Đế Mộng

Chương 57: …Cạn lời


Đọc truyện Đế Mộng – Chương 57: …Cạn lời

Đế Mộng

Chương 57

.…Cạn lời

(Tò mò là một trong những bản tính của nhân loại, nhưng xin dừng lại ở nơi này)

Hai mẹ con Thanh Xà vui chơi dung dăng dung dẻ, thấm thoắt đã hết một ngày. Thống soái Long Ke bèn cho gọi hai phó tướng Tam Tâm và Lục Nhãn Thượng thần vào ủy thác nhiệm vụ mới:

“Bàng Cổ Lệnh sư vì tư tình ruột thịt mà tự ý lui về phương bắc, rồi tạo dựng nghiệp bá cho riêng mình bất chấp sự tin tưởng của Chúa tể. Cả hai người là thân tín của ta và Đại chúa tể nên không thể chểnh mảng việc đại sự mà Đại Năng Đế Thiên giao phó. Các người ở Thiên giới đều là bậc có “số má giang hồ” biết rõ mình là “thân bất vô kỵ” không bị ràng buộc bởi cái hư danh hão vị.

Họ La và họ Lộc tất cả bọn họ sớm muộn gì đều phải quy phụ Thánh lệnh của ngài Đế Thiên, nay bổn soái trao hai người cặp Huyền Minh Thánh lệnh này, mau xuống Địa cầu áp chế bọn xàm thánh ngu thần đang u mê lầm đường lạc lối. Riêng ngài Phương Đông Bại hoại Cô gia Long Liệt vì chút thù xưa với tên xì trum giảo hoạt Hắc Đế Mộng mà nhọc lòng kinh bạt ở đây, lại mang tính khí loi nhoi như con giòi, chúng ta nên hợp tác trong chừng mực, há để tình cảm ngày xưa lấn át cả việc chung. Từ nay các người sẽ là bộ đôi Song Sứ Huyền Minh Thánh lệnh”


Cả hai tên đồng bái bai rồi nhanh chân giáng hạ Địa cầu bắt đầu một sứ mệnh “nện thấy mẹ đứa nào dám chống lại Đế Thiên”, và sẵn sàng “chiên giòn, nướng chín bất cứ kẻ nào cản trở”. Sự quái gở của bộ đôi này sẽ tăng thêm độ lầy lội của câu chuyện vốn đã làm đau hết cái đầu của bạn đọc (xin lỗi bà con vì diễn tiến câu chuyện nó như thế a)

Thanh Xà lấy cớ cần nghỉ ngơi và chăm sóc lại sắc đẹp, nên đi nghỉ hơi bị sớm. Trước khi rời bước Cô cô còn diễn ráng:

“Mẫu thân cần Két gay phụ giúp một vài việc vặt, Long nhi cảm phiền cho ta mượn em trợ lý này một hôm nhé”

Long Ke vui vẻ:

“Mẫu thân cứ việc tự nhiên a”

Khi Long Ke vừa rời bước đi, tim Thanh Xà lập tức đập ình ình như trống trận. Cô kéo xộc Út Nhí vô trong buồng, rồi buông lời hỏi gấp:

“Đế Mộng đang “bị ủ” ở chốn nào” Nhìn cảnh Thanh Xà nôn nao gấp gáp khi sắp sửa được “tò tí te hột me” Út Nhí liền châm chọc:

“Cái gì cũng phải từ từ, gấp gáp chỉ tổ làm đổ bể hết việc nha chế”

Bị trêu, Thanh Xà gượng gạo:

“Ta làm gì mà đổ bể”

Út Nhí nheo mắt:


“Ai biết được, lúc phê pha con ba ba rồi rên la bể nhà là chết thằng nhỏ ở dưới ghe a”

Thanh Xà trừng mắt:

“Nhà ngươi thật là…phát biểu linh tinh quá đi”

(Trong đầu Thanh Xà thầm rủa: khi lỡ yêu, mi cứ thử “treo hàng” vài tháng đi rồi thấy cái cảnh a)

Sau khi ngụy trang căn phòng kỹ lưỡng, Két gay dẫn Thanh Xà vào giếng Ngọc, nơi có con hàng Cuội Đế Mộng đang khắc khoải đợi chờ.

Giật mình trước sắc đẹp quá mặn mòi của Cô cô, Đế Mộng bỗng dưng thấy toàn thân rúng động. Cổ họng chàng khô cháy, trước sự tươi mát không gì có thể sánh bằng của người yêu. Anh ước muốn mình tan chảy thành nước để thỏa sức ôm ấp và vuốt ve toàn bộ cái thân thể ngọc ngà và quyến rũ kia, chỉ có như thế mới làm chàng dịu đi cơn khát tình đang lên đến level đỉnh điểm.

Út Nhí vốn không hề biết căn bệnh lạ của gái đẹp Hằng Nga, vội vàng kéo “gái nhà lành” đi chơi hóng gió để hai kẻ u mê kia dễ bề “tâm sự”

Nhưng những mọi nỗ lực của Két gay đều trở nên bất thành, Hằng Nga vẫn nhất mực đòi ở lại để…làm gì thì chỉ có trời mới biết


Á đù. Coi bộ chuyện này “căng quá xá là căng”. Út Nhí cạn lời với câu chuyện của ba người nên âm thầm trốn ra ngoài giếng làm nhiệm vụ cảnh báo.

Những câu nói xầm xì “cô cô” “cháu cháu” “ca ca” “……” làm cái đầu đam mỹ của Két gay không thể nào hình dung nổi chuyện gì đang xảy ra bên trong giếng Ngọc

Theo Út Nhí đánh giá thì nhan sắc của Đế Mộng cũng hơi bị tầm thường, chả biết hắn có yêu thuật tà công gì mà nữ giới từ cỏ non cho đến lúa ra đòng đòng đều phải mòng mòng xoay quanh hắn.

Bỗng nhiên không gian trong giếng trở nên im lặng một cách đáng sợ. Nó đang bưng bít một cái gì đó thật là kinh dị và khủng khiếp, bà mẹ nó có lẽ nào…

Vì Út Nhí là đam mỹ, nên anh lấy thân phận là phụ nữ để mò mẫm và suy đoán chuyện gì đang xảy ra giữa cái không gian ba chiều nhưng chỉ có một “cây cột thông Thiên”. Thôi thì đành cho cái đầu này ngủ yên, bên trong tụi nó làm trò gì thì mặc kệ, nghĩ đến là hack não mà chết liền ngay tại chỗ

Út Nhí cam lòng hát câu “giữa rừng già tôi có biết gì đâu” nên tác tôi cũng xin cam hạ bái phong câu chuyện của ba người, đành phải bỏ qua khâu tường thuật trực tiếp trong tiếc nuối và chịu sự chê trách của đọc giả. Xin lượng thứ cho a


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.