Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 22: Ngốc tử


Đọc truyện Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên – Chương 22: Ngốc tử

Thượng Quan Tễ Nguyệt nghe xong, biểu tình mờ mịt một phen, trong nháy mắt, càng khiến cho tâm Úy Tuệ ngứa ngáy.

Đào Nhi thấy ánh mắt sáng long lanh của nàng, tim đập mạnh, chỉ cảm thấy một màn trước mắt rất quen thuộc, vội kéo tay áo Úy Tuệ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ.”

Úy Tuệ khẽ liếc nàng, thích Thái tử là nguyên chủ chứ không phải nàng, hơn nữa, tương lai Thái tử làm Hoàng thượng, không nói đến trong nhà còn có một sát thủ tỷ tỷ, tương lai tam cung lục viện kia, bao nhiêu nữ nhân, bấy nhiêu tâm tư, cung đấu giết người không thấy máu đó.

Nàng nhát gan sợ chết, không muốn chen vào đấy.

Vẫn là trích tiên mỹ nam không màn thế sự Thượng Quan Tễ Nguyệt tốt thôi, mặc dù là quản gia, nhưng ở trong thế gia như vậy, thu nhập nhất định không ít, còn nữa, nàng là Đại tiểu thư, tương lai xuất giá, đồ cưới chắc chắn phong phú.

Lui một vạn bước mà nói, chi bằng nàng và Thượng Quan Tễ Nguyệt hai người, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ, tiền tài gia nghiệp gì gì đó, có thể từ từ kiếm.

Trong chớp mắt, trong đầu Úy Tuệ nghĩ đến vạn loại khả năng, xấu nhất là Úy gia không đồng ý gả nàng, vì tình yêu nàng sẽ bỏ nhà đi, nắm tay Thượng Quan Tễ Nguyệt lưu lạc thiên nhai. (Mơ sâu quá)

Nhưng, về sau về sau nữa, sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của nàng còn quá thiếu, thực tế vĩnh viễn cẩu huyết, bắn tung tóe khắp toàn thân nàng.

“Nhị tiểu thư.” Thượng Quan Tễ Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, vẻ mặt đó hoàn toàn là một trưởng bối đang nhìn một hài tử tinh nghịch.

Úy Tuệ nháy mắt mấy cái, cong môi cười yếu ớt: “Gọi ta Tuệ Nhi.”

Bên cạnh, Đào Nhi lạnh đến buồn nôn, hận không thể lớn tiếng hô một tiếng Thái tử điện hạ với tiểu thư.

Biểu tình Thượng Quan Tễ Nguyệt cứng lại, chợt bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ban nãy, ta vừa trở về từ chỗ của phu nhân.”

“A, mẹ ta?” Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ mình, trước xuống tay chỗ mẫu thân, khiến mẫu thân đồng ý, những người khác sẽ dễ dàng hơn?

“Đêm qua phu nhân nhiễm phong hàn. Nhị tiểu thư muốn đến xem một chút hay không?” Trong ánh mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt có một ít chờ mong.

“Mẹ ta bị bệnh?” Úy Tuệ lập tức thu lại nụ cười, tuy Công chúa mẫu thân cực kì cao ngạo lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là nương nàng, trong lòng nàng lo lắng là thật.


“Thượng Quan quản gia, ngươi làm việc đi, hôm nào ta trở lại thăm ngươi.”

Nói xong, gọi Đào Nhi đi đến chỗ Công chúa Minh Ca.

Nhìn bóng lưng nàng đi xa, đáy mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt lộ ra thần sắc vui mừng, sau đó quay người lại, cầm lấy sa mã kỳ trên bàn, đút cho Úy Vân Nhạc từng miếng một.

“Nhạc Nhi, đây là Nhị tỷ con đưa cho con ăn. Xem, nàng rất thích con. Nhạc Nhi vẫn luôn chọc người yêu thích.”

——

Chỉ là, Úy Tuệ cực kì hào hứng chạy đến chỗ Công chúa Minh Ca, muốn xem một chút bệnh tình của nàng, lại bị Hạ ma ma chặn ngoài cửa phòng.

Thấy vẻ mặt Úy Tuệ lo lắng, Hạ ma ma cũng bất đắc dĩ, sự tình hôm qua tiểu thư trêu chọc Đại tướng quân ở trên đường, khiến cho phu nhân thất vọng rồi.

