Đệ Nhất Ác Phi

Chương 70: Đây tuyệt đối là uy hiếp


Đọc truyện Đệ Nhất Ác Phi – Chương 70: Đây tuyệt đối là uy hiếp

Edit: August97

“Cởi quần áo ra.”

Thanh âm nhỏ nhẹ cất lên, Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Dung Chỉ gần trong gang tấc có phần không được tự nhiên.

“Sư phụ nhìn ta làm gì?”

Còn muốn nói tiếp gì đó, lời nói lại nuốt vào trong cổ họng, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn đang cách nàng càng ngày càng gần…

Cảm thấy đôi môi lạnh lẽo dần tiến sát môi nàng, nhịp tim Vãn Thanh cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

“Ầm!”

Cửa phòng bị đụng rất mạnh, một người say lảo đảo cầm hũ rượu đi vào, ánh đèn vô cùng xám xịt, nhưng nhìn trường bào màu trắng vẫn loáng thoáng có thể nhận ra là Tư Mã Lưu Vân.

Vãn Thanh hơi xấu hổ nhảy xuống giường đốt nến, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân mỉm cười nhìn Dung Chỉ đang ngồi trên giường.

“Không quấy rầy các ngươi chứ?”

Dung Chỉ hừ một tiếng không có để ý đến hắn, hắn cũng không khách khí, ngồi xuống bàn tròn trước mặt, cũng không biết sau đó lại uống bao nhiêu, trên người nồng đậm mùi rượu.

“Đã trễ thế này, tại sao không trở về ngủ đi?”

“Phòng ta chỉ có một giường, hai người bọn họ bị thương, không muốn ở đó quấy rầy bọn họ nên tới đây chen chúc với hai người, tất nhiên Thanh Nhi sẽ không ngại chứ?”

Hữu ý vô tình, thái độ khi nói chuyện với Vãn Thanh cực kỳ thân mật, trên mặt Tư Mã Lưu Vân đỏ hồng, để ly rượu xuống, lại tự nhiên đứng lên, mở tủ ra tìm một cái chăn khác, trải trên mặt đất.

“Vốn Thanh Nhi với sư phụ cũng muốn một người nằm dưới này đi, cái này để lại cho một người, ta đi tìm tiểu nhị lấy thêm một chăn mới.” Khuôn mặt nở nụ cười tính toán, Tư Mã Lưu Vân uống say lảo đảo đi ra ngoài, không lâu sau đã dẫn tiểu nhị tới.


Dung Chỉ ngồi trên giường không động đậy, Tư Mã Lưu Vân liền đến gần hắn, giọng điệu kì quái:

“A, sao sư phụ lại ngồi ở trên giường của Thanh Nhi, sư đức bị ném đi đâu rồi.”

“Được rồi, ngươi mau ngủ đi!” Mắt thấy sắc mặt Dung Chỉ bị đè nén đến sắp bộc phát, Vãn Thanh vội vươn tay kéo Tư Mã Lưu Vân, mạnh mẽ nhấn hắn vào trong chăn, nhưng hắn lại đột nhiên đứng lên, phong tình cởi xuống ngoại bào, lúc chui vào trong chăn vẫn không quên quăng mị nhãn với Vãn Thanh, sau đó đôi mắt hoa đào không nháy mắt nhìn Dung Chỉ đang ngồi ở mép giường.

“Sư phụ.” Vãn Thanh nhỏ giọng, cũng không muốn bị Tư Mã Lưu Vân chê cười.

Dung Chỉ không nói lời nào, trầm mặc xuống giường chui vào trong chăn, ngoại bào cũng không cởi, Tư Mã Lưu Vân vừa thấy mình được như ý nguyện, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng.

Thổi tắt nến, ai cũng không nói gì thêm, mặc dù lúng túng với không khí ba người, nhưng cũng không thể không yên lặng chịu đựng, bên tai dần dần truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ, Vãn Thanh nhìn Tư Mã Lưu Vân, ngược lại hắn ngủ rất thoải mái.

Bên Dung Chỉ yên tĩnh không âm thanh nào, mặc dù trong lòng hơi áy náy nhưng vẫn là không thể không chợp mắt.

