Đế Hoàng Thư

Chương 8


Đọc truyện Đế Hoàng Thư – Chương 8


Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
Chương 8
“Khoa thi lần này là vì triều đình đề cử hiền tài, liên can đến đại sự của quốc gia, Thái tử…”
Trong Ngự Thư Phòng, Gia Ninh Đế lật xem tấu chương gần đây, ngẩng đầu phân phó, nhìn thấy nhi tử đang thất thần liền nhíu mắt lại, mang theo ánh nhìn cao thâm khó đoán.
“Thái Tử.”
Hàn Diệp lấy lại tinh thần, chạm phải ánh mắt quỷ dị của Gia Ninh Đế, vội vàng giấu đi trạng thái thất thần rồi lên tiếng: “Phụ hoàng nói chí phải, nhi thần sẽ lệnh tăng cường năm thành binh mã phòng bị kinh thành, không cho kẻ xấu quấy nhiễu khoa thi.”
Gia Ninh Đế gõ nhẹ lên bàn, thản nhiên hỏi: “Thái Tử làm việc trẫm rất tin tưởng, hội săn mấy hôm trước, Thái Tử thấy biểu hiện của các thế gia công tử như thế nào?”
“Phần lớn công tử các phủ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Đại Tĩnh ta nhân tài đông đúc.”
Hàn Diệp chậm rãi bẩm báo, cung kính mà nhu thuận.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái Tử, Gia Ninh Đế nhướng mày, cuối cùng cũng đem điều tò mò trong lòng mấy ngày nay ra hỏi.
“Nghe nói hôm đó thế gia nữ tử tề tựu, nhiều chuyện thú vị, Thái Tử có nhìn trúng ai không, nữa năm sau tới đợt tuyển tú, trẫm thay ngươi giữ lại?”
Việc Nhậm An Lạc tại hội săn ngày ấy công khai va chạm Thái Tử đã truyền đi đến huyên náo ồn ào, nếu một nam tử làm ra chuyện như vậy sẽ phạm tội phản nghịch, thế nhưng…!vì nàng là nữ giới, cho nên truyền tới lui lại mang một ý vị phong lưu đặc sắc.
Thái Tử không những có một khuôn mặt giống như Thái tổ, đến vận đào hoa cũng không chệch đi một chút nào.
Nhi tử này từ nhỏ đã nổi tiếng hiền lành, hành sự chưa từng sai sót nửa điểm, tuy lần này chiêu mộ phải một đoá hoa đào nát, nhưng Gia Ninh Đế lại cảm thấy hả giận, rất muốn xem náo nhiệt.
Gia Ninh Đế vừa dứt lời, Triệu Phúc đứng bên cạnh cảm thấy vẻ mặt của Thái Tử rõ ràng có chút ngưng lại, hắn không kiềm được liếc nhìn nụ cười đầy thâm ý của Bệ hạ, trong lòng gõ lên hồi trống.
“Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần lấy chính sự triều đình làm trọng, chuyện khác tạm thời không nghĩ đến.”
Hàn Diệp cúi đầu, không nặng không nhẹ lảng tránh vấn đề.
“Ồ, thế hả? Sao Trẫm nghe nói mười năm qua lễ vật từ Đông Cung tặng đến Thái Sơn đều không gián đoạn?”
Gia Ninh Đế nhấp nhẹ ly trà, tỏ ra bất ngờ.
Thái Tử làm những chuyện gì chưa từng giấu được hắn, hắn cũng chưa từng chọc vỡ tầng giấy này.
Hàn Diệp ngẩng đầu, ánh mắt trịnh trọng lạnh lẽo: “Phụ hoàng, nàng là Thái Tử Phi tương lai của nhi thần.

