Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 19: Bị phục kích


Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 19: Bị phục kích

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Trên bản đồ địa lý cầm tay mà du khách hay sử dụng, mọi người sẽ khó tìm ra được địa phương nào tên là trấn Kiết Tường. Bởi vì những thôn trấn hoang dã cách xa với đời sống hiện đại ở tỉnh Lĩnh Tây thì nhiều lắm, chí ít cũng đến vài chục cái. Do những thôn trấn này không thường qua lại với thế giới bên ngoài nhiều nên đường xá nối liền bọn họ với các thành phố lớn cũng khá là khiêm tốn.

Dưới sự hướng dẫn của ông lão mang gánh thì để đến được trấn Kiết Tường, mọi người phải dừng ở trên đường lộ rồi đi bộ thêm vài dặm nữa. Vì không còn cách nào khác, sau khi đã xác nhận với bác tài xế xong, Mộc Bình đành dẫn theo Tiểu Hắc và Đại Hắc xuống xe khách và đi theo sau ông lão vượt qua một đoạn đường đất khá gồ ghề. Con đường này vốn do dân chúng trong trấn thường xuyên đi lại mà hình thành nên không hề có đèn đường hay bảng chỉ dẫn gì cả.

Vốn là dân bản địa, ông lão chẳng những không sợ bống tối mà còn đi rất nhanh như một chàng trai khỏe mạnh. Việc này khiến cho Mộc Bình không khỏi ngạc nhiên và phải tăng tốc để không bị mất dấu ông ta. Phía sau anh, Tiểu Hắc vừa đi vừa nhìn vào cảnh vật một màu tối om xung quanh, khóe miệng chợt như cười như không.

Con đường càng đi càng khó khăn, chẳng những phải leo qua các con dốc cao mà còn phải lội qua một dòng suối nhỏ nữa. Xung quanh cây cối mọc um tùm không có trật tự, cộng với từng tiếng tru của vài con sói hoang tạo nên một khung cảnh hoang dã đến sởn cả gai óc. Dẫu vậy, tốc độ của cả ba người một thú vẫn không hề chậm lại tí nào.

Sau một canh giờ, cuối cùng cũng đến được với trấn Kiết Tường, lúc này cũng đã vào giờ Sửu, thôn dân đều đã tắt đèn đi ngủ. Lão già mang gánh đồ ra hiệu cho Mộc Bình và Tiểu Hắc đi theo mình. Tiếp theo, lão ta dẫn hai người đi đến một căn nhà to ở ngay đầu trấn. Phía trước căn nhà chỉ trơ trọi một cái biển gỗ đã cũ, bụi bám nhìn chữ đã nhòe đi ít nhiều. Nếu lại gần sẽ đọc ra được bốn chữ ” Nhà trọ Tâm An”.

Thì ra là ông lão giới thiệu chỗ nghỉ ngơi cho Mộc Bình, anh ta mỉm cười cảm tạ ông lão một cái. Lão già gật gật đầu hiền hỏa rồi tiến đến gõ vào cửa vài cái, sau vài phút bên trong liền vọng ra tiếng người có chút ngáy ngủ:

– Ai mà lại gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt như thế này vậy chứ?

Vừa mở cửa ra, lão chủ nhà trọ mập mạp trong bộ đồ ngủ rộng trông có vẻ khó chịu. Có điều khi trông thấy lão già mang gánh, ngay lập tức thái độ của ông ta liền có chút thay đổi. Sự chuyển biến này diễn ra cực nhanh nhưng tất cả đều được Tiểu Hắc thu vào trong mắt của mình.

– Ông chủ Lâm, có vài vị khách từ xa đến trấn, tôi dắt họ đến thuê phòng ở chỗ của ông.

Lão già mang gánh cũng không nhiều lời, chỉ về Mộc Bình và Tiểu Hắc nói với lão chủ nhà trọ.

– Haha, thì ra là khách quý từ thành phố đến. Mời vào, mời vào. Lão Quý, thật là cảm ơn ông quá.

Hoàn thành xong trách nhiệm, lão già mang gánh cũng nhanh chóng từ biệt Mộc Bình và Tiểu Hắc. Nhìn bóng lưng của lão bước đi xa dần rồi hòa vào với màn đêm, trong mắt Tiểu Hắc lóe lên một tia kinh nghi bất định.

– Ông chủ, ở chỗ ông từng có người ngoài nào thuê trọ gần đây không?

