Đọc truyện Đế Hoàng Thư – Chương 20: Nạn Lụt Ở Giang Nam
Edit: Gấu Gầy
Chương 20
Giang Nam là vùng đất giàu có đông đúc nhất Đại Tĩnh, bá tánh chạy nạn vào kinh thành lại đến từ nơi này, truyền đi quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Thế nhưng, đây lại là sự thật.
Vẫn còn những vết máu đỏ sẫm dưới cổng Trùng Dương, người tị nạn hấp hối cáo ngự trạng được đưa vào Đại Lý Tự, từ trên người hắn lục soát ra một quyển cáo trạng ngàn người đề tên đã làm rung chuyển ba ngàn con sóng, hoàn toàn xáo trộn triều đình Đại Tĩnh gió yên biển lặng, khuấy lên thành một vũng nước đục.
Giang Nam trời mưa liên tục ba tháng, mười ngày trước đường sông Nguyên Giang bị vỡ đê, mười lăm quận huyện do Mộc Thiên phủ quản lý biến thành một biển nước mênh mông, mấy vạn bá tánh chịu ảnh hưởng thiên tai, cả nhà kéo đi lánh nạn, dân chúng hoảng sợ không tìm được chỗ dung thân, bức huyết thư kia chính là tố cáo tri phủ Chung Lễ Văn của Mộc Thiên phủ, sau khi xảy ra thiên tai, hắn ta không làm gì cả, khiến cho Mộc Thiên phủ đất đai ngàn dặm trở thành một vùng đất chết.
Dân tị nạn quần áo tả tơi, vết máu loang lổ trên cáo trạng đã trở thành bằng chứng sắt đá cho vụ án này!
Bá quan triều đình cùng bách tính kinh thành còn chưa kịp tiếp nhận sự thật vớ vẩn đến kinh thiên động địa này, thì ngay chạng vạng tối hôm đó, nha vệ Mộc Thiên phủ cách tám trăm dặm tốc mã vào kinh, bẩm lên Thiên tử Giang Nam lũ lụt nghiêm trọng, khẩn cầu triều đình cấp phát cứu trợ.
Hai tin tức một trước một sau, cách nhau chưa đến nửa ngày, khiến cả triều đình gần như im lặng đột nhiên náo loạn, một tin thì nói tri phủ Mộc Thiên phủ che giấu tình hình thiên tai không bẩm báo, nhưng một tin khác cố tình đưa tới thì lại nói hắn vô tội, nhưng lại quá
chậm trễ, mười ngày sau mới đưa tin tức vào kinh thành, thậm chí còn đến sau cả dân chạy nạn.
Triều đình vì vậy mà chia làm hai phe tranh luận không ngừng, Tả tướng cùng Mộc vương cho rằng triều đình nên cấp phát cứu trợ thiên tai trước, để Tổng hạt Chung Lễ Văn và các quan lại dưới quyền ổn định tình hình thảm hoạ, tránh lâm trận đổi soái khiến Giang Nam rối loạn bất an.
Bên Hữu tướng thì lại cho rằng không thể coi thường tấm lòng của bá tánh đã gửi bức huyết thư đề tên ngàn người, nên cách chức Chung Lễ Văn và quan lại dưới quyền, xin triều đình cử triều thần tài đức phụ trách các công việc lớn nhỏ của Mộc Thiên phủ.
Hai phe bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi không thôi, triều đình nhất thời chướng khí mù mịt, Gia Ninh Đế lệnh hai tướng trong vòng ba ngày phải tìm ra phương án thoả hiệp, xử lý thích đáng vấn đề lũ lụt ở Giang Nam.
“Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc vương, quan lại ở Giang Nam đều dưới quyền Mộc vương, chuyện này nếu như bị truy cứu, phe phái Mộc vương gia chắc chắn sẽ bị tổn hại, khó trách ồn ào đến như vậy.”
Bãi triều, dưới thềm đá điện Thái Hoà, Hoàng Phổ xoa xoa cái đầu có chút đau nhức, nói khẽ với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc gật đầu, hỏi: “Hữu tướng phân phó như thế nào?”
Hoàng Phổ thuộc phe Hữu tướng, hai phe tranh chấp chuyện này đến như vậy, hiển nhiên là vì muốn lấy quyền khống chế Giang Nam giàu có đông đúc.
Hoàng Phổ có vẻ hơi do dự, nói: “Việc này tướng gia chưa từng phân phó, ý kiến cách chức Chung Lễ Văn và một số quan lại là do chúng ta tự thảo luận.”
