Đệ Nhất Tà Quân

Chương 9: Sơn Động


Bạn đang đọc Đệ Nhất Tà Quân: Chương 9: Sơn Động


Edit : Sally
Bình minh lên, màu lam nhạt trên không thật trong lành, yên bình, mặt đất mông mông lung lung, giống như bao phủ một tấm lụa mỏng màu bạc, toàn bộ thế giới hoàn toàn rơi vào trầm tĩnh.
Nam Cung Sơn Trang, thủ vệ phi thường sâm nghiêm, bên ngoài hộ vệ chặt chẽ một con ruồi cũng không bay lọt.
Bất quá, Nam Cung Sơn trang to như vậy cũng có nơi có thủ vệ bạc nhược, giống như tiểu nhỏ suy tàn của mẹ con Quân Tà, an toàn không ai để ý đến.
Lúc này, một bóng người gầy yếu lén lút chuồn ra tiểu viện, từ một bên đường nhỏ hẻo lánh băng băng mà đi, không tới nửa ngày, đã đi tới núi phía sau sơn trang.
Đôi mắt linh động nhìn bốn phía, Quân Tà đứng trước vách núi, thâm trầm hít thở không khí trong lành mang theo hương bùn đất nơi đây, tâm tình cảm thấy thư sướng.

“Hắc hắc, quả nhiên không có nhớ lầm, núi phía sau sơn trang là khối linh, linh khí thập phần tràn đầy, nhất là sáng sớm, tuyệt đối là bảo địa giúp trùng tu sóng não, ha ha…”
Trong trí nhớ Nam Cung Quân Tà, phía sau núi là nhà thứ hai của nàng, cũng là chỗ tránh nạn của nàng, mỗi lần Nam Cung Quân Dương cùng những huynh đệ khác muốn tới khi dễ nàng, trước đó nàng sẽ đến nơi đây trốn, lâu dài, nơi này cũng là địa phương duy nhất cho nàng cảm giác an toàn.
Khi Quân Tà dung hợp kí ức với khối thân thể này, lại thấy được một điều khác, thì ra phía sau núi, linh hồn khí tràn đầy có thể đem lại nhiều ưu việt cho nàng, vì thế, trời chưa sáng, nàng liền khẩn cấp chạy tới, kết quả so với nàng tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều.
Bất chấp thân thể bị thương năng bị băng bó khắp toàn thân, nỗi lòng Quân Tà trầm tĩnh, lại triển khai tư thế ‘Đoán thể thuật’.
Nếu Phong Viêm (người này là người đã đánh nhau với Jimmy ở thể kỉ tương lai, sau đó nàng bị xuyên không đến thế giới này) có ở nơi này, hắn nhất định sẽ đem cái danh hiệu ‘kẻ điên’ để trên đầu Quân Tà, nào có người nào không muốn sống như nàng vậy chứ, tối hôm qua vừa đem chính mình ép buộc thành như vậy, lúc này trên người thương thế còn chưa lành, thế nhưng lại khẩn cấp tu luyện.
Thời gian tại nhanh chóng đi qua, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ trôi qua…
Quân Tà hòa mình vào dòng linh khí, một lần lại một lần cảm ứng năng lượng trong thiên địa, một lần không có, lại đến một lần, lúc này nàng như muốn phát điên, cảm ứng thế nào cũng không thể phát ra năng lượng.
Thật lâu sau, Quân Tà cảm thấy thân thể của chính mình đã hoàn toàn không chịu khống chế của chính mình, cơ bắp toàn thân cứng ngắc không thể hoạt động, ngay cả thần chí đều có điểm choáng váng, tuy nhiên, có một loại cảm ứng không đồng dạng hiện lên trong thần thức của nàng…
Toàn thân đột nhiên chấn động, Quân Tà làm tư thế thu công, đôi mắt sáng tinh quang khẽ mở ra, trên mặt dâng lên một tầng sắc vui mừng.
Ha ha, ta là Quân Tà, chính là một lãnh tướng!
Ông trời cho nàng khối thân thể hư nhược này, không thể cảm ứng được nửa điểm năng lượng, ta liền cảm ứng cho ngươi xem, nhìn xem là ngươi Tà, hay là nàng Tà!