Phu nhân không muốn gặp nữ nhi, Hạ ma ma cũng không thể ăn ngay nói thật, sợ hiềm khích của hai mẹ con lớn hơn nữa, chỉ cười làm lành nói phu nhân mới uống thuốc, đã khá hơn, mới vừa chợp mắt, không tiện quấy rầy.

Úy Tuệ tin, chỉ nói: “Buổi chiều ta lại tới thăm, nhờ bà chăm sóc cho nương ta.”

“Ừ.” Hạ ma ma gật đầu đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng, có thể hiện giờ tiểu thư quan tâm phu nhân, chỉ sợ sau khi đến, lại nói mấy lời ngu xuẩn, khiến cho bệnh tình của phu nhân càng nặng thêm.

Không gặp càng tốt hơn.

Ai…

“Tuệ muội muội.”

Vừa ra khỏi viện của Công chúa Minh Ca, còn chưa đi xa, đã nghe thấy có người gọi từ xa.


“Lục hoàng tử.” Tay Đào Nhi chỉ vào bóng người phía trước, cười nói.

Úy Tuệ chăm chú nhìn theo ngón tay của nàng, không phải là đại nam hài đẹp như ánh mặt trời sao?

Chỉ là, hắn chỉ có một mình, không mang theo tùy tùng bên người, đi tới đi lui trong hậu viện, người nào cho phép?

“Tuệ muội muội, muội không sao chứ?” Thấy Úy Tuệ đứng im tại chỗ, Tiêu Diễm dứt khoát chạy tới, thấy nàng bình yên, mới thả tâm, nhưng không khỏi lại bất bình.

“Quân tướng quân cũng thật là, sao không phân rõ phải trái đã nhốt muội lại?”

“Huynh cũng biết?” Úy Tuệ hoài nghi, có phải tiểu tử này thời thời khắc khắc đều chú ý đến mình? Chuyện ngày hôm qua rõ ràng hắn không có ở đó mà.

Tiêu Diễm gật đầu, trên thực tế, chuyện ngày hôm qua, trong một đêm đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ, rất nhiều phiên bản chuyện xưa, vô cùng hoang đường.

Khiến cho hắn khó có thể chấp nhận, đó là Úy gia Nhị tiểu thư âm mưu sử dụng khổ nhục kế nhào vào người Thần Võ Đại tướng quân, sáng nay ngay cả trong trà lâu tửu quán, đều đã bắt đầu tự thuật lại một cách sống động như thật đoạn này rồi.

“Muội không thích họ Quân kia, đúng không?” Thấy Úy Tuệ không có bao nhiêu biểu cảm, Tiêu Diễm lo lắng hỏi.

“Thích hắn?” Khóe miệng Úy Tuệ co rút, nếu bỏ qua chuyện hôm qua bị trói, vẫn còn có khả năng, nhưng, chợt giật mình, nàng nắm lấy cánh tay Tiêu Diễm: “Vừa rồi huynh nói người nào họ Quân?”

“Đại tướng quân đó.” Tiêu Diễm bị dọa sửng sốt.

Úy Tuệ trừng to mắt, nắm tay hắn chặt hơn: “Quân Phi Sắc?”

Tiểu Diễm gật đầu, chợt không biết là do nôn nóng hay buồn bực, tuấn nhan (khuôn mặt tuấn tú) đỏ lên, giọng điệu cũng không thể tốt hơn: “Muội thích hắn sao?”


“Hắn chính là Quân Phi Sắc?” Úy Tuệ kinh ngạc hơn nữa, hôm qua nhìn thấy dung mạo kia, quả thật có nghĩ tới phương diện này, nhưng, trong tiểu thuyết Quân Phi Sắc là nhân vật phản diện đối lập với triều đình, Quân Phi Sắc này lại là Thần Võ Đại tướng quân nổi danh thiên hạ, bán mạng cho triều đình, có thể nói căn chính miêu hồng*.

*Căn chính miêu hồng: (gốc rạ cũng đỏ) chỉ con cháu gia đình xuất thân cách mạng.

“Nhị tiểu thư.” Đào Nhi lo lắng nhìn nàng, vừa rồi vẫn còn là Thượng Quan quản gia, tại sao trong chớp mắt lại chuyển thành Đại tướng quân rồi hả? Vậy Thái tử điện hạ thì sao, còn cần hay không?

Nếu như không cần, Lục hoàng tử trước mặt cũng không tệ, theo sau mông (nguyên văn tg) tiểu thư làm trâu làm ngựa mấy năm nay, cũng nên suy xét một chút.