Hôm sau lúc thức dậy Tư Mã Lưu Vân vẫn còn ngáy to nằm ngủ, Dung Chỉ đã thu xếp chăn đệm dưới đất để ở một bên, trong phòng không có người, Vãn Thanh tắm qua rồi chạy xuống lầu tìm hắn.

Hôm qua lúc tới đây trời đã tối muộn, không thấy rõ phong cảnh trấn nhỏ này, hôm nay ra cửa vào ban ngày mới thấy cảnh sắc xinh đẹp nơi trấn nhỏ, vài ngôi nhà bình dân tọa lạc bên đường, phân phân hợp hợp, sau mỗi nhà đều là rừng núi cây cối, trông giống như bình nguyên, xanh lục bát ngát, chung quanh cũng rất nhiều sông suối hồ nước nhỏ, liếc mắt nhìn qua, tâm tình tốt lên không ít.

Dung Chỉ đang ngồi trước mép hồ, sắc mặt bình tĩnh.

Vãn Thanh nhấc chân đuổi theo, trong rừng cây chim hót líu lo, Dung Chỉ nghe thấy âm thanh không quay đầu lại cũng biết là Vãn Thanh.

“Sư phụ, sao lại dậy sớm như vậy.”

“Trong phòng có âm thanh khác thường, ta khó ngủ.”

Vãn Thanh biết hắn nói đến tiếng ngáy của Tư Mã Lưu Vân, hơi áy náy, nhưng cũng không biết nói với hắn như thế nào.

“Chuyện không liên quan đến ngươi.” Liếc mắt đã nhìn thấu nội tâm Vãn Thanh, Dung Chỉ đứng lên đi tới trước mặt Vãn Thanh, “Hôm nay chúng ta lên đường, hắn sẽ không đi theo chúng ta nữa.”


“Vâng.” Vãn Thanh gật đầu, vẻ mặt Dung Chỉ rốt cuộc mới xuất hiện nụ cười.

“Vậy chúng ta trở về đi thôi, sớm rời đi.”

Khó có dịp Dung Chỉ săn sóc như vậy, Vãn Thanh cũng vội vàng đi sau hắn theo hắn trở về, lúc đi vào dọn hành lý Tư Mã Lưu Vân vẫn ngáy to nằm ngủ, suy nghĩ một chút, để lại cho hắn một phong thư mới rời đi cùng Dung Chỉ.

Vừa rời khỏi khách điếm, sắc mặt Dung Chỉ tốt lên rất nhiều, xe ngựa chạy thật nhanh tới vùng ngoại ô, cảnh sắc nơi này rất đẹp, mặc dù không biết Dung Chỉ muốn dẫn nàng đi nơi nào, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

“Thanh Nhi!”

Mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Vãn Thanh vén rèm xe lên nhìn về phía sau, ngồi trên một tuấn mã màu trắng là một bóng dáng bạch y, chính là Tư Mã Lưu Vân.

Chẳng biết hắn đã tỉnh từ lúc nào, hơn nữa còn đuổi theo tới, Dung Chỉ nghe thấy âm thanh phía sau lại điều khiển xe ngựa chạy nhanh lên rất nhiều, trong xe xáo trộn, đầu Vãn Thanh choáng váng, Tư Mã Lưu Vân vẫn cố đuổi theo.

Tiếng vó ngựa dồn dập, gió phần phật thổi vào màn xe ngựa, thanh âm Tư Mã Lưu Vân từ ngoài xe truyền đến.

“Sao lại đi sớm như vậy? Sư phụ đã không kịp chờ đợi muốn làm chuyện xấu sao?” Giọng điệu kia khiến Dung Chỉ tối mặt, Vãn Thanh ôm đầu vén rèm xe lên, chỉ thấy Tư Mã Lưu Vân cưỡi bạch mã ngăn trước xe ngựa, bóng dáng anh tuấn cao lớn.

“Sao lại chỉ có một mình ngươi?”

“Ta đã để bọn họ trở lại kinh thành rồi, lâu rồi chưa ra khỏi thành, ta cũng nên buông lỏng một chút, Thanh Nhi, nàng đi đâu, ta đi cùng nhé.” Cơn say hôm qua đã hoàn toàn không thấy, cũng không biết hắn làm thế nào mà khôi phục nhanh như vậy.

