Đọc truyện Đế Nghiệp Vô Thường – Chương 14: Loạn tính
Thanh âm băng hàn phát ra từ hầu gian : “Ngươi làm cái gì ?!”
Đáp lại Nguyên Bạch Lệ là nụ cười tà ý trên khuôn mặt anh tuấn, nam nhân nhấc chân đá vào tên Hách Liên Bột đang cởi quần mình ra, lại bị đối phương gắt gao bắt lấy vác lên vai, nơi tư mật nhất xích lỏa trước mắt đối phương.
“Dừng tay ! Ngươi làm… Ư !” Nguyên Bạch Lệ muốn xoay người đứng lên, cũng không ngờ được Hách Liên Bột đè ép nửa thân người muốn đứng lên của hắn, từ nơi mẫn cảm nhất lại đột nhiên truyền đến một cỗ ấm áp, khoái cảm xa lạ làm cho nam nhân nhất thời yếu mềm đi.
“Ngươi…. sao lại có thể…. a….” Vừa kinh ngạc với hành động của Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ vừa dùng sức bám lấy mặt cỏ thật dày, cực lực nhẫn nại tiếng rên rỉ dâng lên từ khoái cảm nơi hạ thân.
Cái nơi kia ! Cái nơi kia ! Bẩn như vậy, Hách Liên Bột cuồng ngạo như vậy sao lại cam nguyện ngậm lấy, càng dùng sức liếm lấy ! Một cảm giác hỗn hợp khoái cảm tột đỉnh trong nháy mắt nuốt lấy nam nhân, từ kháng cự ban đầu bắt đầu nắm lấy tóc Hách Liên Bột, nâng đầu, thấp giọng rên rỉ.
Hách Liên Bột dùng sức lấy lòng nam nhân, ôm lấy phần eo mềm dẻo đồng thời thỉnh thoảng nhìn ngắm bộ dáng lạc trong khoái cảm của Nguyên Bạch Lệ, đôi môi nhếch lên phát ra tiếng ngâm nga mê người, ở trong gió tạo nên một tia tình sắc ngọt ngào.
Không có kẻ nào có thể cự tuyệt một vương giả đang lấy lòng mình….
Cũng không có một người đàn ông nào có thể lãnh mặc trước tiếng rên rỉ trầm thấp như vậy.
Trời đất bao la, gió thổi vạn lí xuyên qua mây, ngàn dặm thảo nguyên gối đầu lên nhau, tiếng ngâm nga nhè nhẹ ngọt ngào phiêu đãng trong gió, khiến trăm ngàn nơi phải ngoái đầu lại, rung động bao nhiêu tâm hồng ngây thơ.
“Ư….” Thắt lưng mềm dẻo run lên một trận, nam nhân trấn áp tiếng rên nằm trên cỏ, ánh mắt thất thần nhìn bầu trời chiều phủ đầy ánh nắng.
Cứ như vậy, nam nhân vô ý biểu lộ một tia yếu ớt không hề phòng bị, mê hoặc mị nhân, hoàn toàn đối lập với con chim ưng anh tuấn cao ngạo thường ngày.
“A…” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ nhất thời làm cho Nguyên Bạch Lệ tỉnh táo lại. Hắn làm sao vậy ? Cư nhiên phóng ra ở trong miệng một tên nam nhân !
Trợn mắt nhìn đến Hách Liên Bột hứng thú dạt dào nhìn mình chằm chằm, gương mặt Nguyên Bạch Lệ ửng hồng nhất thời muốn tìm một cái hố để chui vào, hắn chỉ có thể trợn mắt mà ra uy : “Ngươi điên rồi sao ?” Nhưng thanh âm vốn định uy nghiêm kia vừa ra khỏi miệng liền trở nên mềm yếu, làm cho nụ cười trên mặt Hách Liên Bột nở lớn.
Vẫn không nói gì, Hách Liên Bột trầm mặc một tay vác Nguyên Bạch Lệ đang nửa thân trần khiêng lên vai.
“Hách Liên Bột ! Ngươi làm cái gì ?!” Một trận đầu váng mắt hoa, nam nhân bị đặt nằm ngửa trên lưng ngựa, đang muốn đứng lên lại bị Hách Liên Bột một phèn đè xuống.
“Đừng động đậy, rượu kia có tác dụng lâu lắm.” Hách Liên Bột rốt cục cũng nói một câu, cũng dùng dây lưng đem nam nhân trói chặt vào lưng ngựa, đối phương đáp trả bằng ánh mắt khó hiểu.
