Đệ Nhất Ác Phi

Chương 88: Cuộc so tài cuối cùng


Đọc truyện Đệ Nhất Ác Phi – Chương 88: Cuộc so tài cuối cùng

Edit: August97

Nhảy lên đài, vững vàng rơi xuống đối diện vị Giáo chủ kia, Lan Giáo chủ đưa mắt nhìn Vãn Thanh, lại nhìn Phó Lăng Thiên dưới đài, khuôn mặt
biến chuyển, lộ ra nụ cười vỡ lẽ.

Đúng như Phó Lăng Thiên nói, cuộc tỷ thí diễn ra hết sức thuận lợi,
không tới 20 chiêu, y đã bị nàng đánh khỏi lôi đài, đang muốn xuống đài, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở lối vào.

Vương Nguyên Bá vừa đi tới, Phó Lăng Thiên và Vãn Thanh đã bắt đầu khẩn
trương, rõ ràng ông ta cũng nhận ra hai người, nhìn hai người hồi lâu
mới khôi phục dáng vẻ bình thường, trước vẻ cung kính của mấy người dưới hội trường mà bước lên lôi đài.

Hàn huyên một lúc, đơn giản là khách khí nói chuyện rồi lui xuống, hôm
nay chỉ lưu lại một người Vãn Thanh, phần lớn người ngồi dưới hội trường đều đang nhìn Vãn Thanh, sợ hãi than võ công kinh thế của nữ tử nàng,
quả thật có phần khinh thường hèn mọn.

Vương Nguyên Bá mời mọi người nghỉ ngơi một lát mới trở lại tranh tài, phần lớn mọi người đều đi tới hậu viện phủ Minh Chủ.

Vãn Thanh ngồi ở một góc nhỏ sáng sủa cùng Phó Lăng Thiên nhìn mấy người trước mắt, những người còn lại cơ bản đã tới đông đủ, lần này, toàn bộ
người tới tham gia Đại hội võ lâm đều tới, dù sao ai cũng muốn xem Minh
chủ võ lâm lần này là ai, hơn nữa lúc tuyên bố vị tân Minh chủ cũng là
lúc bọn họ cần minh thệ (*).

Minh thệ(*): Lời tuyên thệ, lời thề,… kết đồng minh.

Vương Nguyên Bá bị mọi người vây quanh làm trung tâm, giống như năm nay vẫn mười phần nắm chắc.

“Không cần lo lắng.” Ghé vào bên tai Vãn Thanh, dường như nhận thấy Vãn
Thanh đang lo lắng, nét mặt Phó Lăng Thiên nhu hòa, “Bảo đảm an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất, nếu nàng không địch lại ông ta, cứ
nhảy xuống đài, biết không?”

Vãn Thanh gật đầu, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.

“Tiểu thư, công tử, mời uống trà.” Một nha hoàn bưng trà đi tới, cũng
không đợi hai người trả lời đã đặt khay trà xuống trước mặt hai người,
bắt đầu châm trà.


Phó Lăng Thiên nhìn Vãn Thanh, dường như ánh mắt có phần quái dị, gật
đầu, ý bảo tỳ nữ rời đi, nhưng thủy chung vẫn thấy nàng ta đứng cách đó
không xa, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên này.

“Thanh Nhi, uống đi.” Tuy nói như vậy, ánh mắt Phó Lăng Thiên vẫn rất
quái dị, đưa ly trà đến khóe miệng Vãn Thanh rồi lại nắm thật chặt không để nàng uống.

“Ừm.” Đẩy tay Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh “ực” một hớp, cũng không biết
nha hoàn kia đã rời đi từ khi nào, sắc mặt Phó Lăng Thiên khó coi.

“Thanh Nhi?” Vừa thấy nha hoàn kia đi, Phó Lăng Thiên liền đưa ra một
cây ngân châm thử độc, bọn họ ngồi trong góc không quá gây chú ý, cũng
may không ai nhìn sang bên này, nhưng khi ngân châm kia biến thành màu
đen, sắc mặt Phó Lăng Thiên lập tức trầm xuống.

