Đọc truyện Đế Mộng – Chương 2: Nạp đồ
Đế Mộng
Chương 2
Nạp đồ
Giống Nhân ở Phàm giới rất giỏi việc … tưởng tượng, họ có thể ăn cơm với muối mà toàn nói chuyện ở tận trên núi trên non. Vậy xin hỏi mấy bác đọc giả kính mến, rằng trí tưởng tượng của con người chúng ta từ đâu mà có?
Xin mạn phép được trả lời: là được thừa hưởng từ di truyền của Cụ sơ tổ Cuội khả kính nhà ta
Giống nhân ở Phàm giới có vốn liếng là con gene Thất Bảo quý giá trong người, giống y hệt gene chú tiểu tiên nhặt rác vũ trụ cách đây 7 tỷ năm trong cái hệ thống vũ trụ quỷ tha ma bắt. Nhưng sức tưởng tượng của chú tiểu tiên đó rất ư là kinh khủng, nên không có một con số toán học nào có thể cân đo, đong đếm được
Vì sao chú em ấy có được khả năng phi thường đến như vậy?
Câu trả lời nằm ở vấn đề thời gian. Chú tiểu tiên kia đã bỏ ra 5 triệu năm chỉ để làm mỗi một việc là … tưởng tượng. Nhờ đã tưởng tượng đủ thứ và đủ các kiểu con đà điểu, mà chú ấy mới thoát được nguy cơ bị bệnh tự kỷ do sống trong cô đơn hiu quạnh
Và ông Trời đã không phụ lòng của chú, vào một ngày đẹp trời hơn bao giờ hết, vị chủ nhà giỏi giang và quyền lực Hư Vô Đế Thiên trở về nhà sau hơn 5 triệu năm đi công tác
Chú tiểu tiên nhìn ngài chủ nhà thật lâu mà không nói được câu nào (biết nói gì đây khi 5 triệu năm câm lặng)
Hư Vô Đế Thiên cũng rất chăm chú nhìn cái ngoại hình mang nét đẹp nao lòng đến vỡ bình té ghế của tiểu nam tiên đối diện
Và với nhãn lực tinh thông cái thế, Hư Vô Đế Thiên đã ngờ ngợ hình dung ra sợi dây kết nối giữa cặp đôi “kỳ cục” Tuệ Năng -Diệp Lục với chàng trai có một không hai này. Ông bèn chủ động:
“Ngươi tên họ là chi? Từ đâu đến được nơi đây vậy?”
Tiểu tiên mừng rỡ khi nghe được lời nói sau 5 triệu năm chổng mông trông ngóng, anh lắp bắp:
“Bổn sinh không hề có tên”
Chú tiểu tiên niềm nở cầm tay Hư Vô Đế Thiên dắt ra gốc Đa, giọng như lạc đi khi chỉ tay vào nơi anh đã “hạ cánh”
“Chính nơi này bổn sinh đã hóa thân giáng hạ”
Với cặp mắt tinh tường Hư Vô Đế Thiên nhận ra ngay dấu vết của Đại Mãn Tùy Kỳ Duyên còn sót lại
Giọng Hư Vô Đế Thiên nhẹ tựa sương mai:
“Ta với ngươi hữu duyên năng tương ngộ, hà cớ chi không kết nghĩa sư- đồ”
Lời vừa dứt Hư Vô Đế Thiên dẫn chú tiểu tiên nọ vào nhà tham quan sau 5 triệu năm ở ngoài cửa làm khách
Lão gia chủ từ tốn:
“Đồ nhi sinh ra từ một viên đá, nhưng hãy nhớ mình không phải là đứa trẻ mồ côi. Nay ta sẽ đặt tên cho đồ nhi là Cuội nhé”
Tiểu tiên vui vẻ cười:
“Tạ ơn sư phụ đã ban danh, đồ nhi lấy làm hạnh phúc lắm. Nhưng lòng đồ này vẫn còn nhiều u ẫn”
Hư Vô Đế Thiên phất tay:
“Lăn tăn làm gì cho mệt xác, ngày sau ắt sẽ biết tất tần tật. Giờ thì lo học hành cái đã, kẻo ta lại ra ngoài công tác e hơi bị lâu mới trở lại”
Ông ra hiệu cho Cuội quỳ xuống để nhận ấn phong đồ
Phần thủ tục diễn ra rất nhanh gọn lẹ, bằng một cái …điểm chỉ vào huyệt Bách Hội (1)
Cuội tiểu tiên nghe như tất cả tri thức từ trùng thiên vạn giới đổ dồn vào chân thức, muôn vạn ức tiền duyên sôi réo chực chờ tới lượt quy nạp vào chủ thể còn non nớt của y. Trong đầu Cuội chỉ thoáng nghĩ thầm:
“Trời đậu xanh, đất đậu đen, cái thằng cha sư phụ thật là vô cùng lợi hại a”
Hư Vô Đế Thiên bắt đầu khai tâm:
“Tư chất của đồ nhi là thượng thượng đẳng tiền linh căn, khả năng dung nạp thông tin tri thức là vô lượng, vô biên, vô giác. Quá trình dung nạp vừa được kích hoạt và sẽ liên tục trong vòng 5 tỷ năm. Trong thời gian này, đừng vì sự thúc đẩy của hoàn cảnh khách quan, hay sự mê hoặc của …tà tâm bỉ lậu mà trì hoãn việc dung nạp. Nên tốt nhất là hãy ở lại đây 5 tỷ năm nữa, trong thời gian tới nếu có nhàm chán thì có thể tự tu luyện công pháp cho riêng mình và nghiên cứu các tuyệt kỹ của Vũ trụ giới qua căn nhà này. Hãy làm ta tự hào thay vì làm ta tự vận, hãy làm làm một bậc đỉnh đỉnh tri giả thức duy nhất của Vũ trụ giới này trong tương lai vì hiện tại ta vẫn là số một”
Cuội say xẩm tối tăm mặt mũi, sau 5 triệu năm mòn mỏi, y mong muốn sổ lòng như con sáo muốn sang sông. Nào ngờ đâu lại dễ dàng chấp nhận mang cái ách 5 tỷ năm quy nạp, cái thứ mà lão già này kêu là giả thức hay giả tạo gì đó! Bà mẹ cái số phận đã đen mà còn thối như shit của mình
Đang miên man tự nguyền rủa bản thân Cuội bổng giật mình khi Hư Vô Đế Thiên nói tiếp:
“À tí nữa ta quên, căn nhà này cửa không khóa nhưng chỉ những kẻ có đủ tuệ căn mới có thể bước vào, và khi đi ra thì không thể mang bất cứ vật gì kèm theo dù là giấu ở nơi “thầm kín nhất” nên đừng táy máy tay chân khi ta đi vắng”
Đến mức này, tâm thức Cuội như muốn hét lên:
“Tôi không muốn làm đồ nhi đồ nhiếc gì đó của ông nữa, hãy thôi cái trò mèo quy nạp dở hơi của ông ngay đi”
Nhưng Cuội cứ im re như chú tò he(2) ngoài chợ, còn Hư Vô Đế Thiên nhìn anh vô cùng đắc ý, kiểu như nhắn nhủ:
“Muộn rồi ku, ráng đợi 5 tỷ năm nữa rồi tính tiếp”
(1): Huyệt Bách Hội là điểm giửa đỉnh đầu, khi con người mới sinh ra phần hộp sọ chưa hoàn chỉnh nên phần này phải nhờ lớp cơ mỏng manh bảo vệ
(2) được làm bằng bột, nắn các nhân vật thần thoại hay truyền thuyết, trẻ em rất thích phụ huynh mua cho mình. Ở Việt Nam nghề làm tò he đang mai một và có nguy cơ mất hút