Bàn tay nắm dây cương của Dung Chỉ nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt cũng đóng băng hết sức khó coi, người sáng suốt cũng biết hắn đã sắp bộc phát, Tư Mã Lưu Vân lại lượn quanh hắn như cũ, không nhanh không chậm.

“Sư phụ không cần chú ý đến ta, ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc mặc ta, nhưng mục đích cũng là một thôi.” Vẻ mặt cười híp mắt hết sức đáng đánh đòn, Vãn Thanh hạ màn xe không nhìn họ nữa, nhìn dáng dấp Tư Mã Lưu Vân, chắc chắn hắn không có ý định rời đi.

Dung Chỉ ngừng một lát, đột nhiên lại tăng tốc xe ngựa, lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn đột nhiên thay đổi, Vãn Thanh biết hắn muốn bỏ rơi Tư Mã Lưu Vân, nhưng tiếng cười của Tư Mã Lưu Vân bên tai vẫn không ngừng lại.


Dù thế nào thì xe ngựa cũng không thể so được với hắn một mình cưỡi tuấn mã, hoặc là đã mệt mỏi, Dung Chỉ cũng bỏ qua, bắt đầu từ từ điều khiển xe.

Nhưng lần này đi cả ngày, Vãn Thanh ngồi trong xe ăn chút lương thực, mặc dù cả người đau nhức, nhưng cũng biết trong lòng Dung Chỉ không thoải mái, không dám lên tiếng nói với hắn.

Thế mà Tư Mã Lưu Vân cũng cõng theo một bọc quần áo, chuẩn bị rất nhiều lương thực, vốn định chờ hắn không có gì ăn thì bỏ cuộc rời đi, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách đuổi theo phía sau.

Đi hồi lâu, Dung Chỉ cũng không tức giận với hắn nữa, sắc trời dần dần tối, cũng không biết đã đi tới nơi hẻo lánh nào, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch ộp bên đường cùng với tiếng chim hót của những loài không biết tên trong rừng rậm.

Dung Chỉ ngừng xe, chui vào xe ngựa.

“Hôm nay tạm nghỉ ở đây một đêm.” Thanh âm Dung Chỉ rất nhẹ, cuối cùng ngồi trong xe ngựa cũng không cần nhìn đến bóng dáng đáng ghét kia.

Vãn Thanh quay đầu, cùng dựa vào người Dung Chỉ, không bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thơm thơm nức của thịt từ ngoài xe ngựa bay vào.

Cả ngày đều ngồi trong xe ngựa ăn lương khô, khó tránh khỏi có chút động lòng, vén rèm xe lên nhìn phía ngoài cửa sổ, Tư Mã Lưu Vân đã dừng ngựa, chẳng biết lúc nào đã dựng nên một đống lửa trong rừng, trên tay còn cầm hai xâu thịt thỏ.

Thấy màn xe nhấc lên, Tư Mã Lưu Vân tươi cười hả hê.

“Thanh Nhi, tới đây ăn nào.”

Vừa nghe lời của hắn, ánh mắt Dung Chỉ trở nên cực kỳ khủng bố, Vãn Thanh nào dám đi xuống, tựa vào cạnh hắn không nhúc nhích.

Nhưng mùi thịt thật sự quá mê người, nhắm mắt lại không thèm nghĩ nữa, nhưng ngửi thấy cũng quả thật rất khó chịu.

Dung Chỉ suy nghĩ một chút, tiến ra ngoài xe ngựa bắt đầu đánh xe, Tư Mã Lưu Vân cũng không nghĩ nhiều, một tay cầm hai con thỏ liền phóng người lên ngựa đuổi theo ở phía sau.

Chạy hồi lâu cho đến khi không nhìn thấy nơi vừa nãy nữa Dung Chỉ mới ngừng lại, nhảy xuống ngựa đỡ Vãn Thanh xuống, nhặt ít củi đốt rồi quẹt lửa, thủ pháp thuần thục bắt mấy con chim điểu, vừa đúng bên cạnh có sông nhỏ, sơ chế sạch sẽ mới ngồi bên cạnh Vãn Thanh bắt đầu nướng.