“Thanh Nhi! Nàng… nàng uống rồi?”

“Sao vậy, có độc?” Vãn Thanh nhíu mày, nhìn bộ dáng nóng nảy của Phó Lăng Thiên thì cười thầm trong lòng.

“Không được, trong trận tỉ võ này ông ta nhất định sẽ lấy mạng nàng,
không ngờ Vương Nguyên Bá có thể độc chiếm vị trí minh chủ nhiều năm như vậy là do ông ya sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, trước tiên nàng trở về
cùng ta, ta sai Vương đại phu bức hết độc tố ra ngoài.” Vẻ mặt Phó Lăng
Thiên rất khẩn trương, kéo Vãn Thanh muốn rời đi.

“Ồ, thật khéo gặp, sao Thừa Tướng đại nhân cũng ở đây?” Hai người đang
muốn rời đi, sau lưng lại tiến tới một người, Vương Nguyên Bá bưng ly
trà mỉm cười nhìn hai người, trong mắt lại tràn đầy sát khí.

“Khéo cái gì, ánh mắt Vương minh chủ ngươi không tốt hay đầu óc ngươi
không tốt, chả lẽ ngươi không biết mục đích chúng ta tới đây?” Vãn Thanh cười khẽ, nhìn vẻ mặt dần đen lại của Vương Nguyên Bá.

“Ha ha, một vô danh tiểu tốt lại có thể tiến đến vòng cuối cùng này,
Vương mỗ rất bội phục, nhưng Mộc tiểu thư, cô nương nói trong chúng ta
ai mới là người sống sót xuống lôi đài đây?” Vương Nguyên Bá cười ngông
cuồng, ánh mắt khiêu khích chỉ vào lôi đài không xa.


“Yên tâm đi, nếu Vương minh chủ có di ngôn gì, hiện tại cứ viết ra,
ngươi còn có một nữ nhi mới lớn, ta sẽ tìm người chăm sóc thay ngươi.”
Vãn Thanh cười híp mắt đáp lại lời ông ta, hài lòng thấy sắc mặt ông ta
càng thêm trở nên khó coi.

“Khẩu khí thật lớn, Vương mỗ này mỏi mắt mong chờ, để xem cuối cùng ai
sẽ chôn thây ở chỗ này.” Hung tợn bỏ lại những lời này, Vương Nguyên Bá
hất tay áo rời đi.

“Thanh Nhi!” Phó Lăng Thiên vừa thấy ông ta rời đi, vội kéo Vãn Thanh
chạy ra ngoài, đi tới phía sau lôi đài đã không có ai, khẩn trương thăm dò mạch bác Vãn Thanh.

“Huynh lo lắng về độc kia sao?” Khẽ cười một tiếng, Vãn Thanh phun toàn
bộ nước trà vừa nãy ra, vừa rồi Phó Lăng Thiên kỳ quái như thế, tất
nhiên nàng không thể không thấy, nếu chút cảnh giác này cũng không có,
sao còn dám tới tranh vị trí minh chủ võ lâm với Vương Nguyên Bá.

“Nàng… nàng làm ta sợ muốn chết!” Phất tay xoa xoa cái trán đổ mồ hôi,
vẻ mặt cũng buông lỏng hơn rất nhiều, nhìn Vãn Thanh, kéo nàng chạy tới
chỗ vừa nãy, vừa rồi rất nhiều người ở nơi đó, đến Vương Nguyên Bá cũng
đã nhanh chóng phát hiện.

“Thanh Nhi, ngàn vạn lần nên nhớ, an toàn của nàng là quan trọng nhất,
nếu thật sự không địch lại ông ta, liền nhảy xuống đài ngay, biết
không?” Dặn dò rất nhiều câu, dáng vẻ Phó Lăng Thiên vẫn không yên lòng.

Vãn Thanh mỉm cười, nếu Vương Nguyên Bá muốn hạ độc trong trà, tất nhiên mục đích lần này là diệt trừ nàng, làm sao cho nàng cơ hội nhảy xuống
đài, cuộc tranh tài này, không phải Vương Nguyên Bá bị nàng đánh khỏi
lôi đài, thì chính là nàng bị ông ta giết trên lôi đài, nhưng như vậy
cũng tốt. Vốn Vãn Thanh nàng không nghĩ sẽ trở về với thất bại.

