Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 166: Mồi Chài


Đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu – Chương 166: Mồi Chài


Khách hàng lớn nha!
Trong lòng Tiểu Hắc cười tươi như hoa.

Quả nhiên tài chủ không thiếu, cơ hội để thu gom tài nguyên tu luyện như thế này cần phải tận dụng thật tốt a.
Sắc mặt của đám người Mộc Bình cũng đến là vui vẻ.

Đã hưởng quả ngọt của đan dược từ Tiểu Hắc, cả bọn ai cũng khao khát được tiếp tục đột phá.

Một viên đan dược bớt cả mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm tu luyện, còn gì tuyệt hơn nữa chứ?
Vân Anh Kiệt thấy ánh mắt nóng bỏng của mấy người trước mặt khi nhìn mình thì khẽ rùng mình một cái.

Ta cũng không phải là nữ nhân, các ngươi nhìn ta như thế là có ý gì? Không lẽ nhan sắc của bổn công tử có thể kích thích tính cách biến thái tiềm ẩn của kẻ khác?
Rất may, thân là công tử của một thế gia lớn.

Vân Anh Kiệt không làm ra phản ứng gì mà chỉ xiết chặt vũ khí, tùy thời đề phòng.
– Tốt lắm, ta cũng không muốn nói lời thừa thải.

Các ngươi đã đến đây thì chắc chắn cũng có ý định như những kẻ khác.

Nếu có thể lấy ra thứ mà ta vừa lòng thì chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.

Ngược lại thì xin rời đi cho.

Nên nhớ, bọn ta không cần hiện kim, tiền bạc đối với ta là vô nghĩa.
Tiểu Hắc lười nhác nhắc lại sơ lược cho lão già và thanh niên.

Muốn giao dịch thì trước tiên cứ lấy ra thành ý trước đã, không nên làm lãng phí thời gian của nhau.

Dù sao thì phía sau vẫn còn rất nhiều tông môn, thế lực chưa xuất hiện, thời gian chính là vàng bạc…à không là tài nguyên quý báu nha.
Nhậm Giai Thụy cũng nhận ra điểm kỳ quái liền ho nhẹ, vội vàng lấy ra hơn cả chục hộp gỗ.

Mở ra bên trong đều là những sản vật biển, vừa nhìn đã thấy co điểm trân quý.
– Không biết những vật này có thể lọt vào pháp nhãn của các vị đây?
Vân gia giàu có đến mấy thì cũng không có luyện đan sư.

Sản vật lại là thứ không phải quốc gia nào cũng có thể lấy ra, cho nên công dụng của rất nhiều thứ đều là mơ hồ cả.


Cho nên chính Nhậm Gia Thụy cũng không nắm chắc được giá trị của những vật phẩm mình đưa ra đến cùng là bao nhiêu cân lượng.
Lướt mắt quan sát một lượt, Tiểu Hắc trầm ngâm một lúc.

Với kiến thức về thảo mộc trên trời dưới biển đều có, Tiểu Hắc cũng không tốn quá nhiều thời gian đã nhận ra được tất cả thông tin liên quan.
Không phải ai cũng biết đại dương chính là một kho báu khổng lồ, chủng loại sản vật vô cùng phong phú.

Chỉ là trình độ khoa học của thế giới vẫn chưa thể tìm hiểu được tất cả, cho nên không thể nào khai phá hết tiềm năng.

Cũng vì vậy mà những sản vật có năm tháng sinh trưởng hàng trăm năm cũng có thể lấy ra.

Cái này hoàn toàn trái ngược với linh thảo trên mặt đất, vốn bị con người truy tìm gắt gao, trở nên cực kỳ khan hiếm.
Việc không mặc cả mà hào phóng thảy ra một đống vật phẩm khiến cho Tiểu Hắc thâm ý nhìn hai người Nhậm Giai Thụy.

Những kẻ lăn lộn trên giang hồ đều không phải hàng não phẳng vô tri.