Vừa nghe câu hỏi, lão chủ họ Lâm chợt giật mình, rồi rất nhanh tâm tình lão ta liền bình ổn lại, khoát tay nói:

– Không, dạo gần đây trấn chính tôi không có khách từ ngoài vào. Nhà trọ này ế đến mức tôi định đóng cửa đây.

– Ông cố nhớ lại xem. Ở đây tôi có hình của mấy người bạn của mình, họ đã gọi và nói với tôi rằng mình đã đến trấn Kiết Tường.

Cảm thấy lão chủ có vẻ cố tình lãng tránh, Mộc Bình liền lấy trong túi áo ra vài bức ảnh. Nhưng đáng tiếc, lão chủ nhà trọ xem xong vẫn lắc đầu ngầy ngậy.

– Thôi được rồi, ông sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng sạch sẽ. Có thể chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.

Nghe đến việc hai vị khách sẽ ở lại vài hôm, lão chủ nhà trọ mừng ra mặt. Lão ta vội vàng dẫn Mộc Bình và Tiểu Hắc đi đến một căn phòng ở phía sau hậu viện.

– Đây là căn phòng tốt nhất của nhà trọ Tâm An này. Hai vị có gì cần cứ gọi tôi một tiếng là được.


Sau khi lão chủ rời đi, Mộc Bình liền quan sát khắp căn phòng rồi gật đầu hài lòng. Tuy nội thất căn phòng tương đối xưa cũ nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Ngay cả tường cũng vừa được sơn mới, còn có cả mùi thơm nhè nhẹ từ nến đặt trong phòng nữa.

– Bài trí cũng không tệ, chúng ta nghỉ ngơi sớm rồi sáng mai lại đi tìm tung tích của mấy người đội viên Phi Ưng đã biến mất.

Cảm thấy có chút buồn ngủ ập đến, Mộc Bình ngáp một tiếng rồi nằm xuống giường ngủ ngay sau vài phút.

– Hừm, chưa gì đã ngủ ngáy như sấm rồi. Ta còn định nhờ sư huynh tìm chút gì lót dạ đây. Mày cũng đang đói bụng đúng không Đại Hắc?

Mỉm cười xoay sang tìm đồng mình, Tiểu Hắc chợt thấy Đại Hắc cũng đang nằm ngủ ngon lành ở góc phòng. Đến lúc này, nó liền cảm thấy mọi chuyện trở nên không ổn.

– Không đúng, mình cũng cảm giác thấy bắt đầu choáng váng, hai mắt cứ muốn nhắm lại.

Thể chất của người tu chân khác với thường nhân, những độc dược thế tục không hề có tác dụng đối với bọn họ. Do Tiểu Hắc chỉ mới tu vi Luyện Khí tầng một, tẩy kinh phạt tủy còn rất nhiều lần nên cơ thể của nó vẫn bị ảnh hưởng. Chỉ là mức độ kháng cự của nó sẽ cao hơn phàm nhân một chút.

Hoảng sợ trong lòng, Tiểu Hắc vội ngồi khoanh chân lại, nhanh chóng vận công pháp để chống lại cơn buồn ngủ. Sau một chu thiên vận pháp, nó thở ra một ngụm trọc khí, cả người liền thanh tỉnh lại.

– Thật là quá sơ ý rồi. Không ngờ kẻ địch lại dùng thuốc mê ám toán. Bây giờ không còn thời gian để cứu gã sư huynh ăn hại của mình nữa, phải tương kế tựu kế thôi.

Biết chắc chắn đối phương đã mai phục sẵn, Tiểu Hắc vội giả vờ như trúng phải thuốc mê, nằm ngã ra một góc.

Trong tay áo của nó đã thủ sẵn vài ám khí màu đen hình thù như ngôi sao. Đây là loại phi tiêu mà nó đã nhờ Mộc Bình đặt người làm giúp. Dù sao thì kỹ năng lợi hại nhất của nó thời điểm hiện tại vẫn là Khống Vật Thuật. Còn về Hỏa Cầu Thuật và Phong Đao Thuật thì nó dùng làm tuyệt chiêu áp đáy hòm, chỉ dùng lúc nguy cấp.

