Đọc truyện Đệ Nhất Ác Phi – Chương 52: Vụng trộm làm chuyện chảng ai biết
Edit: August97
Nằm trên giường trằn trọc trở mình như thế nào cũng ngủ không được, nhớ tới chuyện tình mấy ngày nay lại càng cảm thấy tức giận, Tử Cơ muốn lấy mạng nàng, nhưng bởi vì lời nói của Phong Huyền Dịch mà nàng không thể có hành động.
Phiền não khoác y phục xuống giường muốn đi ra ngoài dạo một chút, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân ngồi uống trà bên bàn đá ở gian phòng đối diện, ánh trăng dịu dàng, nam tử tuấn dật, một cảnh tượng hết sức hài hòa.
“Không ngủ được?” Sắc mặt hắn dịu dàng, liếc nhìn phía đối diện, “Có việc phiền lòng sao, có thể nói với ta.”
Vãn Thanh nhấc chân đi tới đối diện hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc khó có được của hắn.
“Nếu có người hại ngươi… ngươi sẽ làm gì?”
“Trả lại gấp bội.”
“Nếu người đó có đại nhân vật đứng đằng sau không cho ngươi động vào người đó?”
“Đại nhân vật? Cao bao nhiêu?”
“Cao bằng trời.”
“Có rất nhiều cách báo thù, nếu như Thanh nhi không kiêng dè mà để kẻ đứng đằng sau biết thì không được, nhưng ngầm làm chuyện mà không ai biết…” Tư Mã Lưu Vân nháy nháy mắt, đôi mắt hoa đào tà mị hiện lên ý cười câu hồn.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Vãn Thanh cũng được khai thông, vẫn kiêng dè Phong Huyền Dịch đơn giản là sợ hắn biết, nhưng nếu nàng không giết Tử Cơ, chỉ ngấm ngầm gây khó dễ với nàng ta thì hắn làm sao biết được.
“Ta không ghét ngươi nữa rồi.” Lấy trà thay rượu, Vãn Thanh cùng hắn cạn một chén.
Vẻ mặt hắn uất ức, nhăn nhó tựa đầu trên bàn đá, “Thì ra trước kia Thanh nhi vẫn chán ghét ta.”
“Ngươi nói đi?”
“Thanh nhi, nếu ngày nào đó nàng nhận được hưu thư, ta nguyện ý hai tay dâng lên vị trí chính thê.” Tư Mã Lưu Vân nghiêm túc hiếm thấy, mong đợi nhìn Vãn Thanh.
“Vì sao lại đối xử đặc biệt với ta như thế? Ta lại nghe nói Tư Mã Lưu Vân ngươi là một hoa hoa công tử nổi tiếng phong lưu trong kinh thành mà, không bao giờ trễ hẹn với nữ nhân nào, Thái hậu tứ hôn cũng từ chối, sao còn muốn lấy ta?”
“Thanh nhi biết như thế nào là nhất kiến chung tình sao?” Ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Vãn Thanh hồi lâu, hắn vừa cười vừa quay đầu, tự rót trà. “Ta đi lấy ít rượu, một ngày không uống rượu cả người lại cảm thấy không thoải mái.”
Vãn Thanh cũng không cản hắn, trái lại động tác của hắn rất nhanh, mặc dù ở Mộc phủ nhưng cũng có thể nhanh chóng tìm thấy phòng bếp, lúc trở lại trong tay còn mang theo mấy món ăn.
“Nếu gặp khó khăn, ta nguyện ý giải sầu cho Thanh nhi, hại người, là thứ ta am hiểu nhất.”
Rót rượu cho Vãn Thanh, trên mặt hắn vẫn là bộ dáng bất cần đời kia, nhưng giờ khắc này Vãn Thanh lại có hảo cảm với hắn.
Cùng hắn cạn một chén, Vãn Thanh cười cười, “Đã như thế ta liền có việc cần ngươi giúp rồi.”
Nghe theo Tư Mã Lưu Vân, hôm sau Vãn Thanh liền dẫn hắn rời đi, hắn lấy cớ phải đến vương phủ thăm Phong Huyền Dịch, thuận tiện trò chuyện hỏi thăm với vương phi, liền bình yên bước chân vào vương phủ.
Vãn Thanh nói qua với Mạc Tử Thần, liền đem an trí hắn ở khách phòng bên cạnh viện tử của nàng, Phong Huyền Dịch không quan tâm đến điều này, hắn cũng đang lo lắng Tử Cơ làm chuyện quá phận, thấy Tư Mã Lưu Vân tới trái lại có phần vui mừng.
Tư Mã Lưu Vân cùng Vãn Thanh ngồi trong đình, sai Bảo Cầm đi mời Tử Cơ, không bao lâu sau, Tử Cơ liền nâng vạt áo thật dài đi tới, cũng không biết nàng ta đã biết Vãn Thanh giải được cổ độc hay chưa, ánh mắt kia vẫn tràn đầy khiêu khích, Phong Huyền Dịch không có ở đây, nàng ta không cần thu liễm.
Tư Mã Lưu Vân ngồi bên cạnh Vãn Thanh, giọng nói thanh u.
“Tử Cơ cô nương, trăm nghe không bằng một thấy, lần trước ở Mộc phủ không thấy rõ dung nhan của cô nương, hôm nay nhìn kỹ, cô nương quả là quốc sắc thiên hương.”