Vì Phó Lăng Thiên cũng biết rõ điểm này mới khẩn trương như vậy, cùng
hắn đi đến bên cạnh lôi đài, hôm nay tất cả các bang phái tham gia tỷ võ đều tới, dù sao cũng là trận đấu quyết định vị trí Võ Lâm Minh Chủ, ai

cũng không muốn bỏ qua sự kiện trọng đại này.

Nam nhân tuyên bố mở màn vừa xuống đài, đã thấy Vương Nguyên Bá tiêu sái bay lên lôi đài, mỉm cười với các phái Minh Chủ. Vãn Thanh vững vàng
đứng đối diện ông ta, nhìn nụ cười âm hiểm kia, lòng bàn tay đã bắt đầu
xuất hiện mồ hôi.

Vương Nguyên Bá quay người lại, một quyền mãnh liệt không có bất kỳ điềm báo nào phóng về phía Vãn Thanh, Vãn Thanh kinh hiểm tránh thoát, nền
đất bị chưởng lực tác động hoàn toàn bị đánhh nát, người dưới đài đều
thổn thức, tránh trái tránh phải, chiêu chiêu trí mệnh, hết sức ác độc,
khó khăn di chuyển đến sau lưng ông ta, lại thấy ông ta tung một cước
tới phía nàng, lần nữa phá nát mặt đất dưới chân Vãn Thanh.

Mặc dù biết tiếp tục như vậy nàng sẽ chịu thua thiệt, nhưng tốc độ công
kích của ông ta rất nhanh, căn bản không tìm được thời gian phản kích,
ông ta cũng nhận ra điểm này, mỗi chiêu đều ép Vãn Thanh dọc theo lôi
đài, nhưng mỗi lần khi Vãn Thanh gần ngã xuống đài lại chủ động thay đổi hướng đánh, đẩy nàng sang hướng khác, rõ ràng là muốn giết chết nàng,
người sáng suốt đều nhìn ra, nhưng cũng không có ai lên tiếng.

Vẻ mặt Phó Lăng Thiên đầy khẩn trương, thỉnh thoảng đứng lên quan sát
tình hình của Vãn Thanh, khiến những người bên cạnh kêu lên bất mãn,
lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn Vãn Thanh bị ông ta bức đến góc đài, sắc
mặt khó coi không thôi.

Vẻ mặt Vương Nguyên Bá rất phách lối, bước chân tiến đánh Vãn Thanh cũng lớn hơn nhiều, Vãn Thanh cau mày, trong lòng suy nghĩ làm thế nào lợi
dụng sơ hở của hắn để phá vỡ thế phòng thủ, ra chiêu phản kích.

Đang suy nghĩ thì một chưởng của ông ta bổ tới phía nàng, Vãn Thanh bình tĩnh đưa tay phá đỡ, lại phát hiện ông ta bị nàng bức lui mấy bước.

Vương Nguyên Bá xấu hổ, lại lập tức tiến lên dồn ép, lần này cũng khiến
Vãn Thanh nhìn ra sự chênh lệch giữa hai người, Dung Chỉ có lòng tin như vậy, xem ra cũng biết Vương Nguyên Bá nhất định không thắng được nàng,
trong lòng tự tin, bước chân cũng vững chãi trầm ổn hơn nhiều.

Lúc sau đối chiến cùng Vương Nguyên Bá, Vãn Thanh thuận lợi hơn rất
nhiều, biết hai người có chênh lệch lớn cũng không quá lo lắng, trái lại rất buông lỏng đón chưởng lực của ông ta rồi xoay ngược lại phản kích,
không tới 20 chiêu, người chiếm thượng phong là Vãn Thanh, dần dần Vương Nguyên Bá bị Vãn Thanh dồn ép từng bước lui về phía sau.