Tư Mã Lưu Vân cầm trong tay hai con thỏ, da mặt dày nhích lại gần, “Thanh Nhi, ăn thỏ không?”

Vãn Thanh đưa tay muốn nhận, lại thấy ánh mắt kinh khủng của Dung Chỉ thì lắc đầu, Tư Mã Lưu Vân lại chạy lại bên kia ngồi xuống, tuyệt không kiêng dè.

“Không ngại mượn hộp quẹt chứ?” Nở nụ cười tiếp tục nướng thịt thỏ, Tư Mã Lưu Vân hết sức cợt nhã nhìn Vãn Thanh.


Sắc mặt Dung Chỉ đã xanh mét, “Công tử làm ăn buôn bán gì vậy, đàm bông(*) sao?”

(*) đàm bông: Theo Baidu, “đàm bông”: vải bông đàn hồi => Chỉ người nói dóc, nói phét, vô căn cứ.

Có vẻ như ở đây tác giả dùng theo ý: Mặt dày (như chăn bông @@???)

“Không phải, là gia tộc buôn bán.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, mặt mũi công tử tốt như vậy tại sao không đi làm kẻ đàm bông đi.” Ngụ ý nói hắn da mặt dày, Tư Mã Lưu Vân cũng không ngại, quay đầu lại cười một tiếng.

“Vậy sư phụ làm nghề gì? Lưu manh đầu đường xó chợ? Hay là ngồi ở nhà ăn bám?”

Ngược lại thật sự chọt trúng chỗ đau, Vãn Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Dung Chỉ, không nhịn được lên tiếng giúp hắn, “Sư phụ ở nhà dạy học, không rảnh đi làm ăn giống như ngươi.”

“Dạy học? Có thể dạy cái gì? Sư phụ có thể có đồ đệ sao? Trừ Thanh Nhi ra.” Nhìn Tư Mã Lưu Vân mười phần thích náo loạn, nhưng khi tức giận thì tuyệt đối không yếu.

“Thép tốt dùng để rèn dao, sư phụ chọn đồ đệ cũng phải xem thiên phú.” Vội lên tiếng giải thích dùm Dung Chỉ, sắc mặt của hắn đã đen đến nỗi không thể đen được nữa.

“Thanh Nhi nói rất đúng, nhìn dáng vẻ của công tử Sư Phụ đây, sao có thể thu mấy cẩu súc sinh làm đồ đệ chứ.” (Editor: cẩu súc sinh ở đây chắc là chỉ động vật, không phải chửi: “một vài kẻ – con người – là súc sinh”)

“Ngược lại công tử rất thanh cao, nhưng nghe nói, quanh năm công tử sống trong núi, bên cạnh đều là ít động vật, khó tránh khỏi bị chúng ảnh hưởng, thiếu đi nhân khí, thiếu đi cách ứng xử của người.” Tư Mã Lưu Vân mỉm cười tiến đến gần Vãn Thanh, “Thanh Nhi, nửa tháng không thấy, nàng càng ngày càng đáng yêu.”

Tư thái thân mật khiến cả người Vãn Thanh không thấy thoải mái, lùi lại nới rộng khoảng cách giữa hai người, Dung Chỉ hất tay áo lên, bức Tư Mã Lưu Vân lùi lại mấy bước.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt hung ác, sắc mặt khó coi.

“Sư phụ, đã chín, chín rồi.”

Vãn Thanh vội đưa thân thể cản trở tầm mắt Dung Chỉ…

Mấy ngày sau Vãn Thanh sống trong lo lắng, ba người vẫn như vậy đi về phía trước, chuyện hai người kia đánh nhau chẳng qua là vấn đề thời gian.

“Thanh Nhi, thỏ nướng của ta lớn hơn điểu nướng của hắn, ăn của ta đi.” Lại đem thịt thỏ đưa tới, chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng đã mở chiết phiến ra, trên đầu chiết phiến còn gắn mấy kim châm, Vãn Thanh thở dài nhìn trời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.