Đọc truyện Đế Nghiệp Vô Thường – Chương 62: Đại mọi rợ
Hách Liên Bột đời này tuyệt đối chưa bao giờ căng thẳng kích động cộng thêm vụng về như vậy, miệng lưỡi lưu loát, nhạy bén hài hước hằng ngày lúc này thường xuyên không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy tựa như đang mơ, nam nhân trước mắt trò chuyện vui vẻ có chút không giống hiện thực.
“Ta vừa rồi nghe vị cô nương kia gọi ngươi là Bạch Niệm, đó là tên ngươi sao ?” Ba người đã vào rừng mai, A Tuyết ở một bên băng bó vết thương cho hai người.
“Bạch gia, chúng ta ở đây có an toàn không ? Đám người kia lại đến thì làm sao ?” A Tuyết lo lắng hỏi, lâu lâu quay đầu lại xem chừng, sợ bất chợt lại xuất hiện thêm một đống sát thủ.
‘Ngốc cô nương, nơi này cũng không thể nói vào được là vào.” Bạch Vô Thương cười nói, ánh mắt lại trở lại nam tử đối diện : “Bạch Niệm ?”
“A…. Ừm.” Hách Liên Bột vội gật đầu nói, “Cũng có thể nói đó là tên của ta, không biết các hạ là…. ?”
“Bạch Vô Thương.”
“Vô thương… Tên rất hay.” Quả nhiên, ngay cả danh tính cũng thay đổi, Hách Liên Bột lại nẩng đầu lặng lẽ nhìn vào mắt nam nhân ôn nhuận đối diện, lại vừa lúc bị Bạch Vô Thương bắt ăặp, đối phương lại lộ ra ý cười.
“Vô Thương, ngươi ở gần đây sao ?”
“Ừm,” lần đầu tiên nói tên cho người khác, đã bị người gọi tên vô cùng thân thiết như vậy, Bạch Vô Thương có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bài xích.
“Là ở chỗ nào ?” Hách Liên Bột truy vấn nói.
Bạch Vô Thương cười khẽ : “Ngươi muốn biết sao ? Biết để làm gì ? Đi tìm ta à ?”
Ba vấn đề liên tiếp này khiến Hách Liên Bột nhất thời ách ngữ, nhưng Bạch Vô Thương cũng không làm Hách Liên Bột xấu hổ lâu, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy, từ một gốc mai lấy ra một cành cây, chĩa về phía Hách Liên Bột : “Ta xem công phu của ngươi không tồi, cùng ta so hai chiêu xem nào.”
Bạch Vô Thương vừa mới nói xong, A Tuyết liền chạy đến một nơi rất xa, Hách Liên Bột rất kinh ngạc, không khỏi hiểu ý cười, nam nhân này vẫn y như trước, đánh nhau rất giỏi, không chịu thua, nhưng cũng tác động không nhỏ đến trái tim của y.
Ven đường, một hồng y nữ tử vừa đi, vừa tiết hận đá vào hòn đá nhỏ : “Tức chết ! Tức chết ! Tên ngốc kia…. tên ngốc kia cư nhiên đi thích nam nhân !”
“Ai… da !” Cách đó không xa bỗng nghe được tiếng thanh niên kêu lên đau đớn, Hồng Liên “gì” một tiếng, nói lớn : “Là ai, đi ra cho bản cô nương.”
“Quận chúa, là nô tài nè !” Chỉ thấy từ trong lùm cây bước ra một nam tử văn nhược, diện mạo thanh tú, vừa ôm đầu vừanói : “Người lại phát hỏa gì thế ?”
“Tiểu Xuân Tử !” Hồng Liên kinh ngạc nói, “Sao ngươi lại đến đây ?”
“Nghe bảo quận chúa nói trên đường xảy ra việc, nô tài không phải chạy nhanh đến sao !” Tiểu thái giám năm đó, hiện giờ đã thành tâm phúc bên người Hoàng thượng.
“Hừ ! Đánh đã xong, công công đến cũng thật đúng lúc !”
“Ha ha, quận chúa võ công cái thế, còn không phải nguyên vẹn không một vết thương đứng trước mặt nô tài sao,” Tiểu Xuân Tử chuyển đề tài, thấp giọng nói, “Quận chúa, người nói cho nô tài nghe xem người gặp được ai vậy.”
“Có gì hay mà nói chứ !” Hồng Liên trừng mắt, “Một tên nam nhân, hai tên nam nhân, đều thích nam nhân !”
“Ha ? Chẳng lẽ người mà quận chúa trên đường gặp được lại thích đàn ông ?” Tiểu Xuân Tử hỏi, “Là người thế nào vậy ?”
“Ta thấy hắn chỉ mới ba mươi thôi, nhưng cũng có một ít phong tư, ai, đàn ông thích hắn cũng khó mà chịu nổi ghen tuông.” Hồng Liên thở dài, “Quên đi, không nghĩ nữa, phía trước trong ngoài đều là rừng mai, ngươi cũng đừng quên nói với hoàng đế ca ca là do ta tìm được.”
“Ha ha, quận chúa yên tâm, Hoàng thượng đang trên đường đến đây, đến lúc đó chắn chắn sẽ ban thưởng cho người !”
“Hả ? Sao Hoàng đế ca ca lại đến đây ?”
Tiểu Xuân Tử giương tầm mắt ra xa, cười nói : “Hoàng thượng, tất nhiên là đến tìm hoa mai…”
Trong rừng mai, tuyết tích lại mênh mông, kiếm vũ phân phân, nhân ảnh mê loạn.
