Đọc truyện Đế Mộng – Chương 28: Sập bẫy
Đế Mộng
Chương 28
Sập bẫy
Đế Mộng đưa mắt nhìn bâng quơ vào khoảng không mênh mông, anh đang muốn gieo cái thân xác nặng nề này xuống đất, ngã người nằm dài trên một cái gì đó thật bằng phẳng và êm ái. Trong đầu Đế Mộng không còn một chút khái niệm nào về không gian và thời gian thực tại.
Bề mặt Nguyệt tinh bốn bề toàn đá và liên tiếp là đá, chỉ lác đác vài khu vực có một ít cây xanh và suối nhỏ. Thanh Xà lúc này mặc dù hơi bị “ế ẩm” vì chuyến đi dài nhưng vẫn còn trụ được. Cô thỏ thẻ:
“Mộng sinh, chúng ta nên tìm một hốc đá lớn rồi vào đó nghỉ ngơi, những khu vực có cây xanh đa phần là có người lai vãng và không được an toàn cho lắm”
Cuội nói như ngủ mơ:
“Ừ, sao cũng được Cô cô của ta”
Thanh Xà vội quét thần lực một vòng 360°, cô phát hiện một cái động cách hai người chừng ba dặm nên rất mừng rỡ. Nắm lấy tay Đế Mộng, Thanh Xà líu ra líu ríu thúc giục:
“Có một cái động ở gần đây, Mộng sinh mau mau theo Cô cô tới đó”
Cuội nối gót theo Cô cô mà trong đầu cứ ngỡ mình đã được ngủ, những bước đi mộng du và bồng bềnh vô thức
Cái động có chiều ngang tầm 6 trượng, cao hơn 3 trượng mặt trước đầy đá nhọn và đường đi rất hiểm trở. Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang phế từ lâu lắm rồi
Vèo một phát, hai người đã lọt vào trong hang động. Thanh Xà vẫn nắm chặt tay Đế Mộng đi xa hơn vào trong khám phá. Lách người qua một cái khe thì thật sự là vô cùng bất ngờ, cảnh quan bên trong vô cùng tươi đẹp. Một khu vườn địa đàng ẩn sau một khe động heo hút, đúng là chỗ “đúng nghĩa thần tiên” chỉ dành cho thần tiên ở chẳng sai chút nào
Phong cảnh quá ư là hữu tình, chỉ có lòng người là quá vô tình. Đế Mộng lựa một bãi cỏ mềm, không nói không rằng, tỉnh bơ gối đầu lên đùi Cô cô của mình đánh một giấc ngon lành như cả đời này chưa bao giờ được ngủ
Thanh Xà lúc này cũng đã đuối như vừa mới leo núi, mặc kệ “biết ra sao ngày mai” nằm sãi lai ra giữa vườn địa đàng làm một chuyến phiêu diêu miền miên thụy.
Trong một không gian thuần khiết và thanh tao có thể nói là đỉnh cao của tạo hóa, có hai thân thể chà bá lửa đang nằm dang tứ chi ra một cách bề bộn. Sự hồn nhiên giàu chất “điên” của cặp đôi “hoàn cảnh” đã điểm xuyết cho tiên cảnh thêm phần thú vị hương cây Thị
Hai người nằm ngủ không biết trong bao lâu, chỉ biết bên ngoài ông mặt trời đã ba lần leo lên rồi rồi tuột xuống.
Thanh Xà trở mình thức giấc và đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt cô có một hư ảnh lòe nhòe. Hình như là một nam thần đã lớn tuổi tóc tai đỏ hung, râu ria lòng thòng hung đích thị là giống rồng chó chết
Mà sao quái lạ, đầu óc cô như đang phê phê tê tê một thứ gì khó tả.Với kinh nghiệm bao nhiêu năm bào chế đủ loại linh dược, Thanh Xà hết hồn nhận ra:
– trời đậu phụ ơi ta lại trúng phải “bã chó” của kẻ xấu nữa rồi, mà lần này lại chung xuồng với chàng Mộng sinh bé bỏng nữa chứ. Mẹ kiếp cho cái phận hồng nhan long đong của mình
Thanh Xà vội lay mạnh Đế Mộng, nhưng chàng vẫn “phê pha” chưa chịu trở về thực tại. Một giọng nói khề khà phát ra chậm rãi:
“Hai người đã trúng Bách Miên Diên Ma thảo của ta, ta chỉ mới giải độc cho cô nương, còn tên cùi bắp xấu xa kia thì chưa. Cô nương có lay hắn tới Tết thì cũng công cóc mà thôi a”
Thanh Xà đưa tay sờ vào lớp cỏ mềm như nhung dưới lưng mình, nó như những xúc tu của một con bạch tuộc. Chết rồi Đế Mộng ơi, Cô cô đã đi lộn đường rồi, nhìn sơ tưởng là thiên đường ai dè lại là âm ty địa ngục. Mà cái miệng chàng sao mà “thối” thế, y như rằng hai đứa bị lọt vào cái ổ quỷ vô cùng độc ác. Hai đứa mình chắc chết rục ở đây mà không kịp giao lưu “khiếm nhã” thêm lần nào nữa quá
Giọng cô nghèn nghẹn:
“Ngươi muốn gì”
Lão rồng già hàm râu giật tít, y mở một nụ cười dâm dê:
“Sao lại muốn gì, ta thật sự không biết mình muốn gì khi đối diện cô nương đó”
Thanh Xà đỏ mặt:
“Ngươi…ngươi thật là vô sĩ, đồ ngông cuồng xấu xa vô đạo”
Lão rồng ghé tai Thanh Xà thì thào:
“Tên cùi bắp kia là gì của cô nương đây vậy”
Câu hỏi của lão già này độc địa quá, nó xoáy và sâu lắm lắm luôn a. Thấy Thanh Xà nín thinh, lão ta lôi mớ đan dược phòng thân (mấy thứ Thanh Xà khoe với Đế Mộng là đồ chơi ở chương trước) của Thanh Xà ra ve vẩy:
“Chất còn hơn nước cất, toàn là hàng quý hiếm ở cái Vũ Trụ giới này, nhưng ta thích nhất là mấy liều Toát Sảng Linh nha ( thuốc đặc chế ngừa …thai) này. Tên phi công kia sẽ sớm te tua xơ xác nếu cô nương không ngoan ngoãn “hợp tác” với ta”
Sự trân tráo đến mức trâu bò của lão già làm Thanh Xà rơi lệ, tận cùng trong sâu thẳm Thanh Xà như rướm máu. Nàng nói:
“Đế Mộng ơi kiếp này em có lỗi với chàng nhiều lắm!? ”
Thà rằng liễu úa, thân tàn
Quyết không để lụy đến chàng, chàng ơi