Đọc truyện Đệ Nhất Ác Phi – Chương 3: Cực phẩm nam tử
Edit: August97
(Nam chủ thứ nhất xuất hiện. Sự xuất hiện khá ấn tượng +.+)
“Đệ đệ ta từ nhỏ đã dị ứng với phấn hoa, nhất là hoa Mạn Đà La(1), chỉ ngửi một chút cũng sẽ đau đầu khó chịu, toàn thân không thể nhúc nhích, cái này là túi thơm Sứ giả(2) mang tới lần trước, ta cố ý giữ lại để đưa cho muội. Sau này vào phủ, nếu hắn dám khi dễ muội, muội chỉ cần đem thứ này ra, lập tức hắn không có cơ hội ra tay.”
Công chúa Nhược Nhan đem ra một bọc đồ nhỏ đưa cho Vãn Thanh, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện.
Vãn Thanh nhận lấy túi đồ đặc biệt kia nhét vào trong ngực, nhìn bộ dáng công chúa Nhược Nhan như vậy, vật này nhất định không phải có tiền là mua được.
“Nhưng muội trăm ngàn lần phải giữ gìn thật kỹ, lần này Sứ giả không mang đến nhiều, vậy này ngoại trừ ta ra cũng chỉ có nơi mẫu hậu.”
“Cám ơn công chúa.”
“Khi nào thì câu nệ với ta thế, Thanh nhi, như vậy không giống muội chút nào.”
Công chúa Nhược Nhan cười cười, trên khuôn mặt tinh xảo không hề có một tia địch ý.
Cùng công chúa Nhược Nhan ở chung một chỗ thật không có gì để nói, Vãn Thanh hiểu trước kia “mình” cùng với nàng rất thân, nhưng dù sao bây giờ cũng là một “Vãn Thanh” hoàn toàn mới, mình không tìm được nhiều đề tài nói chuyện như vậy, ngược lại công chúa Nhược Nhan một mực dẫn dắt.
“Công chúa, thời tiết hôm nay tốt như vậy, muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
Vãn Thanh đứng lên, nhìn công chúa Nhược Nhan, khuôn mặt tinh xảo mang mấy phần mong đợi, nếu nàng đi, Mộc Thiên Hải cùng Hạ Uyển Dung cũng không thể không đồng ý.
“Thanh nhi muốn đi ra ngoài?”
Công chúa Nhược Nhan biết rõ còn hỏi.
“Thương thế của muội còn chưa lành hẳn mà.”
“Ra ngoài đi dạo cũng không ảnh hưởng đến vết thương.”
“Vậy cũng tốt, ta xin phép mẫu thân muội một chút.”
Công chúa Nhược Nhan vẫy tay gọi một cung nữ, nói nhỏ mấy câu.
Cung nữ nghe xong liền chạy đi, đại khái khoảng sau một nén hương lại dẫn theo mấy tráng đinh tới đây. Vãn Thanh nhận ra mấy người đó cũng là người hầu trong phủ, có lẽ Hạ Uyển Dung không yên lòng để bọn họ ra ngoài, liền phái người đi theo bảo vệ.
Vãn Thanh đoán không lầm, công chúa Nhược Nhan đã nói vậy, Hạ Uyển Dung quả nhiên không cự tuyệt, chỉ là người đi theo bảo vệ tăng lên, chừng mười mấy hai mươi mấy người.
Ngồi trong xe ngựa sang trọng của công chúa Nhược Nhan, Vãn Thanh có chút bất đắc dĩ, đi dạo phố như vậy còn không bằng ở luôn trong phủ. Công chúa Nhược Nhan nhận thấy tâm trạng của nàng, không bao lâu liền bảo phu xe dừng ngựa.
“Sao vậy?”
“Đã gần buổi trưa rồi, ta có chút đói bụng, nghĩ đi xuống ăn một bữa cơm.”
Vãn Thanh biết ý định của nàng, thiện cảm với nàng lại tăng thêm vài phần, cùng nhau đi vào Túy Tiên Cư được trang hoàng hết sức hoa lệ, ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất ở lầu hai.
Giờ là thời gian ăn cơm trưa, quán ăn đã ngồi đầy một nửa, nhìn trang phục của mọi người, ai cũng là kẻ có gia thế.
Công chúa Nhược Nhan cùng Vãn Thanh có thể xem là mỹ nữ hạng nhất, hai người vừa ngồi xuống, liền nhận được không ít ánh mắt ái mộ.