Nhi thần đối xử với nàng, chỉ nguyện giống như phụ hoàng đối xử với mẫu hậu năm đó.”
Gia Ninh Đế đối với Hoàng hậu Tuệ Đức quá cố đúng là kính trọng có thừa, điều này cả thiên hạ đều biết.
Triệu Phúc liếc nhìn đuôi lông mày nghiêm túc của Thái Tử, trong lòng có chút xúc động, từ khi Hoàng hậu Tuệ Đức qua đời mười hai năm trước, Điện hạ hiếm khi nhắc đến mẫu thân trước mặt Bệ hạ.
Gia Ninh Đế sững sờ, tròng mắt dao động, buông chén sứ, nhẹ giọng khiển trách: “Hồ đồ, nàng ta làm sao có thể so sánh với mẫu hậu của ngươi?”

Thế nhưng cuối cùng sắc mặt hắn cũng hoà hoãn xuống, cho qua việc này.
“Thái Tử, trẫm nghe nói Nhậm An Lạc tại hội săn thú gây ra không ít chuyện phiền phức? Hôm qua Tả tướng vào cung, phê bình việc này, không hiểu nàng ta nghĩ gì mà lại khuấy động, làm cho kinh thành tứ phía nổi lên lời đồn.”
Thấy sắc mặt của Gia Ninh Đế trầm xuống, như có ma xui quỷ khiến, khiến cho Hàn Diệp lần đầu tiên phải phá lệ giải thích một câu: “Phụ hoàng không cần tin vào lời đồn, Nhậm tướng quân là người cá tính, hành sự tất nhiên không câu nệ tiểu tiết.”
Tay gõ án thư của Gia Ninh Đế ngừng lại một hồi, nhíu mắt nhìn.
Thái Tử từ nhỏ tính tình lãnh đạm, ngoại trừ Đế Tử Nguyên ngày đó và Ôn Sóc được đem về Đông Cung nuôi dưỡng mười hai năm trước, y chưa từng ở trước mặt hắn nói giúp cho bất cứ ai.
“Vậy sao? Hôm nay, trẫm đã ban chiếu chỉ xuống để nàng ta nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Thái Tử, ngươi từng gặp Nhậm An Lạc mấy ngày trước, cảm thấy người này như thế nào? “
Gia Ninh Đế giống như chỉ hỏi bâng quơ, Hàn Diệp ngẩng đầu, nhớ lại dáng vẻ huyền y nữ tử vừa xuống ngựa lập tức chạy về phía mình ngày ấy, đáy mắt dường như có một chút cảm giác bị thiêu đốt, nhìn Gia Ninh Đế trịnh trọng trả lời: “Hồi phụ hoàng, theo nhi thần thấy, Nhậm An Lạc nếu trở thành Tướng quân Đại Tĩnh, thì sẽ là phúc của triều đình.”
Gia Ninh Đế chợt giương mắt, nhìn Thái Tử một hồi, mới xua tay nói: “Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
Hàn Diệp hơi giật mình, khom người hành lễ lui xuống.
Tiếng bước chân của Hàn Diệp xa dần không còn nghe thấy, Gia Ninh Đế vuốt ve nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, đáy mắt thâm sâu.
“Không ngờ Thái Tử lại đánh giá nàng ta như thế, xem ra hội săn năm nay, trẫm đã bỏ lỡ không ít chuyện thú vị.”
Lời Tả tưởng mấy hôm trước còn văng vẳng bên tai, hôm nay Hàn Diệp lại nói hoàn toàn trái ngược: “Nhậm An Lạc làm tướng là phúc của triều đình.”
Một Nhậm An Lạc nhỏ nhoi, có bản lĩnh gì mà lại được cả hai người xem trọng như thế, lần đầu tiên, Gia Ninh Đế cảm thấy tò mò về nữ thổ phỉ đến từ biên cương này.
Triệu Phúc nghe Hoàng đế lẩm bẩm, rũ mắt xuống không nói lời nào.
Đâu phải chỉ có năm nay, kể từ khi Đế gia diệt vong mười năm trước, Gia Ninh Đế đã không còn lộ diện trong hội săn của hoàng thất.
Nói cách khác, từ mười năm trước Gia Ninh Đế chưa từng ra khỏi đế đô dù chỉ một bước.
“Triệu Phúc, mấy năm nay ngươi có thấy Thái Tử cầu tình cho ai chưa?”
Triệu Phúc giật mình, nghe Gia Ninh Đế đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng run lên, vội vàng bước lên đáp: “Chưa từng.”
“Nói không chừng giữ lại Nhậm An Lạc thật sự hữu dụng.”
Gia Ninh Đế trầm ngâm, đáy mắt suy tư.
“Bệ hạ, Công chúa Thiều Hoa cầu kiến.”
Triệu Phúc nghe tiếng động bên ngoài, thấp giọng bẩm báo.
“Không gặp, kêu Công chúa tự về điện Triều Vân hối lỗi, không cho xuất cung một tháng.

