Đọc truyện Đệ Nhất Ác Phi – Chương 17: Khế ước
Edit: August97
“Tiểu thư, Đại Thiếu Gia!”
Từ xa chạy tới một bóng dáng hốt hoảng, Vãn Thanh vừa nhìn đã thấy Bảo Cầm, hôm nay rõ ràng không mang nàng ấy ra ngoài, sao lại tìm tới được?
“Tiểu thư, Tử Cơ cô nương biết buổi sáng Vương Gia đã tới nơi này, bây giờ còn chưa thấy Vương Gia trở về, bảo nô tỳ tới hối thúc.”
Bảo cầm cúi đầu, âm thanh mang theo chút nức nở.
“Ngẩng đầu lên.”
Biết tiểu nha đầu này nhất định đã bị này Tử Cơ khi dễ, trong lòng dẫy lên một trận hỏa vô danh.
Bảo Cầm chần chừ ngẩng đầu lên, trên gương mặt trắng nõn hiện lên dấu tay đỏ bừng, cũng không biết bị đánh bao lâu, đánh bao nhiêu, trên má trái lộ ra tia máu.
“Quản gia nói sao?”
“Quản gia nói, tiểu thư là tiểu thư Mộc phủ, nếu muốn tới tìm thì để nô tỳ tự mình tới.”
Bảo cầm sợ hãi nói, có vẻ do bị đánh.
“Đại ca, huynh học y, có thể giúp nàng ấy xem thương thế một chút?”
Mộc Vân Hạc gật đầu, mang Bảo Cầm rời đi, mặc dù trong lòng nghi ngờ Tử Cơ cô nương này là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Vãn Thanh và Bảo Cầm, hắn cũng đã xác định được.
Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa phòng, sóng gợn trong lòng từ từ nổi lên, vào vương phủ nàng vốn không định đi tính toán đối phó Tử Cơ này, sống hòa bình thì tốt hơn, Vương Gia quản gia cái gì nàng cũng không muốn trêu chọc, chẳng qua hiện nay khi dễ đến trên đầu, nàng tất nhiên không thể nhẫn nhịn, nữ nhân kia dám động thủ đánh nha hoàn của nàng, vậy thì khai đao từ nàng ta trước đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vãn Thanh cố ý đánh thức Phong Huyền Dịch còn đang ngủ, Phong Huyền Dịch vừa mở mắt ra liền ngồi dậy, thời điểm phát giác toàn thân có khí lực, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Vãn Thanh đang ngồi trước mặt hắn.
“Ngươi ở đây làm gì?!”
“Đây là phòng của ta, ta không ở đây thì ở đâu.”
Tức giận liếc hắn một cái, người đáng ghét làm chuyện gì đều đang ghét.
“Vương Gia, ngươi có phải rất muốn làm tiệc sinh thần cho Tử Cơ cô nương hay không?”
Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng một cái, trong mắt có phòng bị:
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Ngươi chỉ cần trả lời phải hay không phải.”
“Chuyện Tử Cơ là quy củ của vương phủ, mỗi năm một lần, làm nữ nhân của Bổn vương, nếu yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn nàng, Bổn vương sao còn gọi là một nam nhân.”
Phong Huyền Dịch chau mày, có lẽ là gương mặt Vãn Thanh quá mức bình tĩnh, không nhìn ra một tia địch ý, hắn mới thoáng buông lỏng một chút.
“Muốn ta đồng ý cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng, Vãn Thanh cầm khế ước vốn để bên giường tới.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là ta hi vọng về sau nếu vương phủ xảy ra bất cứ chuyện gì ngươi đều không được nhúng tay vào.”
“Vương phủ của Bổn vương, vì sao Bổn vương không thể nhúng tay?!”
Phong Huyền Dịch trợn mắt giận dữ nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo.
“Được rồi, nói chính xác là giữa ta và Tử Cơ cô nương có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể nhúng tay.”
Vãn Thanh bình tĩnh như cũ, đem khế ước đặt trước mặt hắn:
“Vương Gia, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau mỗi tháng đưa thêm cho ngươi 100 lượng bạc tùy ý tiêu xài, ra ngoài uống rượu có kỹ nữ hầu hạ hay đi dạo kỹ viện đều không liên quan tới ta, nếu như ngươi muốn cưới vợ bé, ta có thể cầu xin Thái hậu cho ngươi cưới người đó.”
“Ngươi có mục đích gì?”
Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu chặt hơn, mặc dù điều kiện rất mê người, nhưng trong lòng vẫn lo lắng Tử Cơ sẽ bị khi dễ, dù sao nàng cũng đã theo mình hơn ba năm.
“Có mục đích gì ngươi không cần phải xen vào, chẳng lẽ Vương Gia còn sợ ta khi dễ nàng? Nếu muốn làm nữ nhân của Vương Gia, ngay cả ta cũng không đấu lại, nàng còn có tài đức gì, chẳng lẽ Vương Gia ngươi muốn kết hôn với một nữ nhân suốt ngày chỉ biết khóc lóc sao?”
