Đọc truyện Đệ Nhất Bạn Gái Tổng Tài – Chương 2: Lao công hay trợ lý? tại website TruyenChu.Vip
Cạch… Rầm
Tới nơi, cửa cũng vừa mở thì cô đi ra ngay, chẳng ngờ lại va phải một người khác, làm Băng Di té ạch xuống đất
– xin lỗi, cô có sao không?!
Một giọng nói khá trầm vang lên, một bàn tay đưa đến trước mắt cô
– không, không sao
Cô ngơ ngẩn, ánh mắt màu nâu cà phê rất quyến rũ a,lại còn mái tóc thơm tho kia nữa… vội lấy lại tinh thần đứng bật dậy
– ừm, vậy tốt rồi, cô là nhân viên mới của công ty à?
– vâng
– à trong khá lạ mắt
Anh ta nói, cười hời hợt rồi tiếp tục đi vào thang máy, cô cũng cười cho qua, tiếp tục đi đối mặt với TỔNG GIÁM ĐỐC, lần này chắc chắn không trừ lương thì cũng sẽ phạt a!!!
Cốc cốc…
– vào đi
– xin, xin chào … tổng… Tổng giám đốc
– tôi đã ăn thịt cô chưa?!
– chưa
– vậy làm gì cả người đều run lên như vậy?!
Hắn lạnh băng, ngồi trên bàn làm việc, mặt lạnh nhìn cô
– tên mặt cá chết
Cô bất giác chép miệng
– huh?! À cô muốn thế nào đây, là làm ở phòng nhân sự hay lao công?
– gì cơ?!
Cô đạt bằnng cử nhân ở tuổi 21 là chuyện cực kì hiếm, lại cho cô làm ở phòng nhân sự sai việc vặt hay làm ở phòng lao công đi lao cả công ty này á, tên này dám xem thường cô?!
– này, anh co phải..
– tôi tên Lâm Vũ Uy không phải này
– Lâm Vũ Uy, anh có còn là con người không, não anh khôg hoạt động à? Tên mù tên mặt cá chết, cho anh biết chị đây đạt bằng cử nhân ở tuổi này không phải dễ, tiền lương chị đây cho anh cả đấy ít nhất cũng phải chi ra một chút cho chị làm ở phòng thiết kế hay lên trợ lý giám đốc chứ!! Lâm Vũ Uy, cho anh biết tôi không làm lao công, cũng chẳng làm ở phòng nhân sự, nhất định phải là trợ lý hay ở cấp cao hơn
Cô khẳng đinnh nhiều lần, mặt tự hào vì đã lý luận hết sức thuyết phục như vậy nhưng hình như cô vừa làm gì sai trái thì phải, cảm giác sống lưng trở nên lạnh băng, một luồng sát khí chạy quanh người cô…
Ực…
Nuốt nước bọt, cô cố gắng nhìn người ngồi trước mặt mình, Lâm Vũ Uy bây giờ mặt đã đỏ, gân xanh nổi lên ở tay, cho thấy hắn đang rất tức giận
– cô bao nhiêu tuổi?
Hắn chợt thay đổi khuôn mặt nhanh chóng, cười hiền nhìn cô
– 21
– vậy biết tôi bao nhiêu tuổi không?
Ánh mắt “bao dung, độ lượng, lương thiện” nhìn cô trìu mến
– … Tôi không biết…
– là 25, xưng chị với tôi thì cô ăn phải gan cọp rồi, à còn nữa, về việc cô nói không làm ở phòng nhân sự và lao công tôi đáp ứng cô, cả về tiền lương cho hết tôi, tôi cũng cảm ơn nhé!!
Hự!!! Cái miệng hại cái thân!!! Thiên ơi!!! Ông nhìn xem cô gái tội nghiệp này đang bị hàng ngàn con dao đâm vào tim đây
Từ bây giờ cô sẽ rút kinh nghiệm, “kiệm lời khi gần Lâm Vũ Uy, không bức xúc khi gần Lâm Vũ Uy, không tức giận khi gần Lâm Vũ Uy và hàng trăm cái không nên khi gần Lâm Vũ Uy!!!”
– nếu vậy LÂM TỔNG À!!! Anh định cho tôi ở vị trí nào vậy!!!
Cô chớp chớp mắt, giọng nhẽo nhẹt làm Vũ Uy nhíu mày, hơi nổi da gà nhìn cô
– trợ lý tổng giám đốc, luôn đi kế tôi ở mọi trường hợp
– ơ đó chẳng phải do thư ký Nhiên tỷ rồi sao?
– cô ấy là thư ký, cô là trợ lý, có ý kiến không?! Vả lại thư ký An cũng sắp cùng chồng đi nước ngoài, có khi cô phải làm tất cả
– gì cơ?!
– huh?!
Cô im bặt, được rồi, vì tiền cô xin cống hiến hết mình, sẽ cố gắng làm há há há!!!
– nhưng mà anh có mắt nhìn cách phối đồ lắm đó!!
– huh?!
Hắn nhìn xuống ngay cổ áo , rồi khó chịu nhìn cô, cô cười hì hì rồi đi ra ngoài…
– sao rồi?! Lâm tổng cho em làm ở đâu?
Vừa đi xuống, An Nhiên đã đi đến cười nhìn cô
– là trợ lý tổng giám đốc :<
Mặt cô uể oải, nhìn An Nhiên
– chị sắp nghỉ làm rồi, hừ chắc phải nhờ em cả rồi
– nhờ em?
– phụ Lâm tổng vài chuyện cá nhân như chọn cà vạt ấy!! Hì hì
– chọn cà vạt cũng phải nhờ sao?
Phải rồi, vừa nãy khi cô nhắc đến chọn cà vạt rõ ràng Lâm Vũ Uy đã tỏ ra khó chịu, xem ra cô có thể hành hạ hắn rồi
– thường sáng Lâm Tổng rất thích uống trà Đào, ăn nhẹ bằng bánh hoặc sô cô la
– Lâm Vũ Uy thích ngọt sao?!
– ừm
– chị hiểu hắn quá, chắc chị cũng đã làm ở đây lâu lắm rồi
– là chị họ của Vũ Uy hì hì..
An Nhiên cúi xuống nói nhỏ vào tai cô
– chị họ sao?!
A cô hiểu rồi, bọn họ là chị em họ có thể chơi với nhau từ bé nên hiểu cũng là chuyện bình thường mà
– hai người ở cùng nhà sao?!
– không-An Nhiên lắc nhẹ đầu- là mỗi sáng cùng tài xế qua nhà đón Lâm tổng, sẵn tiện chọn cà vạt giúp luôn ấy mà
– à
Cô cười như hiểu được chuyện, gật gật đầu, nhưng..
– chị thường dậy lúc mấy giờ?
– 7h
– đón Lâm Vũ Uy lúc mấy giờ?
– 8h
Hự!!! Sớm thế, mọi ngày cô ngủ đã cũng là gần 1 giờ chiều, bây giờ rút lại thay thế An Nhiên chỉ còn 7h thế thì lấy sức đâu ra!!!
– Lâm Vũ Uy đâu? Cho tôi gặp Lâm Vũ Uy ngay!!!
Một cô gái mái tóc xoăn bồng bềnh, nước da trắng ngần, bận bộ áo hở hang đi vào, An Nhiên cùng Băng Di đột ngôt quay sang nhìn, cô gái kia nhíu mày tỏ vẻ tức giận, giậm mạnh chân đi lại phía cô và An Nhiên
– An Nhiên, Lâm Vũ Uy đang ở đâu?!
……