Hách Liên Bột cưỡi ngựa tiến về phía thảo nguyên, cúi đầu ghé vào bên tai nam nhân than nhẹ : “Ngươi hận ta cũng thế, oán ta cũng thế, hôm nay ta nhất định phải đạt được nguyện vọng này – lấy trời làm mùng, lấy đất làm giường, trên thảo nguyên mênh mông cùng ngươi ân ái.”
Tiếng nỉ non bên tai giống như mộng huyễn, nam nhân bị trói trên lưng ngựa không có ra tiếng mắng chửi, nhưng gắt gào nhìn chằm chằm từng mảnh từng mảnh y phục bị cởi đi : “Ngươi đây là tội gì….”
Y phục giống như diều đứt dây ở trong không trung nhanh chóng bay về phía sau, vỡ tan phiêu về phía mặt đất, mặt cỏ lạnh lẽo nhiễm thượng một làn khí ấm áp, mà mỗi một mảnh y phục bay xuống, giống như tình cảm bạn bè đang biến mất.
“Ba năm nay, vô luận ta ôm ai đều nghĩ đến ngươi.” Đôi tay run nhè nhẹ vuốt ve da thịt bóng loáng, Hách Liên Bột cúi đầu hôn lên nam nhân thường xuất hiện trong mộng. “Chỉ sợ bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội, càng không có dũng khí này.”
“Ngươi muốn…. A !” Một trận đau đớn nóng bỏng theo dao động trên lưng ngựa lập tứ nảy lên, đau đớn tê liệt làm cho nam nhân nhịn không được kêu rên lên một tiếng, đôi tay bị trói trên lưng ngựa nhanh chóng nắm lấy bờm ngựa, ngược lại càng làm cho ngựa phi nước đại nhanh hơn, kích thích nhất thời làm cho Nguyên Bạch Lệ đau đến nói không ra lời.
Kẻ vì luyện võ mà đôi tay mang theo một tầng vết chai vuốt ve gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của nam nhân, từ phía sau nâng lên hai chân của nam nhân mà hung hăng cắm vào, đem toàn bộ của bản thân tiến nhập vào thân thể hỏa nhiệt của nam nhân.
“Ư ư…. A…. !” Thân thể bị nam giới áp trụ ưỡn cao lên rồi lại muốn té khỏi lưng ngựa, hầu kết phát ra tiếng nức nở đã cố gắng kềm nén, thân thể lần đầu bị sáp nhập một trận co rút, đôi môi cắn chặt chảy ra màu đỏ nhợt nhạt, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ứng, yêu dã mị hoặc.
“Đem ngươi giao cho ta….” Nguyên Bạch Lệ càng muốn kẹp chặt hai chân, lại càng vặn vẹo thân thể, mà ngược lại làm cho Hách Liên Bột thiếu chút nữa cầm giữ không được nghĩ muốn chiếm đoạt hoàn toàn cuồng quyến nam nhân này.
“Đem thứ gì đó của ngươi ! Lấy ra !” Bị đối phương cùng là nam giới dùng cái thứ ghê tởm gì đó sáp nhập, cho dù Nguyên Bạch Lệ có yêu thích Hách Liên Bột thật thì cũng chịu không nổi, hắn vốn có bệnh sạch sẽ chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc để hóa giải đau đớn không nói nên lời nơi hạ thể, thật vất vả nói ra một câu, tuấn mã trên đường lại kéo theo luật động trên người nam nhân, lần lượt ở trong thân thể càn quấy không ngừng.
“Nhịn một chút nữa là được.” Điều khiển ngựa chậm lại tốc độ, Hách Liên Bột đầu đầy mồ hôi ôm lấy vòng eo trần trụi mềm dẻo của nam nhân, cúi người xuống hôn đôi môi trông như quả hồng trước gió, một tay dò tìm điểm mẫn cảm trên thân thể nam nhân.
“Đừng…” Cảm giác tê dại trước ngực rơi xuống, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được vặn vẹo thân thể, lại bị Hách Liên Bột một phen đè lại trên lưng ngựa.
“Đừng nhúc nhích !” Thanh âm khàn khàn làm cho Nguyên Bạch Lệ sửng sốt, đôi mắt bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, ánh mắt mê hoặc làm cho Nguyên Bạch Lệ có chút thất thần, đôi mắt nhiễm thượng dục vọng đúng là mê người.
“Ư….” Một luồng tê dại ngứa ngáy đến tận xương khiến Nguyên Bạch Lệ nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ mềm yếu. “A….”