Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 80: Một câu hát đóng lại cánh cửa sinh tử


Đọc truyện Đế Nghiệp Vô Thường – Chương 80: Một câu hát đóng lại cánh cửa sinh tử

Vốn là cảnh thiên thượng nhân gian, lúc này lại nhiễm sát khí đao kiếm, phá hủy đi cảnh sắc này.

Hoa lá vỡ nát hỗn độn, đao quang kiếm ảnh cùng roi đỏ, là thù khôgn rõ, là oán không hết, giờ phút này, cuối cùng phải làm ra thắng bại.

“Không sao chứ ?” Một cước đá văng những chiêu kiếm tàn độc không ngừng đến, nam nhân chắn trước người Hồng Liên, nhìn thấy trên người nữ tử có máu chảy, nhíu mày nói, “Cho dù liều mạng, cô cũng không nên dính vào.”

Hồng Liên cười lắc lắc đầu : “Vì Hoàng thượng, ta phải bảo vệ ngươi, vì ngươi kia, càng phải bảo vệ ngươi.”

“Tên kia đúng là gia hỏa nơi nơi rải tình.” Nam nhân đùa một câu, thở dài nhặt lên thanh kiếm vừa bị gãy rơi trên mặt đất, thứ mà bọn họ phải đối địch, không chỉ một Long Điệp, mà còn có hai mươi sát thủ phía sau y. Loại tình cảnh này cũng không lạc quan, nhưng Hồng Liên cùng Bạch Vô Thương ngươi một lời ta một ngữ vui đùa mà giảm bớt áp lực cho nhau, cũng càng làm cho Long Điệp không thể đắc thủ tức giận không thôi.

Thời gian không thể kéo dài, đêm dài lắm mộng, Long Điệp quát to, “Bắt lấy hắn.”

Một đám hắc y nhân như thủy triều đem hai người vây quanh, Bạch Vô Thương cùng Hồng Liên dựa lưng vào nhau, lại dần dần có chút đuối sức.

“Long Điệp ! Ngươi thực nghĩ Hoàng thượng lần này sẽ bỏ qua cho ngươi sao ?!” Trên cánh tay bị chém một kiếm, Hồng Liên cắn răng kiên trì, hương bên cạnh nam tử lạnh lùng quát, “Người sẽ giết ngươi !”

“Chết ở trên tay hắn…. cũng không sao.” Long Điệp cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trong vòng chiến đấu, một vệt máu trên y phục trắng toát của nam nhân, mà y, muốn chính là loại kết quả này.


“Cẩn thận !” mắt thấy thể lực Hồng Liên chống đỡ không nổi, nam nhân vội vàng lấy thân che lại, nhưng cũng vì vậy làm cho những người khác đắc thủ, trong nháy mắt không biết bao nhiêu đao kiếm chém lên nam nhân cùng Hồng Liên.

“Nguyên Bạch Lệ, nếu mặt của ngươi bị tàn phế, ngươi nói bọn họ có thể yêu ngươi sao ?” Nhẹ nhàng chạm vào nửa mặt bị che của mình, ánh mắt Long Điệp trở nên dày đặc, “Ha ha ha… Ha ha ha ! Ta sẽ không giết ngươi…. Ta sẽ không giết ngươi, ta phải đâm nát mặt ngươi, chặt nát tay chân ngươi ! Ta thật muốn xem đến lúc đó bọn họ có còn yêu một tên phế nhân nổi không !”

“Có yêu một phế nhân hay không thì ta không biết, nhưng ít ra hiện tại xem ra Nguyên Uyên sẽ không thích ngươi.” Nam nhân lạnh lùng trào phúng nói.

“Lúc này, ngươi còn dám tranh luận.” Nhẹ nhàng vuốt thanh kiếm trong tay, nụ cười có chút mờ mịt của Long Điệp dần dần đến gần nam nhân, “Ngươi nói xem, chém mấy nhát thì tốt ?”

“Thả người ra !” Thanh âm nộ hỏa khiến cho mọi người nhìn về phía trước, thiên tử thở hổn hển trừng mắt nhìn nam nhân đang bị đặt dưới vạn than đao, trái tim Nguyên Uyên lạnh xuống, nếu không phải thời khắc cuối cùng kia chàng muốn nhìn nam nhân lần cuối, như vậy…. như vậy sẽ có chuyện gì, chàng không dám tưởng tượng.

“Không nghe thấy sao ! Thả người ra !” Phẫn nộ của thiên tử, khiến cho mọi sát thủ đột nhiên bừng tỉnh, đều rút kiếm thối lui một bên.

Gặp thủ hạ của mình phản bội, Long Điệp cũng không giận, chỉ cười với Nguyên Uyên : “Hoàng thượng, người tại sao phải đến ? Người không phải nói sẽ không đuổi theo sao ?”

“Long Điệp, ta quả thật đã phóng túng cho ngươi.” Nguyên Uyên lạnh lùng nhìn nam tử, ánh mắt kia giống như một con dao đâm vào trái tim nam tử, đâm vào thật sâu… “Người chưa bao giờ thật sự nhìn qua thần…. Trong mắt của người cho tới bây giờ cũng không có thần, cho dù ta sống, dù trả giá vì người bao nhiêu, làm bao hiêu, trong lòng của ngươi cũng chỉ có một Nguyên Bạch Lệ ! Chưa từng có….. Ta phải làm thế nào mới có thể khiến người vĩnh viễn nhớ kỹ mình đây ?” Long Điệp điên cuồng nở nụ cười, tiếg cười kia, khiến người ta rợn gai ốc.

