Đế Hoàng Thư

Chương 5


Đọc truyện Đế Hoàng Thư – Chương 5


Edit: Gấu Gầy
Chương 5
Biệt phủ do Gia Ninh Đế ban tặng nằm trên phố Thanh Vân, chung quanh toàn là quan lại thế gia triều đình quyền quý.

Khác với sự nhộn nhịp của bá tánh trước những lời đồn thổi, hàng xóm từ sau khi nhóm người Nhậm An Lạc chuyển đến vẫn vô cùng yên tĩnh, không có một gia chủ nào chủ động đến hỏi thăm, mặc dù đưa bọn họ vào kinh chính là Lễ Bộ thị lang Phạm Văn Triều.
Uyển Cầm thay bào phục cho Nhậm An Lạc vào cung, quay đầu thấy Uyển Thư ngồi xổm trong góc tường bẻ ngón tay, thở dài nói: “Uyển Thư, xe ngựa chuẩn bị xong chưa?”
Uyển Thư mặt ủ mày ê, hiển nhiên không có tập trung vào việc quan trọng chuẩn bị vào cung, mà chỉ nghĩ đến mười rương vàng bạc gửi đi ngày hôm qua, trên mặt lộ vẻ đau khổ: “Uyển Cầm, mấy đại thần đó thu bạc, chiếu theo quy củ của chúng ta, đây chính là tiền mãi lộ, nhưng kết quả ngay cả đại môn cũng không vào được, lần này lỗ nặng rồi!”
Uyển Cầm búng đầu Uyển Thư, ghét bỏ nói: “Khó trách tiểu thư nói ngươi không có tiền đồ, mấy thứ này là Hoàng đế ban thưởng, coi như mượn hoa hiến phật, chúng ta mới vào kinh thành, bọn họ chịu thu nhận đồ vật đã là tốt lắm rồi.

Thái độ của Hoàng đế đối với tiểu thư còn chưa rõ ràng, lúc này bọn họ sẽ kết giao với chúng ta sao?”
Uyển Thư chớp mắt, đem tim gan đau thấu nhặt lên, đứng ở cách cửa một lóng tay lầm bầm: “Cái tên to con này chúng ta phải thu xếp thế nào đây? Tiểu Thư bỏ hắn lại Tấn Nam vốn là muốn hắn trông coi sơn trại!”
Thanh niên đang canh cửa da ngâm đen, cao hơn một trượng, mặc áo vải, khuôn mặt chất phác, có một đôi mắt đen cực kì trong sáng, sau lưng cõng theo một cây côn sắc.

Thấy Uyển Thư nhìn mình, hắn lặp tức ngu ngơ cười cười, lộ ra hàm trăng trắng.
Uyển Cầm khoát tay: “Nếu Chung thúc không yên tâm, thôi cứ để Trường Thanh ở đây đi, kinh thành nước sâu, có hắn cũng tốt.”
Đang lúc nói chuyện, Nhậm An Lạc từ phía sau bình phong đi ra, nàng mặc trường bào màu xanh thẫm, tóc dài cột cao, linh hoạt hiên ngang.
Lộ vẻ ở bên trong đã nghe được hai người đối thoại, Nhậm An Lạc phẩy tay áo, cười nhạo Uyển Thư đang ủ rủ: “Uyển Thư, ta cai quản An Lạc trại mấy năm, ngươi có từng thấy ta chịu lỗ bao giờ chưa?”
Uyển Thư lắc đầu, cho dù là đoạt địa bàn hay là đánh cướp thương đội, trại chủ nhà nàng luôn làm gương cho binh sĩ, cúc cung tận tụy, muốn lột luôn ba lớp da của đối phương.
“Hiện giờ bọn họ chưa rõ Hoàng đế nghĩ thế nào nên mới không cho các ngươi vào cửa, ngày sau nếu muốn vào Nhậm phủ của ta, đừng mơ tưởng chỉ cần dùng mấy rương vàng là được.