Đúng như Tiểu Hắc dự đoán, khoảng vài phút sau cánh cửa phòng liền nhẹ nhàng mở ra. Bốn người mặc đồ đen che kín mặt không một tiếng động lặng lẽ đột nhập vào bên trong phòng. Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ say không hay biết gì, bốn tên nhìn nhau ra hiệu rồi tiến đến gần Mộc Bình.

– Đúng là một lũ ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Chúng ta đã xử lí hai đám rồi mà bọn này vẫn dám đưa người đến để nộp mạng. Cho dù chúng mày giỏi cỡ nào cũng không thể thoát khỏi Mê Hồn hương mà bọn tao đã tỉ mỉ phối trong đèn cầy hắc hắc.

Cười đắc chí một phen, một tên giống như cầm đầu giơ tay ra hiệu, ba tên còn lại liền tản ra. Mỗi người giơ thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đâm xuống kết liễu Mộc Bình, Tiểu Hắc và cả Đại Bắc nữa.

– Ra tay đi.

Tên cầm đầu vung tay xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn đồng bọn xử lí. Đối với những người không sức chống cự này, gã ta cũng lười phải động thủ.

Chính lúc này, hai tay Tiểu Hắc bất ngờ vung ra trong khi hai mắt của nó vẫn khép lại như ngủ say. Cú ra đòn phải nói là cực nhanh, lại chuẩn xác ngay khi ba tên áo đen đang hạ lực xuống, theo quán tính không thể ngừng lại được.

Một loạt tiếng gió nhẹ khẽ rít lên, tiếp đó là tiếng nấc nghẹt của ba tên áo đen khi những ám khí nhỏ xíu đã cắm ngay vào cổ họng của bọn chúng. Tên cầm đầu còn lại thì phản ứng nhanh hơn, hắn ta kịp thời dùng tay chặn lại nên ám khí chỉ có thể đâm vào trong cánh tay của gã.

– Mày…là ai? Tại sao mày lại không trúng mê hương của tụi tao?

Sắc mặt của hắn ta tái nhợt khi suýt tí đã không thể tránh kịp, tên áo đen cầm đầu giơ thanh kiếm trên tay lên, cẩn thận nhìn Tiểu Hắc đang mỉm cười ngồi dậy.

– Ông chú không cần vội, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự với nhau.


Trong lòng Tiểu Hắc hiện tại cũng đang phiền muộn gần chết. Tu vi của nó quá thấp, đối đầu với một tên nhân cấp trung kỳ và ba tên chuẩn nhân cấp dơ kỳ không thể một lần tiêu diệt tất cả. Nếu có thể một lúc điều khiển nhiều ám khí hơn và gia tăng được uy lực và tốc độ thì cho dù có gặp cao thủ nhân cấp đỉnh phong nó cũng có tự tin trực diện đánh một trận

“Nhất định phải tìm cách gia tăng thực lực. Ở cái thế giới này nếu không bản lĩnh sẽ bị kẻ khác giết chết như chơi”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc giết người. Tuy đã trải qua một lần suýt chết, tâm lý của nó cũng không còn yếu đuối nhân từ của trẻ con nữa, nhưng chính tay mình đã giết một người sống sờ sờ ra đó thì tim nó cũng cảm thấy đập nhanh hơn, hơi thở cũng khó khăn một chút.

– Hừ, thằng nhóc cuồng vọng. Khi nãy là mày ra tay đánh lén nên mới hạ được anh em của tao. Bây giờ tao muốn mày đền mạng.

Thấy đối phương chỉ là một thằng bé đen đúa nhỏ con, tên áo đen lấy lại bình tĩnh liền chuẩn bị vung kiếm phản công. Tiếc là gã chưa kịp làm gì thì Tiểu Hắc lại phóng ra một loạt khoảng mười cái ám khí bay đến.

– Mày nghĩ ra tay trực diện như thế này có thể ném trúng tao sao?

Cười nhạt một cái, tên áo đen liền né qua một bên tránh khỏi đám ám khí một cách dễ dàng. Đối đầu với đối thủ tấn công tầm xa thì chỉ cần tập trung tránh né được đợt phi tiêu đầu tiên là lập tực có cơ hội để áp sát chế trụ kẻ địch ngay.

– Còn chiêu gì cứ giở ra đi tiểu tử, nếu không thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày.

Thấy tên nhóc trước mặt không còn vũ khí gì khác, gã áo đen cười gằn độc ác, từng bước áp sát định ép Tiểu Hắc vào góc tường rồi ra đòn kết liễu.