“Tiểu thư, tại hạ có thể ngồi vị trí này không?”
Một giọng nam dễ nghe.
Vãn Thanh ngẩng đầu, đập vào mắt là một mảnh màu lục.
Nam tử mặc một trường sam xanh lá thêu cành trúc, hông đeo đai lưng màu lục nạm vàng, cổ đeo ngọc bội cực phẩm. Buộc tóc màu ngọc bích đem tóc đen toàn bộ vòng lại sau lưng.
Ngón tay thon dài đặt ngay cạnh Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn lãng nhích lại gần, lông mày dày rậm cùng cặp mắt hoa đào tà mị hướng Vãn Thanh phóng điện, môi mỏng đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở hỏi ý kiến Vãn Thanh.
Không biết là cố ý hay vô tình, hắn đột nhiên đưa tay nới rộng vạt áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ cùng da thịt màu mật ong mê người.
“Thật xin lỗi, ta đã có trượng phu rồi.”
Vãn Thanh thu hồi ánh nhìn, trong mắt một mảnh yên tĩnh.
Nam tử như cũ không rời đi, nụ cười trên mặt càng lớn, tiến tới bên tai Vãn Thanh thì thầm:
“Thiếu phụ phong tình mới có ý vị.”
“Vậy sao, công tử có phiền nếu ta tặng ngươi một lễ vật?”
Vãn Thanh cười thẹn thùng, đưa tay lấy từ trong ngực, đem vật tùy thân – chiếc gương – đưa tới trong tay nam tử.
Nam tử cúi đầu thấy rõ vật trong tay thì khuôn mặt ngay lập tức tối sầm lại, dám cười hắn xấu xí? Tư Mã Lưu Vân hắn đã bao giờ bị đối xử như vậy.
“Đa tạ tiểu thư, chẳng qua ta cảm thấy, tiểu thư lưu lại vật này để tự mình dùng thì thích hợp hơn.”
Thoáng hạ cơn giận, Tư Mã Lưu Vân cách xa Vãn Thanh mấy bước, trực tiếp ném gương vào trước mặt Vãn Thanh, còn cố ý đụng vào tiểu nhị mới vừa bưng canh tới.
Miệng bát nghiêng mạnh một cái, nước canh nóng theo đó hắt ra, ngực Vãn Thanh vốn đã bị thương, lúc xoay người tránh nước canh không cẩn thận đụng vào ghế.
Vết thương cũ bị đụng mạnh, trước mặt Vãn Thanh bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tư Mã Lưu Vân ngốc tại chỗ, hết sức luống cuống, Công chúa Nhược Nhan cũng bị hù dọa, mấy tên tùy tùng cuống quít chạy tới đem Vãn Thanh đỡ dậy. Biết Vãn Thanh chỉ là ngất đi, lúc này Phong Nhược nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Lấy một gian phòng hảo hạng, sai người làm đem Vãn Thanh đỡ vào trong, nhìn Tư Mã Lưu Vân vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt Phong Nhược Nhan thoáng qua một tia lệ khí.
“Tiểu thư, ta thật sự không cố ý, đây không phải ý định của ta.”
Vẻ mặt Tư Mã Lưu Vân tràn đầy áy náy, nhìn sắc mặt không tốt của Phong Nhược Nhan, hắn biết nhiều lời cũng vô ích.
“Tốt nhất là về sau đừng xuất hiện trước mặt ta!”
Phong Nhược Nhan đưa tay cầm gương đồng vẫn ở cạnh bát canh, dùng sức một cái, gương đồng liền bị bóp đến biến dạng, ném mạnh xuống dưới chân Tư Mã Lưu Vân, Phong Nhược Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng Vãn Thanh.
Thời điểm tỉnh lại đã là hoàng hôn, Vãn Thanh vừa mở mắt liền nhìn thấy Phong Nhược Nhan ngồi ở bên giường canh chừng, nàng vẫn dịu dàng nhìn mình chăm chú. Nhược Nhan thấy Vãn Thanh tỉnh liền đỡ nàng dậy.
“Không sao.”
Lời nói của Phong Nhược Nhan khiến nàng an tâm.
Nàng vén chăn lên đỡ Vãn Thanh xuống giường,
“Ta đã phân phó bọn họ không cho phép báo lại với Thượng Thư Đại Nhân cùng phu nhân, cha mẹ muội sẽ không biết, muội hãy yên tâm đi.”