Truyền khẩu dụ của trẫm đến Tề Phi, nếu nàng không dạy dỗ tốt Công chúa, sau này Thiều Hoa còn kiêu ngạo cứng đầu như thế, trẫm nhất định sẽ không cho qua một cách dễ dàng như thế.”
Gia Ninh Đế phất tay áo, sắc mặt trầm xuống.
Cho dù Nhậm An Lạc có làm ra việc khác người như thế nào đi nữa, chung quy lời nàng nói vẫn đúng.

Công chúa tham dự chính sự là đại kỵ của hoàng thất.
Ngày thứ hai sau khi nhận được thánh chỉ, Nhậm An Lạc mặc quan bào mới tinh đi đến Đại Lý Tự báo cáo.
Gần nữa tháng qua, chuyện nàng tại hội săn thú quát hỏi Công chúa Thiều Hoa ai ai cũng biết, không ít quan lại có cảm nhận sâu sắc tuy nhãi ranh này là nữ giới, thế nhưng dũng khí thập phần mạnh mẽ, dám vì triều thần Đại Tĩnh mà nói những lời như vậy, lại thêm Hữu tướng ngợi khen, bọn họ đối với nữ thổ phỉ mới nhậm chức này tất nhiên cũng rất khách khí.
Nhưng dù có khách khí, bọn họ cũng sẽ không khinh suất như đám tiểu tử trẻ người non dạ, Nhậm An Lạc thân phận mẫn cảm, chuyện Tả tướng ghét bỏ nàng chẳng phải bí mật gì, cho nên triều thần đương nhiên cảm thấy, vì một Đại Lý Tự Thiếu Khanh mà bị kẹp giữa hai bên dẫn đến khó xử, thật không đáng chút nào.
Ở Đại Lý Tự im như tượng Bồ tát cả ngày, chiều tối, Nhậm An Lạc ngâm nga cười nhẹ ngồi xe ngựa trở về Nhậm phủ.
Uyển Thư đứng ở cổng lớn, thấy xe ngựa xuất hiện, liền chân chó chạy đến vén rèm cho Nhậm An Lạc, lộ ra hàm răng trắng cười nói: “Tiểu thư, người về rồi.”
Nhậm An Lạc nheo mắt nhìn nàng, vịn tay nàng bước xuống vào phủ: “Hôm nay trong phủ thế nào rồi?”
“Một đám con cháu quý tộc đưa thiệp mời đến, đều bị ta đánh đuổi đi hết.” Uyển Thư đắc ý tranh công.
Con mắt vừa dài vừa hẹp của Nhậm An Lạc nheo thành một đường, cười nói: “Đó là đương nhiên, lúc trước bọn họ từng người một không để ý tới nhà chúng ta, hiện nay muốn gặp bổn đương gia, đâu có dễ như vậy.”
Uyển Thư kỳ quái liếc nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, hôm nay thiệp mời yến tiệc đều là mời Uyển Cầm, còn có thư sinh đến cửa xin tranh hoạ, ta thấy không ưa, liền kêu Trường Thanh đánh ra khỏi cửa rồi.”
Bước chân chậm rãi của Nhậm An Lạc dừng lại, nhìn trái nhìn phải đánh giá Uyển Thư nửa ngày, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy từ: “Đầu gỗ chậm tiêu.”
Uyển Thư bị Nhậm An Lạc trừng đến đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn bóng dáng của nàng nhanh như chớp biến mất, Uyển Thư uỷ khuất bĩu môi như tiểu tức phụ, chậm chạp đi về phòng.
Trong thư phòng, Uyển Cầm thay cho Nhậm An Lạc một bộ y phục đen thường ngày, nhìn nàng cẩn thận dùng khăn vải lau thật nhẹ lên mặt, trông rất bất đắc dĩ: “Tiểu thư, đôi tay của người đã bao nhiêu ngày chưa đụng nước rồi hả?”
Nhậm An Lạc lộ ra vẻ mặt đương nhiên, xua tay nói: “Tất nhiên, Đông Cung canh phòng nghiêm ngặt, lần sau muốn có cơ hội như thế rất khó đó.”
Nhậm An Lạc một bên nói thầm, một bên nhớ lại xúc cảm ngày ấy, vuốt cằm nói: “Người của hoàng thất quả nhiên được nuông chiều, bàn tay ấy trắng nõn như tay của tiểu cô nương vậy.”
Uyển Cầm lông mày giật lên, cảm thấy mất mặt, vừa phẫn nộ nhìn Nhậm An Lạc vừa giúp nàng rửa sạch đôi tay, lại chuyển chủ đề: “Tiểu thư, ngày đầu vào Đại Lý Tự, cảm giác thế nào?”
Nhậm An Lạc ưỡn lưng một cái, nằm xuống giường mềm, ném hạt quả khô vào miệng, nhai hai ba lần nói: “Đại Lý Tự quản lý hình ngục của kinh thành, quan chức phần lớn là sĩ tử của các khoa thi, có xuất thân bần hàn, không đáng lo ngại, còn Đại Lý Tự Khanh Bùi Triêm…!miệng ngọt rành đời, là một cấp trên không dễ bị lừa.