Đã đến giờ, vào cung, Trường Thanh canh giữ cửa.”
Nhậm An Lạc nói xong, bước một bước dài, đi ra ngoài Nhậm phủ.
Uyển Thư được nàng bảo lãnh, cong mắt lôi kéo Uyển Cầm đi theo, cực kỳ vui vẻ.
Xe ngựa chạy qua đường Thanh Vân yên tĩnh, lắc lư chầm chậm về hướng nội cung.
Đã gần trưa, Thượng Thư Phòng.
Gia Ninh Đế ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngó qua mắt mũi hai vị thừa tướng phía dưới, rất là đau đầu.
Hữu tướng Ngụy Gián là nguyên lão hai triều, nổi danh đại nho Đại Tĩnh, Thanh Lưu nhất phái đa phần là đệ tử con cháu của ông, học trò đông đúc khắp thiên hạ.

Lúc tại vị, Tiên đế cực kỳ nể trọng, hiện giờ ông chính là thầy dạy học của Thái Tử.
Tả tướng Khương Du mười mấy năm trước chỉ là một phụ tá trong phủ Trung Vương, sau khi Gia Ninh Đế lên ngôi, hắn thăng chức rất nhanh, từng bước đạt đến vị trí đầu não của triều đình Đại Tĩnh.

Mười năm trước, sau khi Đế gia bị diệt, hắn rất được lòng của hoàng đế.

Ngày nay, ở triều đình Đại Tĩnh, hai người phân chia ranh giới rất rõ ràng, áp chế lẫn nhau.

Đây chính là cục diện mà Gia Ninh Đế mong muốn.

Chỉ là mấy ngày gần đây, chuyện Nhậm An Lạc vào kinh, hai phe bên nào cũng cho là mình đúng, đấu đá một hồi dần dần biến thành cuộc chiến Tả Hữu.

Gia Ninh Đế bị nháo đến đau đầu, hôm nay tiếp kiến Nhậm An Lạc mới mang theo cùng lúc hai vị Phật lớn.
“Ngụy tướng, Nhậm An Lạc là một nữ tử, lại đến từ nơi xa xôi, thô kệch lỗ mãng, làm sao có thể vào triều như chúng ta được chứ?”
Hơn nữa, tuy chức vị phó tướng không cao, nhưng vẫn cai quản mấy vạn quân mã, trong tương lai nếu nàng lấy công lao chiêu hàng xin ra biên cương, An Lạc trại làm nhiều chuyện xấu trong quá khứ, ngày nào đó nếu có được lòng quân, sẽ trở thành tai hoạ cho Đại Tĩnh! Chi bằng ban một hư chức khác, để nàng ở kinh thành cấp dưỡng không tốt hơn sao?
Tả tướng Khương Du lên giọng nhà quan, nêu ý kiến bài bản hẳn hoi, chỉ là, nếu như cái chức phó tướng của Nhậm An Lạc không phải là chức vị lẽ ra nên thuộc về Khương thị, thì lời nói của hắn sẽ càng có uy tín hơn một chút.
“Khương tả tướng nói vậy là sai rồi, Nhậm An Lạc đã chiêu hàng, tất nhiên sẽ trung thành với Đại Tĩnh.

Bệ hạ lúc trước đã phong ban quan chức, nếu bây giờ nuốt lời, không cho vào triều, vậy uy tín thiên tử ở đâu? Huống hồ Nhậm An Lạc là một danh tướng, nói không chừng có thể trở thành trụ cột Đại Tĩnh trong tương lai!”
Chùm râu hoa râm của Hữu tướng Nguỵ Gián rung lên, giọng nói như chuông đồng, nghe âm thanh này, biết ngay là người sống thọ!
“Hữu tướng quá lời rồi, chỉ là một nữ nhân, trụ cột cái gì chứ!”
“Nếu chỉ là một nữ nhân đơn thuần, Tả tướng cần gì phải phòng ngừa đại hoạ!”
“Nàng ta là phản tặc, rễ xấu khó chặt, tính xấu khó thuần!”
“Người đem ba vạn thuỷ quân dâng cho Đại Tĩnh ta, sao có thể gọi là phản tặc!”
Âm thanh từ Thượng Thư Phòng quả thật không nhỏ.