Một người một thân hắc y, một người bạch y phiêu phiêu, nhánh cây hóa thành kiếm khí, vần vũ cùng nhau.
Bạch Vô Thương liên tục bức tiến, Hách Liên Bột liền nhiều lần lui về phía sau, hai người ngươi đến ta đi, như thế nào cũng không phân cao thấp, không phải hai người tương đương nhau, mà Hách Liên Bột rõ ràng đang nhường nhịn, mỗi lần có thể đánh tới đối phương, lại cố ý thay đổi đường kiếm, không muốn làm thương đến Bạch Vô Thương.
Kể từ đó, cứ như vậy mà phân không rõ cao thấp.
Hách Liên Bột thích như vậy, có thể cùng ái nhân ở bên nhau nhiều hơn, Bạch Vô Thương lại không thích như vậy, chỉ thấy hắn sau đó bất chợt đưa tay vứt nhánh cây lên mặt đất, Hách Liên Bột sợ đến mức vội rút nhánh cây lại.
“Không bị thương chứ ?” Hách Liên Bột vội đi đến cuống quít hỏi.
“Các ngươi sao lại giống nhau như vậy ?!” Bạch Vô Thương thở dài tránh đi sự quan tâm của Hách Liên Bột, “Ta rất tốt, ta là một đại nam nhân, không phải lá ngọc cành vàng, sao có thể xem ta như vậy ?”
“Vô Thương….”
“Ta xem ngươi khí chất không tầm thường, vốn tưởng rằng là nhân trung long phượng, sao lại cũng cùng kẻ đó giống nhau !” Ánh mắt Bạch Vô Thương nhíu lại, lạnh lùng nói, “Cứ như vậy chỉ lãng phí thời gian, cần gì phải đánh tiếp ? Ngươi không xem ta là đối thủ, ta đây cũng không nên ở lại đây !” Dứt lại, thân mình xoay đi bước nhanh về phía trước.
Điều này thế nhưng khiến Hách Liên Bột lo lắng, vội vượt lên ôm lấy cánh tay nam nhân : “Chờ đã !”
“Hừ !” Giãy ra, tiếp tục đi về phía trước. A Tuyết ở một bên tựa hồ nhìn thấy trên gương mặt Bạch gia nhà mình lộ ra một nụ cười gian xảo đắc ý.
“Vô Thương à…” Hách Liên Bột sao có thể dễ dàng tha thứ để nam nhân rời khỏi tầm mắt, tiến lên ngăn cản đường đi của nam nhân, “Ta thề, lúc này tuyệt đối không nương tay.” Dứt lời bẻ một đoạn nhánh cây đưa cho nam nhân, “Bất quá nếu ngươi thua, cũng đừng chơi xấu.”
“Thua ? Hừ ! Ai thắng ai thua còn chưa định được đâu !” Mưu kế thực hiện được, Bạch Vô Thương cầm lấy nhánh cây của đối thủ liền lập tức đánh tới, đối phương khẽ cười tiếp chiêu, lúc này mới ý thức được vừa rồi trúng bẫy của Bạch Vô Thương.
Nam nhân này, vẫn là giảo hoạt giống như trước.
Nguyên Bạch Lệ chính là Bạch Vô Thương, nhưng Bạch Vô Thương cũng không phải là Nguyên Bạch Lệ, nhưng có một cái chung, vô luận là quá khứ hay hiện tại, nam nhân này luôn chỉ thích sóng vai cùng cường giả.
Muốn có được sự chú ý của nam nhân, chỉ có một biện pháp… trở thành cường giả.
Phương pháp tốt nhất, là phải đả bại Bạch Vô Thương.
Lúc này giao thủ, Hách Liên Bột không hề súc thủ súc cước như trước, nhánh cây biến thành trường kiếm, chiêu chiêu bá đạo, khiến cho nam nhân liên tiếp lui về phía sau, Bạch Vô Thương chưa khôi phục hoàn toàn sự nhanh nhẹn, nếu lúc trước cùng Hách Liên Bột tương đương, hiện tại có chút khó khăn.
“Thế nào ?” Hách Liên Bột từng bước áp nam nhân lên một gốc mai, bên dưới hoa mai rơi theo gió.
Bạch Vô Thương cười không nói, một cước đá vào hạ thân người nào đó, Hách Liên Bột sợ đến mức vội vàng thối lui, giận cười nói : “Đúng là một chiêu nham hiểu ! Nên phạt !”
“Phạt ?” Bạch Vô Thương chưa nói xong, thế công của Hách Liên Bột đã như bài sơn đảo hải hướng về phía hắn.
Tốc độ không kịp Hách Liên Bột, nhánh cây trên tay bị đánh bay xuống đất, nam nhân lập tức bị đặt trên mặt đất, phía trên là nhánh cây trong tay Hách Liên Bột, chỉ cần dùng một chút lực đạo, nhánh cây liền đánh hạ xuống, chiêu thức này ngay cả Bạch Vô Thương cũng phải có chút kinh hồn.
“Xọet” một tiếng, nhánh cây cắm vào phía bên cạnh Bạch Vô Thương, ngẩng đầu nhìn lại, nam tử ở phía trên hắn có chút tình sắc nhìn hắn, đột nhiên có chút… quen thuộc.
“Thật sự là đại mọi rợ.”
“Ta vốn chính là một đại mọi rợ.” Hai mắt giao nhau, Hách Liên Bột cười một tiếng khẽ buông mình, đặt ở trên người Bạch Vô Thương không chịu đứng dậy.
Ta vốn là đại mọi rợ của ngươi mà….