Hôm nay hắn để cho bổn tiểu thư chỉnh sửa hồ sơ cả một ngày ở hậu đường, nhìn có vẻ rất thân với Tả tướng.”
Uyển Cầm pha một ly trà đưa lên, cười hỏi: “Nhìn thần sắc của tiểu thư, không giống bị uỷ khuất, chắc là đã có biện pháp đối phó?”
Nhậm An Lạc ngáp một cái, ánh mắt có chút thâm sâu, mặt hướng vào phía trong, không biết đang nghĩ gì: “Chỉ sợ bọn họ giao tình không tốt, thuộc quan đa phần đều là thanh quan theo phe Hữu tướng, hắn lại thiên vị giúp Tả tướng, không có việc gì thì không sao, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hai phái, Bùi Triêm bên nào cũng nịnh nọt như thế, đường làm quan của hắn coi như xong.”
Uyển Cầm suy nghĩ điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của Nhậm An Lạc, lại nhớ tới dáng vẻ đáng thương cầu tình của Uyển Thư, chỉ có thể nói: “Tiểu thư, hôm nay mười lăm”
“Mười lăm thì làm sao?”
Giọng nói mềm như bông của Nhậm An Lạc vang lên.

Uyển Thư đột nhiên từ xó xỉnh nào nhảy ra, hổ gầm chấn động trả lời: “Tiểu thư, ta đã hỏi thăm rồi, hôm nay trên đường có hội hoa đăng, rất là náo nhiệt.”