Phong Huyền Dịch nhíu mày không nói lời nào, như đang ngẫm nghĩ.
“Vương Gia, ngươi phải biết, nữ nhân chúng ta không có địa vị gì, ước nguyện cả đời chính là gả cho phu quân tốt, có thể phụ tá phu quân, không thể phụ tá cũng không thể làm trễ nãi, nếu Tử Cơ ngay cả ta cũng xử lý không tốt, coi như sống trong vương phủ nàng ta cũng sẽ luôn liên lụy ngươi, là đầu đề câu chuyện của Thái hậu, truyền đi còn phải nhận lời cười nhạo của mọi người, nếu ngươi không ngại những thứ này, vậy thì cứ việc ngủ đi.”
Cầm khế ước, Vãn Thanh liền nhấc chân đi ra ngoài.
“Khoan đã.”
“Vương Gia ngươi thật thông minh, nếu Tử Cơ có thể đuổi ta ra khỏi phủ, vậy cũng coi như nàng ta có bản lãnh, ta nhất định sẽ không bêu xấu ngươi trước mặt Thái hậu trước, nhưng nếu người bị xuất cục là nàng ta, Vương Gia ngươi cũng không thể phá hư quy tắc trò chơi.”
Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu chặt hơn, đứng dậy đoạt lấy khế ước trong tay Vãn Thanh, cầm bút lông trên bàn, ký vào tên của mình.
“Khế ước này ta liền giao cho công chúa bảo quản, nếu ngươi thất ước, thì đừng trách ta không khách khí.”
Cười đem khế ước cất đi, không nhìn bộ mặt tức giận trợn trừng mắt của Phong Huyền Dịch, tâm tình Vãn Thanh vô cùng tốt đi ra cửa, đến khi ra cửa, như cố ý, cười cực kỳ động lòng người:
“Vương Gia, nô tì phải đi chuẩn bị xe ngựa cho ngài, chúng ta về phủ thôi.”
Ngồi chung một xe ngựa với Phong Huyền Dịch, Hạ Uyển Dung cùng Mộc Thiên Hải vốn còn muốn giữ hai người, nhưng nhìn mặt thối của Phong Huyền Dịch, cũng liền không tiếp tục nói nữa, dọn dẹp lên xe ngựa, phân phó phu xe lên đường, chưa đi được bao lâu đã ngừng lại, Vãn Thanh vén rèm xe lên, lại thấy Mộc Vân Hạc một thân mồ hôi vội vàng phi ngựa tới.
“Muội muội, đây là hồng cao (bánhh ngọt làm từ quả hồng) muội thích ăn nhất, ở vương phủ không có, ta mua cho muội nhiều một chút.”
Đem một bao lớn nhét vào trong ngực Vãn Thanh, trán Mộc Vân Hạc còn có một tầng mồ hôi mịn.
Vãn Thanh cười cười, đem khăn tay lau mồ hôi cho hắn, vừa mới vén rèm xe lên đã thấy một màn như vậy, trong lòng Phong Huyền Dịch không hiểu sao có phần không thoải mái.
“Đi lên nhanh một chút!”
“Đại ca, ta đi nha.”
Ôm một bọc lớn bánh ngọt, phất phất tay với Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh lên xe ngựa.
Thấy Vãn Thanh rời đi, Mộc Vân Hạc cũng lập tức hướng một phương hướng khác chạy đi.
Cùng Phong Huyền Dịch trở lại vương phủ, Vãn Thanh không ngờ Tử Cơ lại đứng chờ ở đại môn, khuôn mặt đẹp đẽ mất huyết sắc, bình thường cặp môi trang điểm đỏ thắm bây giờ cũng tái nhợt mấy phần.
Phong Huyền Dịch vừa xuống xe ngựa thấy Tử Cơ như vậy vội vàng chạy tới, Tử Cơ vừa thấy Phong Huyền Dịch, hai người giống như đã lâu không gặp ôm ôm ấp ấp.
“Nàng ở đây làm gì, buổi sáng lạnh như thế, sắc mặt nàng sao lại khó nhìn như vậy?”
Phong Huyền Dịch vừa rồi vì tức giận mà chần mày nhíu lại thế nhưng lúc này bởi vì lo lắng lại lần nữa nhíu chặt, Vãn Thanh đứng trước mặt hai người, nhìn hai người ở đại môn vương phủ trình diễn tiết mục chàng chàng thiếp thiếp.
“Ta thấy Vương Gia cả đêm không trở lại, lo lắng Vương Gia gặp chuyện gì, một người không ngủ được.”
Tử Cơ làm bộ đáng thương rúc vào ngực Phong Huyền Dịch, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Vãn Thanh.
“Nhường đường.”
Vãn Thanh ngược lại không để ý, hai tay đem hai người kéo ra hai bên, đường trước mặt trở nên rộng rãi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua trước mặt hai người, hai người kia hình như còn chưa lấy lại tinh thần, sửng sốt một chút, chờ phản ứng lại thì Vãn Thanh đã đi xa.
“Vương phi!”