Tử Cơ vốn tưởng rằng Tư Mã Lưu Vân về phía Vãn Thanh, vừa thấy hắn tâng bốc mình như thế, cười đến hả hê:
“Công tử nói gì vậy, sao trước mặt tỷ tỷ lại nói ta quốc sắc thiên hương, tỷ tỷ mới thật sự là khuynh quốc khuynh thành.”
“Tất nhiên, Thanh nhi là chính phi của vương gia, tư sắc thùy mị tự nhiên tất nhiên là hơn hẳn một hoa khôi thanh lâu không có chút danh tiếng gì, nhưng dung mạo cô nương như vậy cũng thật khó có được, không biết ngày xưa bao nhiêu bạc một đêm?”
Đôi mắt hoa đào của Tư Mã Lưu Vân tràn đầy ý cười xấu xa, Vãn Thanh nhìn khuôn mặt gan heo của Tử Cơ, trong lòng rất vui vẻ, quả thật hắn rất biết cách làm tổn thương người.
“Nếu hôm nay vương phi tới tìm ta chỉ vì muốn chê bai ta như thế, thứ cho ta thông thể phụng bồi, ta còn phải chuẩn bị bữa khuya cho vương gia.”
Tử Cơ hừ một tiếng xoay người muốn rời đi, lại bị Tư Mã Lưu Vân ngăn lại, hắn cười đùa ngăn trước mặt Tử Cơ, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ta một lúc lâu.
“Tử Cơ cô nương, đã bao lâu rồi ngươi không rửa mặt?”
Nói xong còn đưa tay xua xua, Tử Cơ muốn bỏ đi lại không thể, khuôn mặt trắng nõn biến thành màu gan heo.
“Ai cần ngươi lo!”
Oán hận trừng mắt nhìn hắn, Tử Cơ giận đùng đùng kéo làn váy rời đi, trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại cảnh cáo Vãn Thanh.
“Ngươi sẽ phải hối hận!”
Vãn Thanh nghĩ nàng ta có thể không biết nàng đã giải được cổ độc mới dám lớn lối như thế, cũng không để ý lắm, nhưng Tư Mã Lưu Vân nói khiêm tốn cảnh cáo, tựa hồ lại không thấy được.
“Không cần lo lắng, ngày mai nàng ta tự nhiên sẽ lại tới tìm nàng.” Tư Mã Lưu Vân cười đùa, không để ý ánh mắt nghi hoặc của Vãn Thanh cũng không giải thích gì thêm, vẫn là làm theo ý mình.
Tư Mã Lưu Vân nói rất chính xác, sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Thanh còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ ngoài cửa, kèm theo thanh âm ngăn trở của Bảo Cầm, Vãn Thanh tò mò rốt cuộc ngày hôm qua Tư Mã Lưu Vân đã làm gì, liền thay y phục tìm tới thanh âm kia.
Hôm nay Tử Cơ ăn mặc có phần trang nhã, khuôn mặt phách lỗi cũng dùng một tấm khăn lụa màu trắng che lại, thanh âm hết sức tức giận.
“Mau gọi nàng đi ra cho ta!”
Cũng không để ý ngăn trở của Bảo Cầm, thanh âm Tử Cơ bén nhọn chói tai.
“Vương phi đang ngủ! Phu nhân không thể đi vào!” Bảo Cầm đưa lưng về phía Vãn Thanh không thấy nàng ra ngoài, biết không ngăn được người trước mặt, thanh âm nức nở.
“Vương phi! Cuối cùng ngươi đi ra!”
Tử Cơ hung hăng trợn mắt nhìn Vãn Thanh, không thấy được vẻ mặt của nàng ta, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt đầy oán hận kia.
“Tâm tình của Tử Cơ cô nương thật tốt, ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ ta, sớm như vậy, ngươi đến là thỉnh an chăng?”
Nhớ tới mấy trò đùa hôm qua Tư Mã Lưu Vân đối với nàng ta, lại thấy hành động hôm nay, Vãn Thanh có thể đoán ra biểu hiện trên khuôn mặt lúc này của nàng ta là gì.
“Đừng giả bộ! Sau lưng lại dám hãm hại ta, vương gia ghét nhất là kẻ có lòng dạ hèn mọn, chẳng lẽ ngươi không sợ vương gia sẽ biết?!”
Vẻ mặt thản nhiên, giống như là nàng ta trong sạch, Tử Cơ nhìn chằm chằm Vãn Thanh, ánh mắt ăn tươi nuốt sống.
“Mau mau đem thuốc giải cho ta, tỷ tỷ ngươi cũng không muốn vương gia tức giận phải không?”
Thanh âm Tử Cơ rất yếu ớt, nàng ta không ngu ngốc, nhiều ngày chung đụng như vậy cũng biết Vãn Thanh không sợ Phong Huyền Dịch, chỉ nói như vậy để trong lòng cảm thấy kiên định hơn mà thôi.
“Mới sáng sớm, ở đâu ra tiếng gà mái cục tác vậy, cũng không để cho người khác ngủ!”
Sau lưng truyền đến một thanh âm lười biếng, Vãn Thanh quay đầu lại, Tư Mã Lưu Vân chỉ mặc một áo bào, lớp áp bên trong còn chưa chỉnh lại, lộ ra phần lớn lồng ngực trắng nõn, mị nhãn nhíu lại, nhìn hai người bên này, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi qua.