Lúc này, Nhậm An Lạc đang được nội thị dẫn vào hành lang uốn khúc, lông mày nàng khẽ động, khoé miệng mang theo suy nghĩ sâu xa khó đoán.
“Được rồi!”
Gia Ninh Đế ho khan một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xuống: “Hai khanh xưa nay đức cao vọng trọng, lại vì một hàng tướng mà tranh luận không thôi, như thế còn ra thể thống gì nữa!”
Hai người liếc nhau, tạm đình chiến, thể diện của thiên tử quan trọng hơn trời, bọn họ dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám vuốt râu hùm.
Ngụy Gián bưng chén trà, thấy Khương Du ngồi đối diện ném sang ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Vài chục năm hiềm khích, nói về thủ đoạn, ông không thể nào so sánh với hắn được, mấy năm nay phải chịu không ít thiệt thòi.
Nguỵ lão thừa tướng chuyển mắt nhìn lên cung kính nói: “Bệ hạ.”
Khương Du thầm hừ một tiếng, cái tên bảo thủ này vẫn còn vọng tưởng, chẳng lẽ ông ta đang nghĩ có thể đem Nhậm An Lạc thổi thành đoá hoa?
Ách, nhưng mà Tả tướng đã quên mất rằng, cô nương mười tám tuổi chính là một cành hoa, nếu bỏ qua thân phận và đủ thứ tin đồn khác, thật ra bản thân Nhậm An Lạc lại cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn này.
“Hữu tướng có gì muốn nói?”
“Lúc trước, khi chiêu hàng, Nhậm An Lạc yêu cầu chính là vị trí Thái Tử Phi Đông Cung, bây giờ nếu thay đổi chức vị đã phong ban, với tính nết của nàng, nếu ở trên triều nhắc lại việc này thì phải làm sao…?”

Tả tướng xụ mặt, cúi đầu thầm mắng, lão già trong đầu toàn đá này, vì muốn khiêu chiến với mình mà ngang nhiên nhắc tới chuyện kia trước mặt Bệ hạ, thật sự gan to hơn trời!
Quả nhiên, nghe thấy lời này, Gia Ninh Đế híp mắt lại, vẻ mặt ảm đạm nhìn Hữu tướng.
“Địa vị của Thái Tử Phi rất quan trọng, làm sao có thể dễ dàng quyết định, đợi lát nữa Nhậm An Lạc đến, hai khanh tốt nhất nên gặp nàng bàn bạc thu xếp lại xem sao.”
Đúng lúc này, giọng nói bẩm báo bên ngoài vang lên: “Bệ hạ, Nhậm tướng quân cầu kiến.”
Gia Ninh Đế đang định tuyên vào, bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Bên ngoài, thị vệ nhìn thấy người chạy tới là Đại tổng quản Trương Phúc của Từ An Điện, nhất thời không dám ngăn cản, mặc hắn quỳ gối ở trước cửa.
“Bệ hạ, bệ hạ, không hay rồi!”
Giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp bên ngoài lẫn bên trong Thượng Thư Phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm An Lạc nhướng mày, đứng yên tại chỗ.