Tên áo đen cảm thấy tinh huống có chút kỳ quái khi Tiểu Hắc chẳng những không hề tỏ ra bối rồi mà còn nhìn gã rồi cười một cách khó hiểu.

– Không lẽ tiểu tử này bị điên. Ta… Aaaaa

Trong đầu còn chưa suy nghĩ xong, tên áo đen đã thấy toàn thân mình đau đớn vô cùng. Gã cảm nhận rõ có vô số thứ cực bén nhọn đã găm vào da thịt của mình. Từ lưng, tay, chân đều bị trúng đòn, cả người gã đổ gục xuống nhanh chóng.

– Tại sao ám khí của mày lại có thể quay ngược lại?

Gã không cam tâm thở hổn hển thắc mắc. Rõ ràng đám phi tiêu đã bị gã né tránh hoàn toàn. Trên phi tiêu càng không có gắn dây hay sợ chỉ thì làm sao đối phương có thể điều khiển nó bay ngược lại. Đáng sợ hơn là những ám khí này còn đâm trúng gã không hụt cái nào cả.

– Chẳng phải tôi đã nói với ông chú là đừng hỏi gì cả sao? Yên tâm đi, tôi không tấn công vào chỗ hiểm nên ông không lo mất mạng đâu. Chỉ tạm thời không thể cử động và chịu đau khổ một chút.

Nhìn tên áo đen đang nằm đau đớn, tay chân đều bị phi tiêu rạch nát, máu chảy ướt cả y phục, Tiểu Hắc vẫn vô cảm bỏ qua gã. Nó tiến đến đặt tay lên lưng Mộc Bình rồi truyền một chút chân khí của mình vào. Sau khoảng thời gian một tách trà, anh ta và Đại Hắc cũng đã tỉnh lại.

Nhìn cảnh tượng máu me trong phòng, Mộc Bình sợ hãi nhảy lên hỏi:

– Chuyện gì đã xảy ra vậy sư đệ? Đám người này là ai?

Vừa mới chiến đấu xong, lại vận công đẩy thuốc mê ra khỏi người Mộc Bình và Đại Hắc, Tiểu Hắc đang ngồi điều tức lại. Nó khẽ thở ra một hơi rồi đáp:

– Bọn chúng dùng mê hương để đầu độc chính ta. Cũng may đệ lanh trí nên mới thoát được. Còn đám người này chính là chủ mưu, bọn chúng định giết hết chúng ta. Xui cho chúng lại gặp phải Tiểu Hắc ca tài sắc song toàn này, nên đệ mới hạ gục ba tên. Còn gã cầm đầu này thì giữ lại để tra khảo, hình như hắn ta có nhắc đến những người từng đến đây. Rất có thể là người của Phi Ưng mà chúng ta đang tìm kiếm.


Việc còn lại Tiểu Hắc giao lại cho Mộc Bình, nó không thích công việc tra khảo người khác. Tiểu tử này dắt theo Đại Hắc ra khỏi phòng tìm tên chủ nhà trọ tiện thể lục lọi nhà bếp kiếm thức ăn một phen.

Vừa bước ra ngoài hậu viện, Tiểu Hắc đã thấy tên họ Lâm đang đứng đợi ở một góc sân. Xem ra gã này vẫn chưa hay biết đám người bên trong đã bị xử lý toàn bộ.

Nhìn thấy đứa trẻ đi cùng với nam thanh niên lúc sớm bình yên không chút sứt mẻ gì, lại còn hướng bản thân gã mỉm cười có chút mỉa mai, tên chủ nhà trọ đánh thót một cái, mồ hôi đổ đầy trán. Cố nặn ra một nụ cười, gã ta vội vàng hỏi thăm:

– Khách nhân, sao đêm hôm khuya khoắt lại ra ngoài, không biết cậu có cần gì không?

– Việc cần lão giúp thì không. Có điều ông cần trả lời cho tôi chuyện bốn tên áo đen đột nhập vào phòng là như thế nào hả?

Giọng điệu có chút bất thiện, Tiểu Hắc vẫn thong thả tiến tới ép lão chủ nhà trọ vô thức lùi lại vài bước.

– Bốn tên áo đen nào? Tôi không biết gì cả.

Cố gắng chống chế, tay của gã ta đã run rẩy, cái thớ thịt mỡ trên người cũng đong đưa không ngừng.

