Đọc truyện Đệ Nhất Cuồng Phi Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ – Chương 73
Linh quang được thu hồi vào trong lá bùa rồi nó dần thu nhỏ lại, chính giữa hình thành một chữ ” Trữ ” phức tạp!
Hoa Hi duỗi tay bắt lấy lá bùa đang bay bay giữa không trung, trong lòng vui mừng như điên.
Nàng không biết rằng tất cả là do linh lực mình quá mạnh.
Những phù chú sư khác lúc ban đầu muốn thành công luyện chế một lá phù chú, chắc chắn phải trải qua kinh nghiệm vô số lần thất bại!
Dù phù chú sư lợi hại nhất, đôi khi cũng luyện chế thất bại.
Nàng một lần liền thành công, nên tưởng rằng phù chú thuật chỉ đơn giản như vậy thôi!
Kế tiếp, Hoa Hi thử luyện chế một lá phù mang nguyên tố lửa và một lá phù mang nguyên tố băng.
Lúc luyện phù nguyên tố lửa nàng thất bại một lần.
Vì vậy vào lần đầu nàng gọi nguyên tố lửa ra, mém xíu đốt trụi đầu tóc luôn!
Cho nên chơi với lửa rất nguy hiểm, mọi người nhớ phải cẩn thận nha!
Kế tiếp, Hoa Hi muốn luyện chế một quả Vật Nạp phù cấp 3, chỉ tiếc thử ba bốn thứ vẫn thất bại.
Vật Nạp phù có thể chứa rất nhiều đồ vật, như sáng tạo không gian.
Nhất định phải là phù chú sư vô cùng cường đại mới có thể luyện chế ra được.
Hiện giờ phù chú cấp ba đối với nàng mà nói, thật sự quá khó khăn.
Có điều sự quyến rũ của Vật Nạp với nàng mà nói, thật sự quá lớn! Có nó trong tay thì khác nào có cả không gian ngưng động đâu! Nàng muốn ném vật gì vào đó cũng được!
Giá trị của Vật Nạp phù ở ngoài vô cùng đắt giá.
Mặc Kình Thiên và Mặc Thiên Tuyết có một quả, lúc trước mua được cũng tốn rất nhiều tiền và sức người đó!
Tiểu Quế Tử nhìn nàng luyện chế phù chú thành công, ánh mắt đều chứa đầu sự sùng bái!
Không hổ là chủ nhân! Trên đời này người thông minh nhất, thiên tài nhất chính là chủ nhân!
Lúc này đêm đã khuya, lá bùa cũng hết.
Mấy thứ này thật sự rất đắt tiền, Linh Nhi chỉ mua được mấy tấm thôi..
Ngày mai nàng đi bán tấm trữ linh phù và băng nguyên phù kia kiếm chút tiền mới được.
Hơn nữa ngày mai là ngày thứ ba, Già Nhược hứa cho nàng một nguyên vọng, cũng phải đi thực hiện rồi.
Hiện tại Hoa Hi không cần tiếp tục cầu phù nguyên, càng không cần tăng trưởng thực lực hay tìm kiếm sự bảo vệ gì đó.
Chẳng lẽ nàng đi đòi chút gì đó từ hắn?
Người thiếu niên bụng dạ hẹp hồi kia, thật sự cái gì cũng sẽ đồng ý với nàng sao?
* * *
Sáng sớm hôm sau, Hoa Hi rời giường liền chạy tới sân để rèn luyện cơ thể.
Mặc Hoa Hi thân thể quá yếu, nàng phải cố gắng nhanh chóng khôi phục lại trình độ tương tự kiếp trước của nàng.
Lạc Phượng Cư tuy là nơi nàng và Độc Cô Phượng ở.
Nhưng sáng sớm Độc Cô Phượng phải đi hầu hạ Mặc Kình Thiên, bà mang theo Tứ Hỉ, tạp vụ và Linh Nhi đều đi cùng.
Trong viện thân thủ Hoa Hi mau lẹ, động tác nhanh nhạy.
Nàng như chim én nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, đến bóng dáng cũng chẳng thấy rõ!
Gió lạnh vào sáng sớm từ từ thổi quét qua, trong viện im ắng, chỉ có động tác nàng mang theo tiếng gió.
Giống như mang theo từng trận sát khí!
Loại thân thủ cùng động tác này, mặc kệ đặt ở nơi nào đều là cao thủ số một, số hai!
Hoa Hi bỗng nhiên xoay người, không biết từ lúc nào trên ngón tay đã kẹp một cục đá nhỏ!
Vèo —
Cục đá bắn thẳng ra ngoài, đánh trúng một cành cây tươi tốt bên ngoài tường.
Nhánh cây lay động một trận, từng chiếc lá xào xạc rơi xuống, cùng với tiếng cười khẽ của ai đó.
“Đích nữ phủ tướng quân.
Không tài không đức, tính cách yếu đuối, chịu người khi dễ, trời sinh phế vật.”
Liên tiếp mấy lời đánh giá của người ngoài dành cho nàng vang lên.
Sau đó có thân hình mặc bộ quần áo trắng xanh, từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống.
Thiếu niên xinh đẹp mang theo ý cười, nhìn từ trên xuống dưới như đang đánh giá nàng.
“Xin hỏi Mặc Tam tiểu thư, lời đồn đãi bên ngoài là thật ư?”
Thiếu niên nghiêng đầu cười, cánh môi màu hồng nhạt trong như hoa nở trong mùa xuân tháng ba.
Đôi mắt trong trẻo mang theo ba phần bỡn cợt, bảy phần gian tà.
Hoa Hi dừng động tác lại rồi lấy khăn xoa mồ hôi trên trán.
Sắc mặt không nóng không lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
.