Gia Ninh Đế trầm mặt xuống, gầm lên: “Lăn tới đây cho trẫm, nói nhanh lên!”
Trương Phúc té ngã lộn nhào bò vào, thường ngày hắn vốn kiêu căng, nhưng hiện giờ gương mặt lại tràn đầy sợ hãi: “Bệ hạ, Thái Hậu té xỉu, nô tài đã gọi ngự y vào cung….”
Bang, một âm thanh vang lên, Gia Ninh Đế tức giận, đập chén sứ trong tay vào án trên bàn: “Cẩu nô tài, sao không nói sớm!”
Hắn nói xong lập tức đi ra ngoài, được vài bước bỗng nhớ đến Nhậm An Lạc còn đang đứng chờ ở bên ngoài thư phòng, vội vàng nhìn hai vị thừa tướng còn đang cuống quít đứng dậy, hạ lệnh: “Trẫm đi xem Thái Hậu thế nào, nếu Nhậm An Lạc tới, các khanh thay trẫm tiếp kiến, những vấn đề khác thảo luận sau.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Hai người đồng thanh đáp, nhìn theo hướng Gia Ninh Đế biến mất, liếc xéo nhau rồi trở về chỗ ngồi như cũ.”
Ngụy Gián thầm thở dài, Thái Hậu tuổi tác đã cao, những năm gần đây thường hay ngất xỉu, Bệ hạ đối với Thái Hậu cực kỳ hiếu thuận, Nhậm An Lạc đến không phải lúc, nếu không, chỉ cần nàng lọt vào mắt của Bệ hạ, thì kế hoạch tính toán của Tả tướng chắc chắn sẽ không thuận lợi.
Nhậm An Lạc đứng trên hành lang bên ngoài Thượng Thư Phòng, nghe được ở bên trong giọng thái giám sợ hãi bẩm báo cùng với chỉ thị của Gia Ninh Đế, ngẩng đầu nhìn chỉ kịp thấy một bóng dáng vàng kim vội vàng biến mất.
Nàng lặng im, màu mắt có chút xa xăm.
Nội thị bên cạnh đến gần mời vào Thượng Thư Phòng, nàng thở phào một cái, buông hai tay không biết đã nắm chặt từ lúc nào, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, chậm rãi đi đến nơi tập trung quyền lực nhiều nhất của vương triều Đại Tĩnh.
Tiếng bước chân vững vàng tới gần,
hai vị đại nhân đang ngồi ngay ngắn trong Thượng Thư Phòng đồng loạt nheo mắt, không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy, hai người hợp lại đã hơn trăm tuổi liền cùng nhau thầm khen, mặt dù sắc mặt không được vui, nhưng Tả tướng tay bưng chén trà cũng phải dừng lại.
Nên nói như thế nào đây, nữ tử này phong thái xưa nay hiếm thấy, khí phách nhiệt huyết, nếu giữa mày không có một nét vô lại, chỉ sợ đúng là có thể gánh vác được sự ưu ái của trữ quân Đại Tĩnh.
Trại chủ An Lạc trại ở Tấn Nam quả nhiên bất phàm, khó trách dám cầu hôn Thái Tử điện hạ, nếu nàng nhiệt tình trợ giúp y, nhất định Đông Cung sẽ càng củng cố thêm vị trí.
Hữu tướng là thầy của Thái Tử, nhìn Nhậm An Lạc ánh mắt càng thêm nhu hoà.

Tả tướng sắc mặt ngưng lại, đặt chén trà trên tay lên bàn, phát ra âm thanh lành lạnh.
“Nhậm An Lạc bái kiến hai vị tướng gia.”
Nhậm An Lạc chắp tay hành lễ, rõ ràng là tác phong của một võ tướng.