– Hắc hắc, xem ra lão chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy thì lão cũng nên xuống dưới âm phủ để hội ngộ với bốn tên kia thôi.

Giả vờ vung tay lên, Tiểu Hắc nở ra một nụ cười tàn nhẫn. Nghe đến bốn tên áo đen đều đã bị giết, chút hi vọng cuối cùng của lão chủ liền bị đánh tan, lão vội quỳ xuống khóc lóc van xin:

– Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi còn vợ nhỏ con thơ. Chẳng qua bị bọn người kia uy hiếp nên tôi mới phải tiếp tay cho bọn chúng.

Lời thoại không khác gì mấy bộ phim kinh điển, Tiểu Hắc lười biếng nhìn lão ta dùng hết khả năng diễn xuất của mình để cầu khẩn. Đến khi lão ta mệt mỏi thở hồng hộc, nó mới cười nhạt nói:

– Bớt diễn trò lại đi ông già mập, tôi không biết ông bị uy hiếp hay cố tình. Nhưng nếu ông không khai ra tất cả thì cả gia đình của ông không thấy được bình minh đâu.

Dứt lời, Tiểu Hắc dùng một tay đánh vào vách tường sát bên một cái. Khi nó rút tay ra thì ngay chỗ đó liền lưu lại một cái lỗ to màu đen, bốc mùi cháy khét như vừa trong lò nung lấy ra. Đây chính là Hỏa Cầu Thuật, do Tiểu Hắc chỉ có thể làm cho bàn tay mình tăng nhiệt độ lên mà không thể hình thành hỏa cầu được. Từ người ngoài nhìn vào, người khác chỉ cho rằng đó là một loại chưởng pháp cực kỳ lợi hại mà thôi.

– Tôi…khai, tôi khai hết. Xin cậu tha mạng cho.

Hồn vía lão chủ nhà trọ sau màn thị uy của Tiểu Hắc đã bay đến chín tầng mây rồi, làm gì còn có tâm tư dối gạt gì nữa chứ. Dù ở trong cái thôn trấn xưa cũ, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nhưng lão ta vẫn biết cái gì là võ công. Người lợi hại nhất lão ta gặp cũng có thể đánh thủng một lỗ trên tường, song làm nó cháy đen như vậy thì lão ta mới thấy lần đầu. Cao thủ cỡ này thì muốn diệt cả gia đình lão chỉ cần một cái nhấc tay là xong.

Dưới sự hợp tác của tên chủ nhà trà trọ Tâm An, Tiểu Hắc nhanh chóng có được những thông tin quan trọng cần thiết. Theo lời khai của gã thì trong trấn Kiết Tường chỉ có vài nhà trọ, việc kinh doanh cũng không phải là tốt đẹp gì cho lắm. Thường thì khách hàng nghỉ trọ chủ yếu là người ở các thôn trấn lân cận đến thăm họ hàng hoặc có công việc buôn bán nhỏ. Người ngoài như Tiểu Hắc và Mộc Bình rất hiếm khi xuất hiện.

Vào khoảng ba năm trước, có một đám người bịt mặt tự xưng là người của gia tộc họ Mai gì đó đến muốn hợp tác với gã. Bọn chúng sẽ phụ trách thường xuyên dắt khách hàng đến cho nhà trọ Tâm An. Bù lại tôi phải gắn thiết bị theo dõi và nghe lén bên trong phòng trọ.

Lúc đầu, gã chủ nhà trọ còn từ chối. Sau đó, bằng vũ lực, bọn người kia dễ dàng khiến lão ta cúi đầu nghe theo. Trải qua vài năm, công việc kinh doanh của gã càng lúc càng thuận lợi. Từ chỗ cảm thấy ức chế gã đã qui thuận theo đám người kia một cách tự nhiên.

Cách đây vài tháng, có hai người từ ngoài đi vào trong trấn. Vẫn như mọi khi, gã không hề quan tâm việc làm của đám người họ Mai. Kết quả, đêm đó, gã thấy hai người kia biến mất không chút dấu vết. Dù biết mười phần là do ai làm, gã ta cũng phải giả câm giả điếc, coi như chưa từng có gì xảy ra.

Kết quả của đám người cứu viện của Phi Ưng không cần gã nói ra thì Tiểu Hắc cũng đoán được. Với loại mê hương được bố cục tỉ mỉ thì trừ khi người đó có cách giải độc như nó, nếu không thì cho dù có xông ra được cũng khó lòng đánh bại được đám người áo đen đang chờ sẵn. May mắn là Tiểu Hắc đồng ý theo hỗ trợ Mộc Bình trong chuyến đi này, nếu không anh ta đã cưỡi hạc về trời lúc nào mà bản thân mình cũng không biết nữa.