Người xưa có câu tên là ‘vui quá hóa buồn’!
Quân Tà hào hứng vạn phần, lại quên vì tu luyện quá độ nên khiến cơ thể trở nên cứng ngắt không thể cử động, vừa động, cả cơ thể không tự chủ được mà rơi xuống, may mắn phản ứng đủ nhanh nhẹn, thân mình vừa chuyển, vừa lúc sắp sửa cùng mặt đất tiếp xúc thân mật thì điều chỉnh lại, đáng tiếc, thân thể phản ứng theo không kịp, một cái lay động, vẫn như cũ, đụng vào vách núi đá.
“Tê…” Thương tích đầy mình, phía sau lưng lại rơi trên vách núi đá, đau đến nổi khiến nàng nín thở, nhưng, nàng cũng không có để ý nhiều.
Mới vừa rồi, tay nàng tựa hồ đụng phải cái gì? Đặt tay phải lên cây mây, Quân Tà cơ hồ nhìn thấy một cái sơn động tối đen bị cây mây bao trùm toàn bộ, câu môi cười, sờ sờ cằm, lẩm bẩm: “Quả nhiên là cái sơn động! Không biết bên trong có cái gì, cảm giác rất âm trầm.”
Tròng mắt nhỏ vừa chuyển, cong thắt lưng, theo chân nhặt một nhánh cây nhỏ lớn bằng ngón tay lên, lại thuận tay lấy hòn đá nhỏ trong tay áo, đi nhanh tới hướng sơn động đi vào, không có chút do dự.
Một bước vào sơn động, một cỗ mùi hôi thối thập phần khó ngửi xông vào mũi, nàng chạy nhanh che cái mũi lại, sơn động đen đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, sờ sờ vách tường, cũng không có phát hiện cái gì linh tinh, may mắn Quân Tà sớm có chuẩn bị, cầm nhánh cây làm trượng của người mù, từng bước một hướng đi vào bên trong.
Sơn động không lớn, khoảng hai cái người trưởng thành có thể thông qua, nhưng cảm giác thì sâu không thấy đáy, hơn nữa mặt đất nhấp nhô khó đi, nếu không có cây gậy dò đường, sớm không biết đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần rồi.
“Ti ti…” Không biết đi bao lâu, vài tiếng thanh âm thật nhỏ truyền vào trong tai Quân Tà, Quân Tà cước bộ dừng lại, mặc dù trong bóng đêm, nhưng đôi mắt cũng theo quán nhíu lại, tay phải vừa động, mấy khối đá trong ống tay áo nhanh như chớp bay vụt ra ngoài, liên tiếp vang lên thanh âm vài độgn vật nhỏ vọng lại, sau trở nên yên tĩnh trở lại.

“May mắn chỉ là mấy công kích nhỏ của tiểu động vật, bằng không, cho dù ra tay mau nữa, bắn chuẩn xác, không hữu lực, cũng không tốt.” Nói nhỏ một tiếng, Quân Tà không hề dừng lại, tiếp tục hướng phía trước đi, kế tiếp đó thì không gặp được cái gì, nhưng sơn động này càng ngày càng nhỏ lại, mặt đất cũng càng ngày càng khó đi, gậy trong tay đã sớm gẫy thành mấy khúc, chỉ có thể giúp chống lên vách tường một điểm nhất di về phía trước.
Quỷ dị khó đi như vậy, lại một mảnh sơn động tối đen, cho dù lá gan lớn dám đi vào, cũng không nhất định có kiên nhẫn tiếp tục đi vào tiếp, chỉ có Quân Tà nàng cái đụng phải, vẫn cố chấp nam sơn cũng không quay đầu lại, thủy chung hứng thú bừng bừng tiếp tục thám hiểm, một điểm ý tứ buông tha cũng không có.
Dần dần, con đường phía trước nhỏ hẹp như một khe nhỏ, liền ngay cả nàng trẻ con mười hai tuổi cũng phải nghiêng thân mới có thể đi qua, mà nó còn có xu thế càng ngày càng nhỏ, ngay lúc Quân Tà nghĩ phía trước không còn đường, vài gió lạnh xuy phất mà đếnthì vài cơn gió lạnh thay nhau truyền đến.
“Tiền phương có gió.” Đôi mắt sáng ngời, Quân Tà nhăn cái mũi lại ngửi, vi kinh ngạc nói: “Ồ, trong gió lạnh còn mang theo vài hương vị dược.” Trong bóng đêm, đồng tử xẹt qua một suy nghĩ, môi đỏ mọng tà tà câu lên, tốc độ nhanh hơn hướng phía trước dời đi.
Vài tia sáng ngay trước mắt, nhưng mà lới đi quá nhỏ hẹp ngay cả cơ thề suy dinh dưỡng như nàng cũng phải cố gắng chen vào. Tới nơi này, trước mắt là một lỗ nhỏ, nàng cũng không thể nào xuyên qua được. Hừ hừ vài tiếng, Quân Tà thâm trầm hít một hơi, đem thân thể cứng nhắc của chính mình lui về, một cỗ khí hướng cái khe nhỏ thổi tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.