Hai người ho khan một tiếng, bỗng dưng mất tự nhiên, triều đình đã mấy chục năm không có nữ tử vào triều làm quan, lúc này nhận lễ của Nhậm An Lạc, cảm thấy có chút khó xử, nhưng cả hai đều không phải người thường, rất nhanh đã điều chỉnh tâm lý nhìn về phía nàng.
“Nhậm tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi.”
Ngụy Gián sờ râu, cười nói: “Lão phu từ lâu đã nghe qua Nhậm tướng quân vang danh Tấn Nam, hôm nay nhìn thấy mới biết lời đồn không sai, quả nhiên nghe tên không bằng gặp mặt, tướng quân đúng là một viên ngọc quý phủ bụi trần, hiện giờ đã vào Đại Tĩnh ta, Bệ hạ biết dùng người, tất nhiên sẽ làm uy danh của tướng quân ngày càng vang xa hơn nữa.”
Nghe thấy Hữu tướng quá mức khuếch đại tán thưởng, Tả tướng lông mày run lên, Xùy~~ một tiếng, hắn dám khẳng định có trời đất làm chứng, trước khi gặp Nhậm An Lạc, cái lão già kia chưa từng nghĩ qua như vậy.
Tuy nhiên, Nhậm An Lạc…!đúng là làm người khác phải bất ngờ.
“Hữu tướng quá khen, Nhậm An Lạc là người thô kệch, đảm đương không nổi lời tán thưởng của ngài , chỉ là càng lớn tuổi, càng khó tìm được hôn phu ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Tấn Nam, nghe nói đất Bắc có giai nhi*, nên mới cố tình đến đây tìm kiếm.”
Nhậm An Lạc híp mắt, lộ ra nụ cười đắc ý.
Hai vị thừa tướng đều sửng sốt trước lời nói quá mức lộ liễu trắng trợn của nàng, lặng im một lát, Hữu tướng mới cao giọng cười to: “Tướng quân thật ra tính tình hào sảng cương trực, sau này rãnh rỗi thì đến quý phủ của lão phu trò chuyện một chút.”
Nụ cười này, ánh mắt cũng có vài phần thật sự tán thưởng.
Thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, như thể chỉ hận gặp nhau quá muộn, Tả tướng ho mạnh một tiếng, nhìn Nhậm An Lạc nói: “Nhậm tướng quân, lão phu có mấy lời, mong rằng tướng quân có thể nghe một chút.”
Hai người bọn họ là trọng thần đương triều, vốn không cần phải nói chuyện với Nhậm An Lạc như thế này, nhưng Gia Ninh Đế rõ ràng rất để tâm đến nàng, hơn nữa, ba vạn thuỷ quân đã vào đại doanh Tuý Nam, ngày nào còn chưa bị Quý Xuyên thu phục, thì ngày đó bọn họ cũng không dám đối xử với Nhậm An Lạc như đám triều thần tầm thường.
“Ah, Tả tướng mời nói thẳng.”
Nhậm An Lạc cười nhạt, nhìn vẻ mặt hòa khí của Tả tướng.
“Hiện giờ biên cương không có chiến sự, tướng quân nhận chức phó tướng thật sự là không cần thiết.

Trong kinh thành có rất nhiều
công hầu chức tước, cũng không ít quý nữ danh giá có cả đức lẫn tài, tướng quân đang độ tuổi xuân tươi đẹp, không bằng thay một chức quan thoải mái khác, giao lưu cùng thế gia nữ tử nhiều hơn, với tài nghệ của tướng quân, chắc chắn không bao lâu sẽ nổi danh kinh thành, đến lúc đó lão phu đứng ra làm mai mối, tìm một rể hiền cho tướng quân, như vậy sẽ không còn gì để tiếc nuối.”
Không hổ là trọng thần Khương Du của Đại Tĩnh, người có quyền lực lẫn mưu lược nổi tiếng thiên hạ, nói ra một tràng dài rất hợp tình hợp lý, còn khéo bày ra tấm lòng của trưởng bối đang quan tâm thương mến.
Trọng thần làm mai, con cháu thế gia làm rể, nếu bất kỳ nữ tử Đại Tĩnh nào nghe được lời này, chắc sẽ đều cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ tiếc…!Nàng là Nhậm An Lạc a!
“Chắc là tướng gia có chút hiểu lầm, sẵn tiện cởi bỏ cũng tốt, An Lạc là người thôn dã, đắc tội ngài rồi.”
Tả tướng mím môi, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Nhậm An Lạc cũng không thua gì, đao kiếm vô hình lặng lẽ không một tiếng động.
“Nhưng lời này của Khương tướng gia thật ra không tệ, hiện giờ không có chiến sự, An Lạc làm phó tướng quả thực có chút uổng phí……”
Nghe vậy, sắc mặt trầm thấp của tả tướng cuối cùng cũng hơi hoà hoãn, hắn nghĩ, xem ra nàng đang muốn cầu hòa.
Hữu tướng cau mày, bất mãn nhìn Nhậm An Lạc, nàng vốn là tướng tài, nếu ở kinh thành làm một chức quan nhàn hạ, sớm muộn cũng sẽ phai mờ ý chí chiến đấu.
“Nhậm tướng quân nói vậy nghĩa là……”
“An Lạc từ nhỏ lớn lên ở An Lạc trại, lây nhiễm tính khí thổ phỉ, giờ muốn học tập các triều thần Đại Tĩnh cách xử lý công việc, hiện tại Đại Lý Tự đang quản lý sự vụ của kinh thành, chi bằng để ta vào đó nhậm chức Thiếu khanh, Tả tướng thấy có được không?”
Nhậm An Lạc cười nói, dáng vẻ thành khẩn.
Lời này nằm ngoài dự liệu của Tả tướng, Đại Tĩnh lập quốc mới mấy chục năm, không ít công hầu thế gia sống lâu ở kinh thành, được hai đời đế vương sủng ái, con dòng cháu giống hống hách lộng hành là chuyện thường.

