và Liên nhi sẽ đưa cháu về nhà.
– Vâng.
Tiểu Hắc ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên bên cạnh Vũ Liên. Ngoại trừ việc nó nhìn ra vị tỷ tỷ này sẽ không hại mình thì mùi hương trên người cô còn giúp Tiểu Hắc bớt cảm giác buồn nôn. Từ khi sinh ra nó đã vật lộn với số phận để sinh tồn, nên cảnh người chết đối với nó cũng không phải là xa lạ. Có điều một lần nhiều người chết trước mặt mình như vậy cũng khiến nó cảm thấy không tiêu, đầu óc choáng váng.
Ông lão Vũ Kiếm sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra cái rương gỗ mà lão Cửu đề cập tới. Chiếc hộp này được thiết kế rất tinh xào, nhìn bề ngoài sẽ không dễ dàng phát hiện ra nó có điểm gì khác biệt với những hộp gỗ lâu năm thường dùng cả.
– Mật mã chính xác, tên kia đúng là thật thà quá mức mà.
Vu Kiếm thổn thức than một tiếng, lão cứ nghĩ mình phải phí một hồi công sức để phá vỡ cái hộp gỗ, không ngờ nó lại được mở ra dễ dàng đến thế. Nếu như lão Cửu ở hoàng tuyền biết được đối phương cảm kích mình như thế, không biết lão ta sẽ cớ tư vị như thế nào nữa.
– Gia gia, lão già kia chỉ muốn chừa một đường sinh cơ cho mình thôi. Trong tình huống đó nếu lão ta nói dối thì kết cục chỉ có con đường chết mà thôi.
Vũ Liên bước đến bên cạnh ông nội mình, mỉm cười nói. Cô cũng hồi hộp muốn xem thử món đồ mà họ đã tốn công truy đuổi từ nước Triệu sang tận Yên quốc là gì.
– Sĩ quan Mộc Bình thuộc đội đặc nhiệm quân khu chín xin ra mắt thủ trưởng.
Anh chàng Mộc Bình đến lúc này mới kịp thời chạy đến. Anh ta vừa thở vừa cúi người làm ra một động tác chào tiêu chiểu dành cho sĩ quan cấp cao trong quân đội. Theo anh ta xác định thì vị trước mặt này tuyệt đối nằm trong hàng ngũ những lực lượng tinh anh cao cấp nhất. Không chừng chính là thành viên của đội Phi Ưng hoặc Long Thần trong truyền thuyết. Đối với những thành viên của các biệt đội này thì cho dù sĩ quan cấp tá gặp họ cũng phải kiêng nể cúi chào, đủ để thấy giá trị của họ cao đến mức nào trong quân ngũ.
– Lại là cậu à chàng trai trẻ. Thân thủ của cậu cũng không tệ lắm.
Vũ Kiếm chỉ liếc mắt qua Mộc Bình rồi lại tập trung vào việc nhập mật mã mở khóa chiếc hộp gỗ. Dường như sự hiện diện của Mộc Bình không đáng để ông ta phải chú tâm.
– Cách
Đôi tay của Vũ Kiếm thao tác rất nhanh, chưa đầy vài phút chiếc hộp đã được mở khóa. Bên trong tỏa ra một mùi vị thảo dược nồng đậm khiến ai ngửi thấy cũng cảm thấy cơ thể thư thái, mọi mệt mỏi đều tan biến ngay phút chốc.
– Đúng là Huyền Hoàng Thảo, chuyến đi này không uổng công của chúng ta haha.
Vũ Kiếm cười to, ông ta thỏa mãn đóng hộp gỗ lại, thoáng cái đã cất vào bên trong người. Tâm tình của ông ta và cháu gái rất tốt, phải biết vì truy đuổi theo món đồ này mà họ đã mất gần cả tháng thời gian, vượt qua một quãng đường rất dài từ nước Triệu đến đây.