Điều này chỉ chứng tỏ là những thứ trước mặt đều chưa phải tất cả tàng trữ của Vân gia, thậm chí còn không tính là thương gân động cốt.
Ngoài ra, kỹ năng giao tiếp của lão giả họ Nhậm là khá tốt, khiến cho người đối diện cảm thấy được thành ý trong mỗi lời nói.

Cho nên việc thương lượng diễn ra trong không khí vui vẻ của cả hai bên, thuận mua vừa bán a.
Khách hàng có dăm bảy loại, chất lượng phục vụ vì thế cũng khác biệt không giống nhau.

Đã xác định Vân gia có tiềm năng khai thác, Tiểu Hắc cũng không ngại ra sức để giúp cho Vân Anh Kiệt đột phá một cách nhẹ nhàng, lại còn mở rộng thêm kinh mạch ra.
Cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc, Vân Anh Kiệt sắc mặt có chút khó mà tin tưởng được.

Vốn việc đột phá xưa nay đều là một cái hàng rào cao lớn khó lòng vượt qua, thế mà trong tay đứa trẻ kia lại dễ dàng như ăn cơm uống nước.
– Thật là tốt quá.

Anh Kiệt, với tuổi của con mà đã đạt đến huyền cấp, tương lai địa cấp sẽ có không ít cơ hội.
Nhậm Giai Thụy xúc động vỗ vỗ vai đệ tử của mình.

Con đường võ đạo vốn chông gai, cho dù có tài phú bạc vạn cũng không thể đổi lấy tu vi cao cấp được.

Cơ duyên như thế này chính là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
– Đa tạ tiểu hữu đã toàn thành cho Kiệt nhi, lão phu thay mặt cho Vân gia xin nhớ kỹ ơn này.
Chắp hai tay thủ lễ, hai sư đồ họ Nhậm miệng cảm ơn không ngớt.

Tiểu Hắc thấy vậy cũng chỉ cười nhạt phẩy tay đáp:
– Nhận tiền của người thì phải phân ưu cho người.


Lần tới nếu các người lại có thể lấy ra thứ khiến ta hài lòng thì việc gì cũng có thể giải quyết
– Việc gì cũng có thể giải quyết?
Nhậm Giai Thụy khôn ngoan cỡ nào liền nhận ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Hắc.

Tiểu tử này là đang mồi chài khách hàng đây sao? Cơ mà lúc này Vân Anh Kiệt lại không để tâm đến điều đó, cái anh ta hứng thú chính là việc Tiểu Hắc tuyên bố có thể giải quyết nhiều thứ kia.
Có thể giúp một hoàng cấp hậu kỳ nhẹ nhàng bay lên thành huyền cấp, vậy liệu có thể hay không từ huyền cấp…? Nghĩ đến thôi cũng quá kinh khủng rồi.

Vân Anh Kiệt có chút lắp bắp lên tiếng hỏi thêm lần nữa:
– Thật sự việc gì cũng có thể giải quyết sao? Vậy nếu ta muốn võ học cao thâm, muốn đột phá địa cấp, ngươi cũng có thể hoàn thành?
– Kiệt nhi…
Nhậm Giai Thụy định ngăn đệ tử mình lại.

Mấy lời như thế nói ra sẽ khiến người ta chê cười mất.

Nếu võ học cao thâm hay địa cấp đột phá có thể dễ dàng lấy ra thì cường giả đã đi đầy đường như chó mèo rồi.
– Chỉ vậy thôi sao?
Tiểu Hắc mỉm cười hờ hững hỏi ngược lại, khiến cho hình tượng bản thân trở nên thần bí khó lường hơn.

Lời vừa ra như sấm động bên tai, khiến cho hai người Nhậm Vân phải há hốc cả mồm ra.

Ngay cả đám người Mộc Bình cũng giật mình không nhỏ.
Vốn bọn họ biết rõ khả năng của Tiểu Hắc lẫn vị sư phụ thần bí phía sau của nó nhưng chính miệng Tiểu Hắc nói ra việc có thể giúp một người đột phá địa cấp vẫn quá sức tưởng tượng của họ.
Mộc Bình còn tạm ổn, anh ta vẫn sùng bái vị sư phụ thần bí kia nên chỉ giật mình một thoáng rồi lại bình tĩnh như cũ.