Đã nắm được mọi thông tin cần biết, Tiểu Hắc cũng không xuống tay với gã chủ nhà trọ. Nếu gã này thông minh trong đêm nay cuốn gói dắt theo gia đình rời khỏi thì sẽ có cơ hội giữ lại được một mạng. Còn đợi đến khi người gia tộc họ Mai kia đưa người đến xem xét, gã ta sẽ khó tránh khỏi cảnh bị liên lụy, giận cá chém thớt.

Dù sao tên này cũng tiếp tay cho kẻ ác, Tiểu Hắc sẽ không nhắc nhở gã gì cả, cứ để gã tự sinh tự diệt.

Sau khi tìm được một ít màn thầu và thịt sấy khô, Tiểu Hắc quay trở về phòng để hội họp với Mộc Bình. Vừa bước vào, nó đã thấy tên áo đen cầm đầu nằm yên bất động, có vẻ đã chết được một lúc rồi.


– Xin lỗi sư đệ, sư huynh bất tài. Để cho tên này lợi dụng thời cơ nuốt thuốc độc giấu sẵn trong người tự sát mất rồi.

Sắc mặt Mộc Bình có chút hổ thẹn, anh ta uể oải lên tiếng.

– Hắc hắc, không sao, người cũng đã chết rồi, huynh không cần thấy áy náy. Chúng ta ăn chút lót dạ rồi tính tiếp.

Tỏ vẻ không quan tâm, Tiểu Hắc vui vẻ lấy thức ăn tìm được ra chia cho Mộc Bình và Đại Hắc cùng đánh chén. Trong khi ăn, nó cũng kể lại lời khai của gã chủ nhà trọ cho Mộc Bình nghe.

– Không ngờ Mai gia lại bá đạo như thế, dám ra tay với cả người của Phi Ưng.

Theo như tin tức bên phía Phi Ưng cung cấp, hai thành viên của họ gặp nạn khi đang theo dõi người của Tra gia. Bọn chúng đi đến Lĩnh Tây chính là vì muốn liên lạc với gia tộc nhập thế họ Mai ở nơi này.

Đáng tiếc, tình báo của quân đội có hạn. Một số gia tộc nằm ngoài Huyền Kinh vô cùng bí ẩn, tin tức về họ không nhiều lắm. Trong đó, Mai gia chính là một trong những gia tộc mặc lên cho mình lớp áo thần bí nhất. Đến tận bây giờ, vẫn chưa ai xác định được tọa lạc của gia tộc này nằm ở nơi nào trong tỉnh Lĩnh Tây.

– Có thể phái ra bốn người có tu vi nhân cấp, sư huynh nghĩ gia tộc như vậy có thể sợ quân đội sao? Dù không dám trực tiếp tuyên chiến nhưng âm thầm ra tay ám toán là việc họ thừa khả năng.

Cắn một miếng thịt sấy khô, Tiểu Hắc chép miệng phân tích. Khi chưa tiếp xúc với tu chân và Chân Võ Môn, nó vẫn cho rằng quân đội với súng ống là mạnh nhất. Hiện giờ, trong mắt tiểu tử này, quân đội chỉ có tác dụng khi chiến tranh ở qui mô lớn mà thôi. Còn những giao tranh nhỏ thì họ lại chẳng là gì so với đám người tu luyện võ công nội khí cả.

– Quốc có quốc pháp, sau khi trở về huynh sẽ báo cáo lại mọi việc ở đây. Tin chắc rằng quân đội sẽ phái người dẹp yên bọn chúng. Dù mạnh đến đâu thì bọn chúng cũng chỉ là bọn thiểu số ô hợp mà thôi.

Suy nghĩ của Mộc Bình trái ngược với Tiểu Hắc, anh ta vẫn cho rằng không gì có thể đánh thắng quân đội sở hữu vũ khí tối tân được. Một phần anh ta xuất thân từ quân nhân nên có phần hơi thiên vị. Ngoài ra Mộc Bình biết quân đội có những vũ khí vô cùng lợi hại chuyên dùng để đối phó với những cá nhân nguy hiểm như Chân Võ Môn.