“Đi chơi làm gì, còn phải kêu xe ngựa, nếu ngươi thấy nhàm chán thì so chiêu với Trường Thanh là được rồi.”
Nhậm An Lạc nhắm hai mắt, đem thói quen keo kiệt khi làm thổ phỉ ra quán triệt đến cùng.
Uyển Thư trợn mắt, tròng mắt đảo một vòng, lớn tiếng: “Nghe bá tánh kinh thành nói mười lăm hàng tháng đều tổ chức hội thơ ở phố Trường Liễu, nói không chừng Thái Tử điện hạ cũng sẽ tới tham gia.”
Những lời này quá là dụ hoặc, nữ thổ phỉ mới nếm được ngon ngọt xoay người một cái từ giường đứng lên, làm bộ làm tịch nhìn ánh chiều tà bên ngoài.
“Ta thấy sắc trời hôm nay không tệ, Trường Thanh chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ra ngoài lượn một vòng”.
Nhậm An Lạc vẫy tay với Uyển Thư, gấp gáp đến độ chờ không nổi chạy ra ngoài.
Hai người phía sau trố mắt nhìn nhau, thở dài đi theo Nhậm An Lạc.
Mười lăm hàng tháng tổ chức hội đèn lồng là tập tục ở kinh thành, trăng tròn vừa lên, đường lớn ngõ nhỏ chật ních bách tính, vì Ngũ hoàng tử tổ chức hội thơ nên từ sáng sớm các tửu lầu trên đường Trường Liễu đã tụ họp đầy các sĩ tử.
Nếu may mắn bỗng nhiên nổi tiếng ở hội thơ, cho dù thi khoa cử không vào được tam giáp, cũng coi như vẫn có chỗ đứng nhỏ ở kinh thành, huống hồ Ngũ điện hạ mời đến tham dự toàn những người không phú cũng quý, nên nếu như có thể leo cao kết thân được vài người, cơ hội thăng quan tiến chức rất nhanh sẽ trong tầm tay.
Xe ngựa của Nhậm An Lạc chạy chậm rãi giữa đám đông nhộn nhịp, cách Trường Liễu một khoảng khá xa.
Uyển Thư nhàm chán xốc rèm che lên, chỉ về một phía hô: “Tiểu thư, người xem…”
Nhậm An Lạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, theo hướng Uyển Thư chỉ nhìn sang, hơi nhướng mày.
Trên đường phố, một thiếu niên mặc y phục vải bố màu xanh, trên lưng cõng một bao bố, ngược dòng người đi sâu vào con hẻm nhỏ.
Thiếu niên mặt tựa ngọc chính là Ôn Sóc – người đứng bên cạnh Hàn Diệp ở hội săn.
An Lạc như suy nghĩ điều gì, liếc nhìn một góc trong xe ngựa, nơi đó có một chiếc cung đang nằm, trên mũi tên khắc một chữ “Ôn” ngay ngắn, ngày ấy ở hội thu thú nàng nhặt được trên bãi săn.
“Uyển Thư đuổi theo.”
Tiểu thư thế mà lại cam lòng không đi Trường Liễu trước? Uyển Thư vò tóc, xốc rèm lên phân phó Trường Thanh đánh xe ngựa đuổi theo.
Xe ngựa chạy theo thiếu niên, rời xa phố xá nhộn nhịp, đi đến một nơi ở khu vực thành Tây.
Khi Trường Thanh dừng xe ngựa lại vững vàng, Nhậm An Lạc nương theo ánh đèn mỏng manh nhìn ra bên ngoài.
Đây là một con đường khá dơ dáy bẩn thỉu, những phiến đá nham nhở vì bị ăn mòn, không khí hôi thối, nhiều phụ nữ trẻ em quỳ trên mặt đất xin ăn, thiếu niên cõng bao bố đang bước từng bước đi vào bên trong.
Xe ngựa không thể theo tiếp được nữa, Uyển Thư ném cho Nhậm An Lạc ánh mắt muốn nói “nên làm gì tiếp theo đây?”, Nhậm An Lạc gõ gõ đầu gối vài cái, nhảy xuống ra ngoài xe ngựa.
Nàng xác thực muốn biết, công tử Ôn Sóc danh chấn kinh thành vì sao lại xuất hiện ở ổ ăn mày.
Thiếu niên trầm mặc tiến về phía trước, bước đi cẩn trọng.

Nhậm An Lạc theo đuôi, trường bào màu đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ôn Sóc dừng trước một tiểu viện, nương theo ánh sáng mờ mờ, Nhậm An Lạc thấy hắn nở một nụ cười tươi vui, mở cửa ra bước vào.
Nụ cười này quá đỗi ấm áp, làm nữ thổ phỉ như nàng cũng nhất thời thất thần.
Cho đến khi âm thanh vui mừng náo nhiệt trong viện truyền ra tới.
“Ôn Sóc đại ca, ca đến rồi.”
Âm thanh của tiểu cô nương nhỏ nhẹ mà nhu mì, Nhậm An Lạc nhấc chân, cách khe cửa nhìn vào quang cảnh bên trong.
Ôn Sóc ngồi xổm dưới đất, một đám trẻ con bu quanh hắn, nhìn vào bao bố trong tay Ôn Sóc.