– Mộc Bình xin mạo muội được hỏi thủ trưởng đến từ đơn vị tinh anh nào? Với thân thủ của ngài thì tôi nghĩ thủ trưởng chắc chắn trong đội cũng thuộc tốp người lợi hại nhất
Dù biết rằng đẳng cấp của mình và đối phương cách nhau rất xa, nhưng nếu Mộc Bình có thể làm quen với một vị trong đội tinh anh cũng là một thành công cực lớn, có thể khiến địa vị của anh ta trong gia tộc và quân ngũ tăng thêm một bậc. Do đó anh ta không ngại mặt dày lại lên tiếng mở lời nịnh nọt xã giao. Đáng tiếc vị Vũ Kiếm này không phải người dễ tính, ông ta còn cảm thấy tên thanh niên này có chút phiền phức nữa.
– Anh bạn trẻ, có lẽ anh nhầm người rồi. Tôi không phải thủ trưởng của anh, cũng không phải người nước Yên. Mà nói thật, dù là lực lượng tinh anh của các anh trước mặt tôi thì cũng không là gì đâu.
Vũ Kiếm có chút kiêu ngạo lên tiếng, ông ta chưa từng giao đấu với cao thủ trong quân đội nước Yên nhưng trong mắt của họ Vũ này thì một người được huấn luyện theo chế độ khắc nghiệt của phàm tục đến cực độ cũng chỉ là về mặt thể chất. Nếu nói đến võ công thì họ chẳng khác nào mấy đứa trẻ trong mắt của lão, không hề có chút cơ hội nào.
– Ông… Không ngờ ông không phải người nước Yên. Đã vậy ông còn buông lời sỉ nhục tinh anh của nước tôi.
Mộc Bình trong tình huống bình thường anh ta vốn rất điềm tĩnh, có điều một khi xúc phạm đến quân đội hoặc quốc gia thì chẳng khác nào chạm phải vảy ngược của mình. Mặt anh ta đỏ lên, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm vào ông lão lớn tiếng chất vấn:
– Ông không phải cư dân nước Yên, vậy ông đến đây có ý đồ gì? Lại còn giết nhiều người của nước tôi như vậy?
Một khi đã không cùng dân tộc, Mộc Bình liền thay đổi thái độ. Cho dù những người bị giết là xã hội đen thì cũng không thể để một kẻ không rõ lai lịch từ nước khác ung dung tiến vào tàn sát đồng bào của mình.
– Bọn chúng thông đồng với người nước Triệu đem tài nguyên quý giá sang đây, tôi chỉ đi lấy lại cái thuộc về mình thôi. Người giết thì cũng giết rồi, loại rác rưởi này tôi giết không một ngàn thì cũng vài trăm đấy.
– Ông…
Quá kiêu ngạo, Mộc Bình không kìm được rút súng ra, chỉa thẳng vào Vũ Kiếm nói:
– Lập tức bỏ vũ khí xuống, đây là tài sản của nước Yên. Nếu không tôi buộc phải nổ súng.
– Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không làm điều dại dột như thế đâu.
Chẳng những không thể uy hiếp đối phương mà ngay cả nhìn ông lão cũng không buồn liếc Mộc Bình một cái. Chỉ là lời của ông ta lại khiến cho Mộc Bình cảm thấy lạnh gáy, toàn thân đổ mồ hôi.
Đúng là ông ta kiêu ngạo nhưng ông ta lại có đủ thực lực để kiêu ngạo như vậy. Mộc Bình bây giờ mới để ý thấy những cái xác nằm trên mặt đất, tất cả bọn họ đều có mang súng, ngay cả súng trường cũng có. Một đội hình mạnh mẽ như thế mà chỉ trong thời gian chưa uống hết chén trà đã bị ông ta tiêu diệt không chừa một tên nào. Đã vậy, trên người ông ta cũng không có lấy một vết thương. Đây là trình độ gì cơ chứ, cho dù mười người Mộc Bình cộng lại cũng chưa chắc đánh bại hết đám xã hôi đen này mà không tổn thương gì được.
Quá kinh khủng rồi! Người như vậy mà anh ta lại dám chỉa súng vào. Nếu ông lão muốn ra tay thì chắc giờ này Mộc Bình gã cũng chung số phận với những tên xã hội đen kia rồi. Nghĩ đến đây, anh ta liền chán nản buông súng xuống, trong lòng đắng chát.
– Hừm, ngoại trừ Huyền Hoàng Thảo ra, không có thứ gì có giá trị cả.