Giữa anh ta và Tiểu Hắc không khác gì tình cảm huynh đệ ruột thịt, không hề có chút tham niệm hay đố kỵ gì cả.
Hai người Trương Bất Phàm và Loan Phượng thì trên mặt hiện lên nét kinh hỉ.

Tuy họ là đều là người ngay thẳng khẳng khái nhưng trên đời ai lại không muốn mình cường đại hơn.

Bây giờ đi theo một vị có khả năng đưa họ đột phá đến địa cấp há chẳng phải là một tin tức cực kỳ tốt hay sao?
Tương Hoàn thì càng không cần bàn đến.

Cho dù ngoài mặt hắn ta tỏ ra không có biểu hiện gì song trong lòng lại ầm ầm như bão lớn.


Chủ nhân của hắn quả nhiên có bản lĩnh thông thiên, lựa chọn của Tương Hoàn hắn ngày đó quả thật là vô cùng sáng suốt.

Hắn ta dường như nhìn thấy cả một tương lai tươi sáng của mình hiện ra phía trước.
Trái ngược với mọi người, lão bộc họ Ngô lại tỏ ra âm trầm, thậm chí có phần hốt hoảng.

Trong tự tâm ông ta vẫn cho rằng Tiểu Hắc đang thổi phồng lên, hoàn toàn là lời bịa đặt.

Nếu có khả năng giúp kẻ khác đột phá địa cấp thì tại sao bên cạnh của tiểu tử này không có lấy một hộ vệ địa cấp nào cả?
Theo Ngô Chí thấy, Tiểu Hắc đang chơi trò tâm lý.

Lợi dụng những kẻ kia tâm trạng đang kích động mà tấn công.

Loại phương thức này xem ra tương đối hiệu quả đấy, nếu lão không phải biết rõ về Tiểu Hắc thì sớm e là cũng đã bị dọa sợ vỡ mật rồi.
– Hắc hắc chỉ cần các người có thể bỏ ra cái giá tương ứng, ta tuyệt đối sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi.
Tiểu Hắc mỉm cười đầy ý vị.

Với khả năng của nó hoàn toàn có thể soạn ra một bộ võ học cùng công pháp thượng thừa.

Tuy không thể so sánh với vô danh kiếm pháp của Mộc Bình vốn đã được Diệp Thanh Hàn chỉnh sửa qua nhưng cũng đủ đứng trong hàng ngũ võ học cao thâm nhất.
Còn về tu vi thì lại quá đơn giản, ngươi đưa ta tài liệu thì tiểu ca đây sẽ luyện chế ra đan dược ngay.

Đừng nói là địa cấp, cho dù là thiên cấp cũng chỉ thế thôi.
– Thật sự…tốt quá.

Sư phụ, Vân gia có hi vọng rồi.
Vân Anh Kiệt không khống chế nổi tâm tình.

Nhậm Giai Thụy thấy thế chỉ biết thầm thở dài.

Rõ ràng tên tiểu tử kia đang thăm dò tài lực của Vân gia, đệ tử của lão còn quá non kinh nghiệm nên đã để lộ quá nhiều chi tiết.

Bây giờ muốn thương lượng cũng là chuyện không dễ dàng gì.

Đối phương không giở công phu sư tử ngoạm ra mới là chuyện lạ.
– Khụ khụ, Kiệt nhi, mọi chuyện chúng ta cần phải bàn bạc lại.

Dù sao Vân gia cũng không thể so sánh với các đại thế lực khác.
Lão già họ Nhậm ho khan có ý nhắc khéo nhưng Vân Anh Kiệt vẫn tỏ ra vô tư đáp lại:
– Sư phụ, Vân gia tuy không thể so bì với các đại thế lực nhưng cơ hội trở mình như thế này tuyệt không thể bỏ qua.
Lúc này, sắc mặt của Nhậm Giai Thụy đã đen lại.