Tựa hồ đang chờ Vãn Thanh phát độc, trên khuôn mặt của Vương Nguyên Bá
cũng khôngg có biểu hiện lo lắng gì, nhưng lại dùng hết toàn lực ngăn
cản công kích của Vãn Thanh, Vãn Thanh thấy vẻ mặt ông ta liền biết ông
ta đang chờ đợi thời cơ, chuyện kế tiếp chỉ là phòng ngự mà không tiếp
tục chủ động xuất kích.


Nhưng chỉ sợ thời cơ của các người đợi không xuất hiện được rồi, Vãn
Thanh cười khẽ một tiếng, một quyền đánh trúng ngực ông ta, thân hình
cao lớn ngã xuống xoay vòng đập vào thân cột, Vương Nguyên Bá mở to mắt
không thể tin nhìn Vãn Thanh, lúc ông ta nhẩm tính thời gian phát độc đã cảm thấy ngạc nhiên, tiếp sau đó, Vãn Thanh tung một chưởng đá ông ta
đến bên này, trước ngực đau nhói, từ cổ họng phun ra một ngụm máu tươi,
Vương Nguyên Bá trợn mắt, lúc này ông ta mới mình biết bị nàng đùa bỡn.

Cũng không giữ thực lực của mình nữa, ông ta nổi điên đứng lên, chiêu
sau mãnh liệt hơn chiêu trước đánh tới phía Vãn Thanh, cuộc tỷ võ đã đến đoạn gay cấn, Phó Lăng Thiên ngồi dưới đài đã sớm chảy mồ hôi lạnh, xem ra trong lòng đang thấp thỏm không yên.

Những người bang phái khác cũng đang âm thầm nghiên cứu học hỏi, không
ai phát ra âm thanh gì khi trên võ đài đang đến hồi lịch liệt.

Liên tiếp so hơn mười chiêu với Vương Nguyên Bá, Vãn Thanh cũng biết ông ta nắm giữ chức minh chủ nhiều năm cũng không phải không có ám chiêu,
ông ta là cao thủ tuyệt đỉnh, tiếp được một chưởng cuối cùng của ông ta, thối lui đến cột trụ bên cạnh thì lôi đài đã bị hai người tàn phá thậm
tệ, chính giữa gồ ghề, lúc nào cũng có thể rơi vào.

Không ổn định như vậy, tất nhiên ảnh hưởng đến chiêu số của hai người,
hai người không thể không nhìn dưới chân, sợ mình nhất thời không đứng
vững, vì thế mà công kích của hai người cũng yếu đi rất nhiều, tuy vậy
vẫn hết sức kịch liệt.

Có lẽ đã quyết định được ăn cả ngã về không, đột nhiên Vương Nguyên Bá
bay lên không trung, cú đấm mang theo ánh lửa bay tới Vãn Thanh, Vãn
Thanh ngẩng đầu, cấp tốc tránh ra, nhưng phần bụng vẫn bị ông ta đánh
trúng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Vãn Thanh trắng bệch.

Phó Lăng Thiên dưới đài càng thêm kích động, chân cũng phát run, ánh mắt khẩn trương nhìn hai người trên đài, mắt không chớp.

Vương Nguyên Bá thấy tập kích của mình có hiệu quả, lại bay lên không
trung, một quyền lại một quyền đánh tới phía Vãn Thanh, tránh thoát có
phần cố sức, Vãn Thanh lơ đãng bị ông ta đánh trúng mấy chiêu, nàng rất
phiền não, nhìn vẻ mặt cười gằn của ông ta, lòng bàn tay co lại, chưởng
phong mạnh mẽ phóng tới trước ngực Vương Nguyên Bá. Một mực công kích
không hề phòng bị, Vương Nguyên Bá mạnh mẽ đỡ lấy một chưởng kia.

Hai người mỗi người ngã xuống một phía lan can, miệng đều phun máu tươi, không nhìn ra là ai yếu thế hơn, đều đồng thời đứng lên, vẻ mặt Vương
Nguyên Bá rất dữ tợn, tựa như đang tính toán cá chết lưới rách, chưa
từng nghỉ ngơi, vọt thẳng đến phía Vãn Thanh.

Những hư chiêu ban đầu giờ đã trở thành quyền cước đấm đá chân chính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.