Sau một hồi cố gắng tìm kiếm bên trong mấy thùng cổ vật, Vũ Kiếm và Vũ Liên đều không thể phát hiện thêm gì đáng giá đối với họ. Do đó, hai người họ liền chuẩn bị rời đi, quay trở về nước Triệu.
– Thần tiên tỷ tỷ, tỷ phải đi thật sao?
Tiểu Hắc tay nắm chặt Vũ Liên đầy vẻ lưu luyến. Cho đến giờ, nó vẫn tưởng rằng Vũ Liên là tiên nữ hạ phàm, vì người thường không thể giơ tay một cái là có thể tiêu diệt bọn gian ác được. Chỉ có thần tiên trong phim truyền hình nó từng xem mới làm được như vậy thôi.
– Tiểu đệ đệ ngoan, tỷ tỷ phải về nhà rồi.
Vũ Liên cũng cảm thấy yêu thích Tiểu Hắc. Dù thằng bé hơi đen, lại gầy gò ốm yếu nhưng nó lại rất sáng dạ và bản lĩnh. Nếu đứa em ngốc nghếch của cô bằng được một nửa của đứa trẻ này thì thật tốt quá.
– Tỷ tỷ dắt đệ theo được không? Đệ muốn được bay lượn trên trời như thần tiên, đệ muốn được lên cung trăng. Đệ ở nơi này rất…cô đơn.
Tiểu Hắc cảm thấy lo lắng, nếu thần tiên tỷ tỷ đi rồi thì nó lại phải trở về cuộc sống tạm bợ, mưu sinh từng bữa. Không phải trong phim, thần tiên khi xuất hiện đều hóa phép cho thật nhiều vàng bạc và đồ ăn sao? Tại sao nó lại không có gì cả, tại sao ông trời luôn bất công đối với nó?
Nhìn khuôn mặt đầy chờ mong và có chút tuyệt vọng của Tiểu Hắc, Vũ Liên cảm thấy xót xa. Cô không thể mang theo đứa trẻ này về gia tộc được, nếu không chính cô cũng sẽ gặp rắc rối to.
– Tỷ thật xin lỗi tiểu đệ nhưng tỷ không thể đưa đệ đi cùng được. Đúng rồi, ở đây có vài thùng cổ vật, đệ có thể lựa chọn vài thứ đem bán. Những món đồ bọn người kia tuy chỉ dùng để ngụy trang nhưng tỷ nghĩ giá trị sẽ không kém đâu.
Trong lòng bất chợt nghĩ đến số cổ vật bỏ lại, Vũ Liên cảm thấy đây là một ý tưởng tốt. Ít ra nó giúp cô bớt áy náy khi phải rời đi.
– Không được, đây là cổ vật quốc gia, lại là bằng chứng phạm tội của bọn xã hội đen. Cô không thể như vậy mà phân phát cho người khác được.
Mộc Bình đứng một bên nãy giờ bỗng lên tiếng. Anh ta là một người theo chủ nghĩa quốc gia, những việc tiêu thụ hàng quốc cấm hay phi pháp đều phải nộp vào quốc khố. Tiếc là anh chàng này lại không hiểu một định luật bất thành văn là đừng nói về luật pháp hay lý lẽ với phụ nữ. Ngay khi nghe thấy lời phản đối của Mộc Bình, ánh mắt của Vũ Liên như phát ra lửa, cô gằn giọng nói:
– Tôi muốn cho tiểu đệ đệ đấy, anh làm gì được nào. Anh có tin là nếu anh còn mở miệng phản đối một tiếng nào thì tôi sẽ cắt lưỡi anh xuống không?
Quá bá đạo. Đây là con gái thời kỳ nào vậy? Mộc Bình không nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp ít nói kia khi lại hung dữ đến thế. Mặc dù muốn phản bác tiếp nhưng anh ta biết nếu mình còn dám phản ứng thì cô ta sẽ ra tay thật. Thiếu nữ này đi cùng ông già kia tuyệt đối đều là cao thủ, anh ta không đánh lại, nên phải nhịn.