Đại Lý Tự quản lý việc của kinh thành, tuy có một số quyền hạn, nhưng lại không được lòng nha môn, Đại Lý Tự Khanh Bùi Triêm nếu không khéo léo đẩy đưa, trái phải đều xu nịnh, thì cũng không thể bình yên đến nay.
Huống chi Thiếu khanh chỉ là phó chức của Đại Lý Tự, chẳng qua thuộc hàng tứ phẩm, Nhậm An Lạc tính tình như thế, làm sao giống người có thể sống dưới trước Bùi Triêm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu Nhậm An Lạc vào Đại Lý Tự, sớm muộn cũng gây hoạ, Tả tướng nghĩ vậy rồi quyết định: “Nhậm tướng quân nếu tự nguyện vào Đại Lý Tự, lão phu tất nhiên sẽ vì tướng quân ở trước mặt Bệ hạ góp lời.”
Nhậm An Lạc mỉm cười cảm ơn Tả tướng, cuộc đàm phán đã có kết quả, ba người hàn huyên vài câu rồi ra khỏi Thượng Thư Phòng, Tả tướng đi đằng trước, sắc mặt tối sầm không rõ đang nghĩ gì.
Hữu tướng cố ý đi chậm vài bước, nhìn thái độ tự nhiên của Nhậm An Lạc, thấp giọng khuyên nhủ: “Nhậm tướng quân, lão phu biết tính tình ngươi không phải như vậy, hà tất phải vì lời quan văn nói mà tự chặt gãy đôi cánh, mai một ở kinh thành?”
Lương tướng đương nhiên phải vào sa trường, dù cho da ngựa bọc thây, cũng là vận mệnh đã được định trước.

Làm quan Đại Lý Tự đúng là đáng tiếc, Ngụy gián tính tình ngay thẳng cổ hủ, nhưng lại thật sự quý mến người tài.

Nhậm An Lạc dừng bước, nhìn lão thừa tướng đang thở dài, nàng nở nụ cười, đáy mắt rực rỡ lấp lánh, con ngươi đen láy thấu triệt rõ ràng.
“Ngụy tướng, ngài đã tin tưởng An Lạc ở chiến trường giương cánh, vì sao không tin ta cũng có thể ở triều đình bay lượn? Nam nhân gánh vác nhiều chuyện trên đời, nữ nhân cũng có thể làm được như vậy.”
Ngụy Gián giật mình tại chỗ, ngẩn người nhìn nữ tử trước mặt.