“Vô Thương… lại đây.” Không để ý đến Long Điệp, Nguyên Uyên hướng tay về phía nam nhân.

“Hoàng thượng !” Hắc y nam tử lớn tiếng gọi, cũng không có được phản ứng nào từ Nguyên Uyên.

Cái gì gọi là yêu ? Yêu đơn phương, không có được đáp trả, là ghen tị cùng thù hận xâm nhập cốt tủy, là vạn lần bất phục, là cả một đời tiếc nuối.

Biết rõ không thể được, lại đau khổ truy tìm, cái đích tìm được chỉ có nỗi bi thương cho riêng mình.

Quá mức chấp nhất, chỉ có thể đến một ngõ cụt không lối thoát, tự mình vây trong đó, chẳng thể trách ai.

Ngươi quá mức cực đoan, không chỉ tự tìm đường chết, còn vô tình thương tổn kẻ khác.

“Đi nào.” Bạch Vô Thương thân thủ đỡ lấy Hồng Liên bị trọng thương, nữ tử vừa muốn đứng dậy thì bỗng nhiên đồng tử nheo lại, quát lớn, : “Cẩn thận.”

Long Điệp cách hai người không xa hướng kiếm về phía nam nhân…. Đột ngột như thế, tất cả chỉ trong một chớp mắt.


Màu đỏ văng ra, không biết là máu ai, nhuộm lên tuyết y.

“Ha ha ha…” Tay nam tử run rẩy, đôi mắt lạnh lùng băng hàn phút trước, trong giờ phút này lại lóe ra ý cười tàn nhẫn, thanh kiếm trong tay Long Điệp khi hướng về phía nam nhân, thì kiếm của Nguyên Uyên, lại đâm vào thân thể y.

“Ngươi là không phải…. đã sớm muốn giết ta ?” Nam tử ngẩng đầu nhìn Nguyên Uyên , đối phương hí mắt không nói gì, nghĩ muốn rút thanh kiếm ra, đôi tay đầy máu của nam tử đột nhiên bắt lấy Nguyên Uyên.

“Ha ha ha….” Long Điệp chỉ cười, sau đó…. lại đâm thật sâu và cơ thể mình. “Ta…. ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta… ha ha ha !”

Máu chảy, nhân vong.

Nhìn Long Điệp ngã xuống đến, Nguyên Uyên chỉ cau mày không nói lời nào, rút thanh kiếm ra.

Bạch Vô Thương bên cạnh thấy thế lắc lắc đầu, đưa tay đặt lên vai Nguyên Uyên, thở dài , “Hậu táng cho y đi.”

Vừa mới đứng dậy một lát, nam nhân bỗng nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thập phần khó chịu, giống như cả người bị chôn sâu trong một hắc động, lập tức bị cảm giác choáng váng đánh bại.

“Ư….” Khắc trước vẫn khỏe mạnh, nam nhân liền đột nhiên ngã ra sau.

“Bạch Vô Thương !” Tiếng la của nữ tử phía sau kinh động Nguyên Uyên.

“Vô Thương !”


Trong bóng đêm không cùng, là cảm giác không đúng, giông như có người gọi hắn, có người ôm hắn, nhưng, hắn không có cách nào đáp lại, mệt mỏi quá…. mệt mỏi quá…. muốn ngủ.

“Hoàng thượng ! Hắn…. hắn làm sao vậy ?” Hồng Liên bị biến cố bất ngờ xảy ra làm cho ngây người, vì sao người đang khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu.

Lại nhìn vẻ mặt Nguyên Uyên, cũng là nặng nề không rõ, điều này khiến nữ tử run sợ không thôi : “Hoàng thượng….”

“Hắn trúng độc của Long Điệp.” Nguyên Uyên nhắm chặt đôi mắt lại.

“Kia… kia làm sao bây giờ ?” Trong lòng Hồng Liên có dự cảm không lành, nàng cuống quít nói, “Độc này, chỉ có mình Long Điệp có thể giải sao ?” Gặp Nguyên Uyên không đáp lời, Hồng Liên đã biết đáp án.

Nữ tử nhìn nam tử đã tắt thở không khỏi tức giận, tên này thật độc ác, hắn đã chết, cũng không có ai có thể giải độc.

Lấy phương pháp ngoan độc như vậy…. khiến Nguyên Uyên phải nhớ kỹ mình, Hồng Liên cắn răng, như muốn hả giận đem kiếm đâm vào người nam tử đã chết, nàng muốn khóc, liền thật sự khóc lên, thật vất vả đi đến bước này rồi, vì sao còn muốn đem bất hạnh đổ lên người nam nhân ?

“Hoàng thượng…” Hồng Liên nhìn về phía Nguyên Uyên, Nguyên Uyên một câu không nói ôm nam nhân vào trong ***g ngực, đi từng bước một vào trong huyệt động.

“Vô Thương, ta sao lại có thể để ngươi chết chứ ?” Vừa đi vừa nói, nam tử ôm nam nhân vào trong huyệt động, “Hai người kia vào thì nói cho họ, nếu muốn Vô Thương sống, thì không được tiến vào.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.