Con mẹ nó chứ, tại sao ta lại có một tên đệ tử đầu óc ngu si tứ chi phát triển như thế.

Tại sao ngươi không thể thông minh được như huynh trưởng của ngươi một chút chứ hả.


Gia tộc mà do ngươi lãnh đạo thì chắc đã sớm diệt vong rồi, chả có tí hi vong nào cả.
Làm người không thể không cẩn trọng, thân là một đại trưởng lão kiêm sư phụ của nhị thiếu chủ Vân gia, Nhậm Giai Thụy luôn hướng về gia tộc.

Một khi phạm sai lầm khiến cho Vân gia gặp khốn cảnh thì lão ta chính là tội nhân thiên cổ.
– Anh Kiệt, ta nghĩ là…chúng ta nên thử vận may trước.
Trước mặt Tiểu Hắc, Nhậm Giai Thụy không dám nhiều lời, chỉ ra sức ra dấu với đệ tử của mình.

Tiếc là mọi hành động của lão đều không qua được pháp nhãn của Tiểu Hắc, nó khẽ lắc đầu cười nói:
– Nhậm lão, có phải các ngươi đang có ý định tham gia Bách Gia Kiêu Tử?
– Ngươi…sao ngươi biết được?
Nhậm Giai Thụy khẽ giật mình hỏi.

Kỳ thực thì chuyện Bách Gia Kiêu Tử đã sớm lan truyền trong Chân Võ Môn, đám người trước mặt có biết cũng là lẽ dễ hiểu.
– Hắc hắc, các người cho rằng trên đời này lại có bữa cơm miễn phí hay sao? Chỉ sợ Anh Kiệt huynh đài đây không đạt được gì mà còn có thể “có đi không có về”.
Tiểu Hắc không buồn trả lời mà chỉ tung ra một phán đoán khiến cho hai người Nhậm Giai Thụy run lên.
– Không thể nào, Chân Võ Điện là tồn tại vô thượng.

Bọn họ không thề nào làm ra việc lừa đối để đánh mất danh dự cả nghìn năm của mình.
– Tồn tại vô thượng? Haha, cười chết ta rồi.
Tiểu Hắc cười to ngặt nghẽo.

Đến ngay cả đám người Trương Bất Phàm cũng phải giật giật mì mắt, kéo kéo tay áo của nó nói nhỏ:
– Công tử, lời vừa rồi xin đừng nói ra ngoài kẻo mang họa vào thân.

Chân Võ Điện tuyệt đối là thế lực đáng sợ nhất, mọi võ học trong Chân Võ Môn này đều bắt nguồn từ bọn họ.

Nói bọn họ là thần mình hay võ tổ cũng không sai đâu.
– Tất cả sao? Nếu ta nói võ học của sư huynh và ta đều là do lão sư phụ ta tự sáng tạo ra thì các ngươi nghĩ sao? Người trong thiên hạ không đủ sức sáng tạo ra võ học vì họ chưa đủ khả năng hoặc là quá kém cỏi.

Chân Võ Điện có thể truyền thụ võ học cũng chỉ nói lên bọn họ có tông sư võ học đủ sức sáng tạo ra rất nhiều công pháp và võ kỹ mà thôi.

Với ta, những thứ đó không có gì là đặc biệt hơn người cả.
Tiểu Hắc cười nhạt khinh thường đáp lại.

Chân Võ Điện lợi hại lắm sao? Có lợi hại hơn tu tiên giả không?
Nếu chỉ đơn thuần là võ công phàm tục thì có tu luyện đến cao thâm cũng vô dụng.

Phải biết rằng tu tiên giả đến một độ cao nhất định thì họ gần như là vô địch so với người bình thường.

Đó là quy luật của thiên địa, không thể nào khác được.
Không đi trên tiên đạo thì muôn đời chỉ là một sinh linh nhỏ bé, rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, còn không bằng một giọt nước trong đại dương mênh mông vô tận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.