– Chàng trai này nói có phần đúng đấy Liên nhi. Đứa trẻ này không có nơi nương tựa, nếu mang theo một đống của cải bên mình chính là mang họa sát thân. Ta hiểu cháu muốn tốt cho nó, nhưng làm vậy chính là đưa
nó vào chỗ chết.
Vũ Kiếm sống cả một đời người, nhân sinh lòng người hiểu rất rõ nên liền lên tiếng can ngăn. Câu nói “Thất vu vô tội, hoài bích kỳ tội” ai cũng biết nhưng mấy ai thật sự hiểu thấu.
– Vậy nếu… chỉ lấy một, hai món thì chắc sẽ không sao đúng không gia gia?
Vũ Liên biết ông mình dạy đúng nhưng cô không nỡ để Tiểu Hắc tay không trở về. Theo cô thấy thì nếu chỉ lấy vài món đem bán rồi dặn đứa trẻ này tìm một nơi khác sinh sống chắc sẽ không sao.
– Thôi, tùy cháu. Làm gì thì nhanh lên, chúng ta phải rời đi trước khi có người khác đến nơi này.
Vũ Kiếm phất tay, lão cũng không muốn để đứa cháu mình khó xử. Đôi khi những việc nhỏ lại có thể trở thành tâm ma, ảnh hưởng đến tu vi võ đạo của Vũ Liên sau này. Đối với lão, thì việc sống chết của một đứa bé khuất cái như Tiểu Hắc không liên quan đến lão. Người trong giang hồ vốn vô tình, thế giới của họ và thường nhân mãi là hai đường thẳng song song cách biệt.
Vậy là dưới áp lực của Vũ Liên thì cuối cùng Tiểu Hắc cũng được chọn ba món cổ vật cho mình, với điều kiện là chỉ được lựa chọn những món có thể tích nhỏ. Vì Vũ Liên lo ngại mang những món đồ lớn rất khó che giấu và mang theo bên người đối với một đứa bé như Tiểu Hắc.
Tất nhiên với Tiểu Hắc thì lớn nhỏ vốn không phải vấn đề nó để tâm, món hàng to không có nghĩa là giá trị cao hơn món hàng nhỏ. Dù mới mười tuổi nhưng Tiểu Hắc lại biết rất nhiều thứ mà những đứa trẻ nơi thành thị giàu có chưa chắc đã nắm được. Khổ nỗi bây giờ Tiểu Hắc lại chẳng biết chọn món nào cả, vì nó vốn làm gì biết đánh giá giá trị cổ vật cơ chứ.
“Nhìn cái nào cũng giống như mấy món đồ bỏ đi, không biết mọi người đánh giá chúng theo tiêu chuẩn nào nữa?”
Cảm thấy bất lực, Tiểu Hắc mò mẫm trong các thùng cổ vật một lúc rồi chọn đại ba món bất kỳ. Một khi đã không thể phân biệt thì đối với nó chọn cái nào cũng như nhau cả thôi.
“Có ý tứ”
Vũ Kiếm ánh mắt híp lại, miệng cười như không cười nhìn Tiểu Hắc một cái rồi xoay người bỏ đi.
– Tiểu đệ đệ bảo trọng, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.
Tiểu Liên ôm chầm lấy Tiểu Hắc sau đó cô ta cũng từ biệt nó. Đối với cô, có lẽ cả đời Vũ Liên cũng không có dịp gặp lại đứa trẻ này nữa.
– Thần tiên tỷ tỷ yên tâm, sau này đệ lớn lên đệ sẽ đi tìm tỷ tỷ.
Tiểu Hắc gào lên thật to nhìn theo bóng dáng của Vũ Liên khuất dần, ánh trăng le lói trên cao chỉ khiến vóc dáng nhỏ bé gầy nhom của nó thêm phần tịch liêu. Lần đầu trong đời có một người nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nó, lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy mình được quan tâm ấm áp dù chỉ trong khoảnh khắc. Và lần đầu tiên, nó cảm thấy bản thân đã có thêm một lý do để tồn tại, đó là phải lớn lên, phải mạnh mẽ để đi tìm thần tiên tỷ tỷ. Một cuộc gặp gỡ định mệnh, một ước mơ ngây ngô đã thay đổi tương lai sau này của Tiểu Hắc.