Đệ Nhất Tà Quân

Chương 11: Hung Án


Bạn đang đọc Đệ Nhất Tà Quân: Chương 11: Hung Án


Edit: Sally
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.
Sau hoa viên Nam Cung Sơn trang, trên một tòa núi sơn, Quân Tà một thân vải thô trắng nằm ngửa mặt lên trời, hai tay chắp sau đầu, hai mắt híp lại, mái tóc dài cơ hồ đem toàn bộ gương mặt che lại, lộ ra bên phải mặt, trắng nõn nà, như quan như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn rất tinh xảo, song mũi thanh tú càng mê người, môi đỏ mọng hoàn mỹ dưới ánh mặt trời lại thêm phần sáng bóng, vừa thấy liền biết là mỹ nhân trời sinh, lớn lên tuyệt đối là một người họa quốc ương dân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không cần xem mặt trái của nàng.
Lúc này khoảng cách nàng đi vào thế giới này đã qua hai tháng, trong hai tháng này, nàng trừ bỏ mỗi ngày đúng hạn tu luyện, đến dược phố làm thổ phỉ thu nạp kỳ hoa dị thảo luyện dược, chính là thông qua các loại biện pháp, hiểu biết càng nhiều về những thứ có trong trí nhớ của Nam Cung Quân Tà trước kia.
Ví dụ như, hiện tại nàng biết, nơi nàng ở là dị thế kêu Thiên Huyền đại lục, là một đại lục sâu khôn cùng, bị tứ đại sơn mạch phân chia làm năm đại quốc, phân biệt là phía đông có Đông Phương quốc, phương nam có Nam Viêm quốc, Tây phương là Tây Chiêu quốc, phương bắc có Bắc Việt quốc, còn có Trung Nguyên là Liêu quốc, bởi vì tứ đại sơn mạch phi thường hiểm trở, nghe đồn còn có các loại yêu ma quái thú thường lui tới, năm đại quốc lui tới rất ít.
Thiên Huyền đại lục lấy cường giả duy tôn, cực kỳ tôn trọng võ học, địa vị tu võ giả tương đối cao, đi đến chỗ nào đều nổi tiếng, Nam Cung thế gia nghe nói là gia tộc tu võ tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục thậm chí toàn bộ Nam Viêm quốc, địa vị cao, có thể thấy được, chính là Nam Cung thế gia luôn điệu thấp, xem như gia tộc tồn tại thần bí, cho nên Nam Cung Sơn trang mặc dù hùng bá Vân thành này một phần ba, lại cực ít có người biết bọn họ xuất từ với Nam Cung thế gia.
Hôm nay tâm tình thư sướng, Quân Tà tìm nơi tương đối hẻo lánh này, lười biếng phơi nắng, bỗng nhiên tai mẫn cảm vừa động, một trận tiếng bước chân mang theo tiếng nói chuyện truyền đến, thanh âm thực xa lạ, không phải người nàng nhận thức.

Vốn nghĩ không để ý, nhưng lỗ tai nàng đã trở nên linh mẫn, vẫn khó có thể tránh khỏi việc nghe được chỉ tự phiến ngữ, nhưng chỉ tự phiến ngữ này làm cho nàng nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.
“Quân Dương thiếu gia tốt như vậy, làm sao có thể giết Cảnh Bang thiếu gia được?“
“Đúng vậy! Ta cũng không tin, nhưng ta nghe Tiểu Vân người hầu hạ bên người phu nhân nói, Quân Dương thiếu gia là bị bắt ở trong phòng Cảnh Bang thiếu gia, hơn nữa chính hắn cũng thừa nhận, nói là vì hai tháng trước, Cảnh Bang thiếu gia từng nói vu hãm hắn, hắn càng nghĩ càng giận, ngay i sau kỳ mãn cấm phạt lẻn hắn vào phòng giết Cảnh Bang thiếu gia.”
“A! Trời ạ! Vậy… Vậy trang chủ xử lý như thế nào, là giống xử phạt Quân Hoa thiếu gia sao?”
“Không phải, lần này nghiêm trọng hơn, Quân Dương thiếu gia vốn là không đợi trang chủ để giải thích, lần này phạm vào chuyện như vậy, biểu lão gia làm sao bỏ qua cho hắn, trang chủ lúc này rất giận dữ, trước mặt mọi người tuyên bố, Quân Dương thiếu gia có ý định mưu sát huynh đệ đồng tộc, tội không thể tha, theo quy tộc, phạt năm trăm trượng, phế bỏ công lực, đưa hắn nhốt tại Tư Qua viện cấm đoán một năm, trong lúc phạt không được tu luyện bất luận công pháp gì, trong một năm này, dù là ai tới, đều bị xử phạt thêm…”
“A… Nghiêm trọng như vậy…”
“Hư… Nhỏ giọng chút, trang chủ nghiêm lệnh không được nghị luận việc này…“


Thanh âm dần dần nhỏ xuống, Quân Tà nhíu đầu mi lặng lẽ ngồi xuống, một tay duỗi thẳng, một tay xoa cằm, mi liễu nhăn lại, hơi hơi nghiêng mặt đi, nhìn xuống hai tỳ nữ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, bên trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện hào quang lợi hại.
Nam Cung Quân Dương giết Nam Cung Cảnh Bang? Cái thiếu niên đơn thuần như ánh mặt trời kia có thể giết huynh đệ hắn?
Tuy rằng thân l Quân Tà nàng chỉ thấy qua Nam Cung Quân Dương một lần, nhưng nàng thực khẳng định, án giết người này có nội tình khác, nhưng, hắn vì sao phải thừa nhận?
Trực giác nói cho nàng, việc này có lẽ cùng nàng có liên quan!
Tiến tới Tư Qua viện!
Màn đêm dần dần buông xuống, gió đêm xào xào, vì mùa hè nóng bức mang theo một chút thanh lương.