Nhậm An Lạc cười nhẹ, hành lễ với ông rồi chậm rãi rời đi.
Bóng dáng tiêu sái của nàng mơ hồ phản chiếu một cảm giác quen thuộc, tính tình tuỳ ý bất cần, thẳng tiến không lùi, hào hùng kiêu hãnh, kể từ mười sáu năm trước, khi Thái Tổ băng hà, gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên biến mất, đã không còn gặp qua ai có phong thái như thế nữa.
Bởi vậy khi nhìn thấy Nhậm An Lạc, ông không xem nàng như nữ tử tầm thường, có lẽ cũng vì nguyên nhân này.
Nhậm An Lạc đi qua Ngự Hoa Viên, thấy Uyển Thư cùng Uyển Cầm canh giữ ở cửa vườn, nàng bước đến dẫn bọn họ ra ngoài cung điện.
Ba người đều rất khác với những người nữ nhân tầm thường, bất kể quần áo hay phong thái đều cách xa một trời một vực, chỉ trong chốc lát đã làm mấy vị cung nữ chú ý, lén nhìn bình luận.
Bên trong lương đình hòn non bộ Ngự Hoa Viên, một thiếu nữ mặc váy hoa nghe thấy tiếng động, rũ mắt nhìn xuống, chỉ kịp thấy một bóng lưng vô cùng tiêu sái sắc bén cùng trường bào xanh thẫm, nàng hiếu kỳ hỏi: “Bích Linh, người nào vào cung thế?
Cung nữ canh giữ bên cạnh bưng lên trà bánh, đáp: “Công chúa, nghe nói nữ trại chủ biên cương Nhậm An Lạc vào cung.”
Thiếu nữ đang nhàn hạ ngồi trong đình hóng gió chính là công chúa được sủng ái nhất hiện giờ, cùng chung một mẹ với Cửu hoàng tử, Tả tướng là ngoại tổ phụ, vì thế cho nên tính tình nàng lúc nào cũng mắt cao hơn đầu.
“Ah? Vậy chắc chắn đã bái kiến phụ hoàng rồi, cũng không biết rốt cuộc nàng ta dựa vào tư cách gì, lại dám nói muốn gả cho Thái Tử ca ca!”
Thiếu nữ mỉm cười nói, đáy mắt toàn là đùa bỡn dò xét khinh mạn.
Bích Linh phụ họa vài câu theo ý Thiều Hoa, khiến nàng vui vẻ ra mặt.
Đỗ Đình Phương, con gái của Hộ Bộ thượng thư rất thân thiết với công chúa Thiều Hoa, việc nàng khuynh mộ Thái Tử mọi người đều biết, cho nên công chúa không thích Nhậm An Lạc vọng ngôn cầu hôn Thái Tử điện hạ là chuyện đương nhiên.
Gần tới chạng vạng, Thượng Thư Phòng.
Gia Ninh Đế vừa từ Từ An Điện trở về, nhìn thấy Tả tướng đang chờ đợi, vô cùng ngạt nhiên.
“Bệ hạ, Thái Hậu khoẻ lại chưa?”
Tả tướng cung kính hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Không có việc gì, Thái Hậu chỉ bị cảm nắng.”
Gia Ninh Đế xua tay: “Tả tướng ở lại đến lúc này, chắc đã cùng hữu tướng bàn bạc xong việc an bài cho Nhậm An Lạc?”
Tả tướng gật đầu: “Bệ hạ, Nhậm An Lạc tự xin vào Đại Lý Tự làm chức Thiếu khanh, thần và Hữa tướng đều cảm thấy rất là thỏa đáng.”
“Hả? Thiếu khanh Đại Lý Tự?”
Gia Ninh Đế nhàn nhạt nhìn Tả tướng: “Nếu nàng tự xin, thì ta chuẩn tấu.”
Tả tướng thở phào nhẹ nhõm, hắn chờ đến lúc này chính vì để chuyện này trở thành kết cục đã định, không cho Nhậm An Lạc cơ hội hối hận.
“Tả tướng, có rất nhiều tin đồn về Nhậm An Lạc ở Tấn Nam, hôm nay khanh chứng kiến thực tế, cảm thấy nàng ta là người như thế nào?”
Gia Ninh Đế cứ thế hỏi tới, đôi mắt đen trầm có chút nghiền ngẫm.
Chuyện phát sinh trong Thượng Thư Phòng từ sớm đã được truyền đến tai hắn không sót một chữ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến một nữ tử biên cương mười tám tuổi lại có thể bức cho thừa tướng không kịp ứng phó.
Tả tướng im lặng một hồi, thấy Gia Ninh Đế tràn đầy hứng thú, đột nhiên nhớ lại ánh mắt sát khí sắc bén của nữ tử kia, chỉ khom người nhẹ nhàng đáp một câu, cực kỳ chắc chắn nghiêm túc.
“Bệ hạ, Nhậm An Lạc…!tuyệt đối không thể làm tướng quân của Đại Tĩnh.”
———
Chú thích:
*Giai nhi: con trai ngoan, trai ngoan
———
Lời Gấu Gầy: xin lỗi mọi người vì ra chương trễ ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.