“Tuệ muội muội, muội đừng hồ đồ.” Đột nhiên, Tiểu Diễm nắm chặt bả vai mảnh khảnh của Úy Tuệ, gấp gáp nói: “Muội cũng không biết hắn là ai, sao lại có thể tùy tiện thích hắn? Muội có biết hắn… Hắn…”

Nói hai chữ hắn liên tục, Tiêu Diễm vẫn không nói ra miệng được Quân Phi Sắc quái gỡ ra sao.

“Cái gì?” Lần này Úy Tuệ phục hồi tinh thần lại, thấy hắn khẩn trương như thế, không khỏi buồn cười: “Ai nói ta thích hắn vậy hả?”

Nàng là cái loại gặp một người yêu một người sao?

Nàng chỉ khó hiểu quan hệ trong này thôi.

Tới cùng nàng xuyên qua có liên quan gì đến tiểu thuyết kia không?

“Không thích?” Tiêu Diễm không tin lắm, cung yến tối qua, hắn thấy qua Quân Phi Sắc, dung mạo tuyệt sắc, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân nhìn thấy, đều muốn…

Hắn bắt gặp một nam nhân nhìn chằm chằm Quân Phi Sắc, chảy nước miếng.

“Ừ.” Úy Tuệ dùng lực gật đầu: “Không thích.”

Nghe nàng khẳng định như vậy, rốt cuộc Tiêu Diễm cũng thả tâm, nhưng, rất nhanh lại cực kì mất mác, kỳ thật, nàng có thích hay không, có bao nhiêu quan hệ với hắn?

Mấy năm nay, giống như theo đuôi nàng, thường thấy nàng đứng núi này trông núi nọ.

Nhưng mà, bất kể nàng thích người nào, thì từ đầu đến cuối đều không rơi vào trên đầu hắn.

Hắn ngốc biết bao nhiêu.


Nhưng hắn thích làm ngốc tử bên cạnh nàng.

“Sao vậy? Êm đẹp, cảm xúc lại sa sút?” Úy Tuệ ngửa đầu nhìn hắn, sao đột nhiên vẻ mặt chán nản? Khiến người khác nhìn thấy lại cảm thấy buồn.

Tiêu Diễm vội vàng lắc đầu, nhếch môi nở nụ cười thật tươi với nàng: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, ta muốn dẫn Tuệ muội muội ra vùng ngoại ô du ngoạn, sao nào?”

“Vùng ngoại ô?” Đôi mắt Úy Tuệ sáng lên, lại ảm đạm trong chớp mắt.

Công chúa mẫu thân vẫn đang bệnh, nàng nói buổi chiều quay lại thăm.

Còn nữa, chuyện tình hôm qua, lòng nàng vẫn sợ hãi, nguyên chủ trước kia hung hãn ương ngạnh, đắc tội không ít người, nàng sợ ra ngoài lại gặp ám toán.

“Không đi, nương của ta bị bệnh, lát nữa ta còn muốn đi thăm nàng.” Nàng từ chối.

“Phu nhân bị bệnh?” Vẻ mặt mong đợi của Tiêu Diễm cũng ảm đạm theo, chỉ là, Úy Tuệ không đi chơi, hắn cũng không thể ở lại trong nhà nàng.

Cứ rời đi như vậy, trong lòng hắn thật không nỡ.

Cho rằng hắn lo lắng cho mình, Úy Tuệ an ủi: “Chắc là ban đêm bị cảm lạnh, không đáng ngại, huynh không cần lo lắng. Đúng rồi, ta không đi chơi được, nhưng huynh có thể tự đi được mà.

“Ta?” Không có nàng, một mình hắn thì có gì mà chơi chứ.

“Đúng vậy, đi đi, đừng để các bằng hữu của huynh đợi lâu.” Úy Tuệ không muốn làm hắn mất hứng, cười khuyên nhủ.

Lại không biết, chuyến này, Tiêu Diễm chỉ muốn mang theo một mình nàng, không hề rủ thêm người nào.

Nhưng sợ nàng không kiên nhẫn mất hứng, Tiêu Diễm đành phải giả bộ hớn hở rời đi, trước khi đi, còn nói sẽ mang về cho nàng trái cây tươi ngon của vùng ngoại ô.

Đối với trái cây tươi ngon, Úy Tuệ rất vui mừng chờ mong.

Chỉ là, lúc chạng vạng, được đưa tới không phải là trái cây của Tiêu Diễm, mà là phủ Thái tử đưa tới cây roi mà nàng không hề muốn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.