Giờ Tý vừa qua khỏi, cả tòa Nam Cung Sơn trang tối đen một mảnh, chỉ có mấy chỗ len lói chút ánh sáng, yên tĩnh có thể nghe được thanh âm gió thổi đung đưa.
Một đạo bóng đen như khói, nhẹ nhàng theo một chỗ hẻo lánh của tiểu viện nhảy lên, trong chớp mắt liền biến mất vô tung, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.
Tư Qua viện là một chỗ hẻo lánh phía sau núi gần Nam Cung Sơn trang, hàng cổ thụ thấp thoáng, cùng kiến trúc đại phiến Nam Cung Sơn trang chia thành hai nơi tách biệt, là một chỗ độc lập.
Trước cửa sân đứng hai gã hán tử cao lớn trong tay cầm đại đao, nơi hai huyệt thái dương cao cao nổi lên, có thể thấy được hai người này công phu phi thường cao.
Quân Tà như một cơn gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên bão cát, hai gã đại hán theo bản năng nâng tay che mắt, không có phát hiện một bóng đen nho nhỏ như gió cuốn tiến vào viện.
Tư Qua viện không lớn, chỉ có hơn mười gian phòng, phân thành hai bên, bên trái là phòng ở bình thường, bên phải có vẻ đặc biệt, cửa phòng là cửa sắt, còn có khóa, tường cũng có song sắt vây quanh, ngay cả cái cửa sổ nhỏ cũng không có.
Bóng dáng nho nhỏ dừng một chút, liền không chút do dự hướng bên phải nhảy đi, một gian lại một gian thiết phòng đi qua, mỗi lần đều hơi ngừng một chút liền cất bước hướng gian khác đi, thẳng đến một gian cuối cùng, ánh trăng tà như ẩn như hiện chiếu xuống, mông mông lung lung hiện ra một gương mặt non nớt .
Đại môn bằng thiết ngăn cánh hết thảy, Quân Tà híp nửa con mắt, nhìn ổ khóa, giương tay lên, một cây ngân châm mảnh không thể nhận thấy xuất hiện trong tay nàng, u quang lạnh lẽo, ngân châm tốc độ nhanh, chuẩn sáp nhập vào ổ khóa, ‘Đinh’ một tiếng, khóa thiết ở ra.
Tấm màn mỏng manh lay động trong phòng, trên giường thiếu niên sắc mặt tái nhợt, đầu tóc hỗn độn, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng có vài tiếng ho khan, giống như người sắp hết dầu đèn tắt.

Nghe được tiếng mở cửa, thiếu niên cả kinh, gian nan ngẩng đầu nhìn lại, theo ánh trăng chiếu vào, một tiểu nhân ảnh lững thững mà đến.
“Bát muội?” Nhìn bóng người mơ hồ quen thuộc, Nam Cung Quân Dương khó có thể tin sợ hãi kêu một tiếng, thanh âm ám ách vô lực, bát muội của hắn là như thế nào chạy vào, nơi này nhưng là Tư Qua viện a.
Quân Tà không có trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng có điểm giống Mạc Lăng Tịch nhưng thật ra không có khác nhau là mấy, hắn kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, thẳng đến khi nàng đi đến bên giường hắn ngồi xuống.
“Bát muội, ngươi… Sao ngươi lại tới đây? Nếu như bị người phát hiện làm sao bây giờ, mau trở về.” Tinh tường thấy rõ khuôn mặt của nàng, Nam Cung Quân Dương không để ý thân thể suy yếu truyền đến đau nhức, vội vã nâng tay đem Quân Tà đã muốn ngồi ở trên giường hắn đẩy ra ngoài, thanh âm có vẻ khàn khan, vô cùng vội vàng, giống như hành tung của nàng đã bị người phát hiện vậy.
Đuôi lông mày hơi hơi cau lại, Quân Tà không nói được lời nào cầm tay phải của hắn, chuẩn xác xem mạch đập của hắn, khóe miệng dần dần kéo lên nở nụ cười yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt càng ngày càng âm trầm.
Phế công lưỡng đoạn đối với thân thể tỗn hại thật lớn, mà còn thụ hình năm tram trượng, thương càng thêm thương!
Nam Cung Quân Dương, tình huống hiện nay so với nàng tưởng tượng còn muốn nguy hơn, đối với hắn có thể nói ra tay thật ngoan độc, có thể nói, Nam Cung Quân Dương xem như phế đi nửa người, sau này tu vi không thể có nhiều tinh tiến.
Nam Cung Chí Lạc đây là ý định muốn phế đi con của hắn sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.