– Sư đệ có kế sách gì hay không? Bây giờ ngay cả Mai gia nằm ở đâu chúng ta cũng không biết thì điều tra thế nào đây?

Thấy Tiểu Hắc tỏ ra khá bình thản, Mộc Bình liền xin ý kiến. Nói về thông minh, anh ta tự nhận mình chỉ đáng là hậu bối của tên sư đệ đầy mưu mô của mình.

– Không thấy người của mình phái đi trở về, Mai gia chắc chắn sẽ sớm đưa tiếp viện đến đây. Việc chúng ta cần làm là theo dõi bọn họ thì sẽ tự khắc phát hiện ra sào huyệt của chúng thôi

Tiểu Hắc vừa nói ra kế hoạch của mình, Mộc Bình liền vỗ tay khen hay không ngớt. Biến bị động thành chủ động, khả năng phân tích của tên sư đệ khiến anh ta lần nữa phải bội phục.

Sắp xếp lại bốn cái xác một chút, Mộc Bình và Tiểu Hắc cố gắng tạo ra một hiện trường giả giống như hai bên đã chiến đấu vô cùng kịch liệt. Xong xuôi, hai người họ và Đại Hắc liền tìm một chỗ bí mật trong nhà trọ rồi lặng lẽ chờ đợi.

– Sư đệ, đây là lần đầu tiên ngươi giết người phải không? Có cảm thấy tội lỗi không?

Mộc Bình rất quan tâm tiểu sư đệ của mình, anh ta sợ tiểu tử này sẽ rơi vào con đường tà đạo.

– Đệ biết huynh nghĩ gì. Luật pháp chỉ dành cho thường dân. Đối với bọn người này, sinh tử của bá tánh làm gì có chút giá trị nào. Đệ sẽ không lạm sát người vô tội nhưng nhất định không làm cá nằm trên thớt mặc cho kẻ khác chém giết. Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, đệ không thẹn với bản tâm là được.

Trầm tư với câu trả lời của Tiểu Hắc, Mộc Bình không biết phải tiếp lời thế nào. Cái gì là đạo đức? Cái gì là công bằng? Cũng chỉ khi có thực lực mới có thể lên tiếng được. Nắm tay ai lớn kẻ đó chính là đạo lí, là trời. Nếu một ngày nào đó quân đội không thể bảo vệ cho người dân được nữa thì liệu cái gọi là công bằng có còn tồn tại.

Trở lại với hiện tại, sau nửa canh giờ, tiếng kêu thất thanh của lão chủ nhà trọ cùng âm thanh phụ nữ và trẻ nhỏ độ ngột vang lên rồi im bặt. Không lâu sau, một đám người mặc áo đen khác liền xuất hiện phía sau hậu viện. So với bốn tên đã chết, những kẻ này trừ quân số đông gấp bội ra thì khí lực bọn chúng tỏa ra cũng cao hơn hẳn. Tiểu Hắc nhìn ra được trong đám người này có một tên tu vi nhân cấp hậu kỳ và ba tên nhân cấp trung kỳ. Đội hình này có thể so sánh với một tiểu đội của Phi Ưng rồi.

Những tên này hành động rất nhanh, chỉ vài phút tiến vào trong phòng đã vội vã mang theo xác của đồng bọn trở ra ngay. Tên nhân cấp hậu kỳ liếc nhìn xung quanh một lúc như chắc chắn không bỏ sót bất kỳ vật gì rồi ra lệnh cho đám thủ hạ:

– Xem ra những kẻ lần này được phái đến bản lĩnh cao hơn không ít. Lập tứ quay về tổng bộ gia tộc, nếu bọn kia vẫn không chịu cung khai thì chúng ta cứ giết hết cho rồi. Để lại cũng chỉ đêm dài lắm mộng, chi bằng xử lí gọn gàng cho xong.

Sau khi nói vài câu với hai tên nhân cấp trung kỳ đứng cạnh, tên nhân cấp hậu kỳ liền dẫn đầu đám người vội vàng rời khỏi nhà trọ. Ngay khi bọn chúng đi, có hai bóng đen như hai con gió từ trong một góc khuất trên mái nhà nhảy xuống. Tiếp theo đó, hai bóng đen này như u linh nhẹ nhàng theo hướng của đám người Mai gia phóng theo, cả người hòa vào màn đêm tĩnh mịch xưa của của Trấn Kiết Tường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.