Ôn Sóc mở bao bố, lấy thức ăn bên trong ra bày trước mặt mấy đứa trẻ, từ buồng trong một lão nương bước ra, quần áo tuy cũ nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề.
“Tiểu Sóc!”
Lão nương gọi một tiếng, âm sắc triều mến.
“Chung di.”
Ôn Sóc cười cười, sờ búi tóc trên đầu tiểu cô nương đứng bên cạnh:”Bọn trẻ gần đây khoẻ không?”
“Có con thường xuyên tiếp tế, so với trước kia tốt hơn rất nhiều.”
Chung di bùi ngùi, sau đó nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nữa là tới khoa thi, sao không ở nhà ôn tập, lại chạy về đây làm gì?”
“Con đến thăm mọi người.”
Ôn Sóc đứng dậy giúp lão nương chuyển cái băng ghế, cùng bà tán gẫu.
“Tiểu Sóc, Thái Tử điện hạ xem trọng con như vậy, sau này con đừng có đến đây nữa”
Chung di sờ trán Ôn Sóc, thở dài: “Con cũng sắp tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, nếu để người khác biết qua lại với ăn mày, không chừng sẽ bị lan truyền lời ra tiếng vào khó nghe”
Nhậm An Lạc nhướng mày, xem ra đây là nơi ở của Ôn Sóc trước khi vào Đông Cung.

Vị lão nương kia nói chuyện có hơi tự ti nhưng rất hiểu lý lẽ.
“Chung di, mỗi lần con đến đây đều là lén đi, điện hạ không biết đâu”
Ôn Sóc lắc đầu: “Không về thăm mọi người, con không an tâm.”
Thấy lão nương muốn nói lại thôi, Ôn Sóc mỉm cười: “Trước giờ do phụ thuộc vào Điện hạ nên có nhiều việc không thích hợp can thiệp vào, vài hôm nữa tới kì thi, con nhất định có thể đỗ tam giáp, đợi con vào triều, trở thành một quan tốt, tuyệt đối sẽ không để bách tính khổ cực ăn xin, cũng không để hài tử rời xa quê hương, nhà tan cửa nát.”
Một triều đại dù yên bình đến đâu cũng sẽ có những góc tối ẩn giấu dưới dáng vẻ hưng thịnh.

Ví như đám hài tử cô nhi, dân chúng nghèo khổ trên đường, hay những quan chức mờ mịt trong triều đình.
Nếu Ôn Sóc không cứu được Hàn Diệp, cả đời chắc sẽ chôn vùi ở nơi này.
Tham quan triều đình, ác bá dân gian, làm sao có thể dễ dàng gột rửa? Nhậm An Lạc cười nhẹ, hơi cảm khái, thoáng thấy sự kiên cường trong đôi mắt thiếu niên, nàng bỗng dưng ngẩn người.
Thẳng tiến không lùi, trong sạch thấu đáo, lại tuyệt đỉnh thông minh.
Nếu thiếu niên này trưởng thành, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành bậc kì tài ở đế đô, quyền khuynh triều dã.*
Trong lòng vừa nảy sinh ý nghĩ như vậy, Nhậm An Lạc bỗng nhướng mày, màu mắt hơi sâu, hình như nàng…!quá chú ý đến Ôn Sóc.
Ánh trăng trên bầu trời đêm vừa tròn vừa sáng, Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên chợt nhớ đến một chuyện, vội xoay người bước nhanh ra ngoài đường lớn.
Chết tiệt, tự dưng lại quên bén đi lễ hội, ây da, giai nhân của nàng…..!không thể để đám tiểu thư điêu ngoa của kinh thành động vào được.
———
Chú thích:
*Quyền khuynh triều dã (thành ngữ): Triều dã, nghĩa là triều đình và dân gian; quyền khuynh, nghĩa là quyền lực trải rộng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.