“Cám ơn.”
“Ta với muội cần gì câu nệ như vậy.”
Vãn Thanh cười cười, có chút không quen nàng săn sóc như thế, được nàng đỡ bèn vén rèm ra, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối, Vãn Thanh có chút lo lắng.
“Đã trễ thế này, ta cần phải trở về.”
“Ừ, ta đưa muội trở về.”
Xe ngựa lắc lư bắt đầu đi lại, Vãn Thanh ngồi ở trong xe ngựa rất nhàm chán, vén rèm xe lên nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Vừa đi ngang qua phủ đệ đệ ta, Thanh nhi có muốn vào xem một chút hay không?”
“Không cần.”
Vãn Thanh lắc đầu nhìn bên ngoài màn xe, trước mặt là một tòa phủ trạch khổng lồ, xe ngựa dọc theo tường viện đi hồi lâu mới miễn cưỡng thấy đại môn cùng tấm biển, trên biển viết ba chữ “Dịch vương phủ” hết sức bắt mắt.
Vãn Thanh nhíu mày, nhìn chỗ đại môn kia, một nữ tử phong thái yêu mị đang vặn eo lắc mông đi vào bên trong, mấy thị vệ gác cửa còn cung kính với nàng.
Vãn Thanh nghe nói trong phủ của hắn có một nữ tử tuyệt sắc, chẳng lẽ là thật, định nhìn kỹ một chút, xe ngựa đã chạy nhanh qua.
Sau khi Phong Nhược Nhan đưa nàng về phủ liền không tiếp tục đến thăm. Nhàm chán mấy ngày, trong lòng Vãn Thanh uất ức, hôm qua thái y tới đã nói vết thương nàng tốt rồi, thân thể cũng không có gì đáng ngại, nhìn dáng vẻ Mộc Thiên Hải hẳn là mấy ngày nữa đem Vãn Thanh nàng qua Dịch vương phủ.
“Tiểu thư, lão gia gọi người qua.”
(1) Mạn Đà La: Tên một loài hoa, còn gọi là hoa Bỉ Ngạn.
Hình ảnh.
Bỉ ngạn hoa – Mạn Châu Sa – Mạn Đà La
Danh xưng:
Tên tiếng Trung: Bỉ Ngạn hoa, Mạn Châu Sa Hoa, hồng hoa Thạch Toán, Thạch Toán, Long Trảo hoa, Vô Nghĩa thảo, San Ô Độc, U Linh hoa, Địa Ngục hoa, Tử Nhân hoa, Vong Xuyên hoa, …
Tên tiếng Nhật: Higan Bana, Shibito Bana, Yuurei Bana, Manjushage, Sutego Bana, Kamisori Bana, Tengai Bana, Jigoku Bana, …
Tên khác: Red spider lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris
Tên khoa học: Lycoris Radiata
Bỉ ngạn hoa (Spider Lily)
Loài hoa chốn hoàng tuyền
Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).
Ý nghĩa:
Nhật Bản: Hồi ức đau thương
Triều Tiên: Nhớ về nhau
Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương”.
Đặc điểm
Lycoris radiata không thích nhiệt. Nó thích một môi trường ấm áp. Khi nhiệt độ vào mùa hè quá cao, các cây Lycoris radiata sẽ chết. Các cây Bỉ Ngạn thường được trồng ở những khu vực có hệ thống thoát nước tốt để các bông hoa không bị tổn hai và phát triển bình thường. Đặc biệt là khu vực trồng cũng không bị ảnh hưởng bởi gió quá nhiều vào những tháng mùa đông.
Ba ngày trước và sau xuân phân gọi là Xuân Bỉ Ngạn, ba ngày trước và sau thu phân gọi là Thu Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoa nở vào Thu Bỉ Ngạn, thời gian rất chính xác cho nên mới gọi là Bỉ Ngạn hoa.
Trong Phật kinh có ghi “Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.”
(2) Sứ giả: Ở bản CV ghi là “Sứ giả Ba Lan”. Nhưng hoa Mạn Đà La là một biểu tượng xuất hiện rất nhiều trong Phật giáo xưa đến nay, tức là nguồn gốc không phải từ Châu Âu. Vậy nên Au chỉ để là “Sứ giả” thay vì “Sứ giả Ba Lan” như tác giả.