Nhậm An Lạc có chút kinh ngạc, Hữu tướng từ trước đến nay ghét ác như thù, lại là thầy của Thái Tử, chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội đả kích Mộc vương và Tả tướng sao?
Trong khi hai người đang nói chuyện, phía sau có người đi nhanh hai bước, cao giọng gọi Nhậm An Lạc.
“Nhậm đại nhân, xin dừng bước.”
Nhậm An Lạc quay đầu lại, nhìn nam tử triều phục đỏ thẫm phía sau, cười nói: “Tiền đại nhân.”
Nam tử ngạt nhiên, giọng điệu vui mừng: “Đại nhân có ấn tượng với bản quan?”
“Tiền đại nhân có lòng thiện quyên góp vàng bạc truyền khắp thiên hạ, An Lạc sao lại không biết.”
Nhậm An Lạc trêu ghẹo, cười sang sảng.
Người tới là Hộ bộ Thượng thư mới được thăng chức Tiền Quảng Tấn, là Thượng thư trẻ nhất từ khi Đại Tĩnh lập triều tới nay, gần đây nổi bật không ai bằng.
Tiền Quảng Tiến nhìn Nhậm An Lạc có chút chân thành cảm tạ: “Bản quan có thể thăng chức đều là nhờ Đại nhân xét xử công bằng vụ án gian lận khoa cử, sớm nên nói lời cảm tạ với Nhậm đại nhân.”
Nhậm An Lạc xua tay: “Tiền đại nhân quá lời, từ lúc Đại nhân vào Hộ Bộ tới nay quốc khố luôn dồi dào, đây cũng là mục đích chung của mọi người đối với vị trí Hộ Bộ thượng thư.”
“Đâu có đâu có, aizz, bản quan mới vừa lên đảm nhiệm, Giang Nam đã xảy ra chuyện lớn như vậy, quả thật thất trách.”
Một tháng trước lúc Đỗ Trạch Nho còn là Hộ bộ Thượng thư, Tiền Quảng Tiến không nhúng tay vào công vụ của Giang Nam, nên đây không phải sai lầm của hắn, chẳng qua mới vừa nhậm chức đã vướng phải sự cố nóng bỏng tay này, coi như là số phận đành chịu đi.
Tiền Quảng Tiến liên tục thở dài, nhìn Nhậm An Lac chắp tay: “Hộ bộ muốn điều động ngân khố cứu tế, Nhậm đại nhân, bản quan về nha môn trước, nếu sau này Đại nhân có chuyện gì cần bản quan giúp đỡ, cứ việc lên tiếng, ta nhất định hết lòng tương trợ.”
Tiền Quảng Tiến nói xong vội vàng rời đi.
Hoàng Phổ có chút cảm khái nói: “Đại nhân, Tiền đại nhân xuất thân là thương gia, rất được lòng Bệ hạ, hiện giờ quản lý Hộ bộ, lại vô cùng thân thiết với Lễ bộ Cung lão Thượng thư, hắn muốn tạo mối quan hệ tốt với Đại nhân, địa vị của đại nhân trong triều sẽ càng thêm vững chắc.”
Tiền Quảng Tiến và Lễ bộ Thượng thư đều thuộc phe trung lập, nếu Nhậm An Lạc được bọn họ trợ giúp một tay, nói không chừng trong triều sẽ xuất hiện thêm một thế lực mới.
Sau mấy tháng làm việc chung, Hoàng Phổ đã sớm không còn coi Nhậm An Lạc là thân nữ tử, đối xử với nàng giống như những trọng thần khác của triều đình.
“Cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, xem ra lão đầu tử* thường ngày dạy ta nên tích phúc nhiều một chút cũng không sai.”
Nhậm An Lạc cười nói.
“Lão đầu tử?”
Hoàng Phổ là sĩ tử văn thơ, rất ít khi nghe qua xưng hô này, đây chắc là cách gọi trưởng bối trong nhà.
“À, là cha ta, mấy năm trước đã qua đời ở Tấn Nam.”
Nhậm An Lạc vẫy vẫy tay, không hiểu sao giọng nói bỗng trở nên trầm xuống một chút, bước xuống thềm đá, chậm rãi đi xa.
Nhậm phủ, vừa mới vào cửa phủ, Trường Thanh đã đi ra đón: “Tiểu thư, có khách quý đến thăm.”
Nhậm An Lạc nhướng mày, cũng không hỏi là ai, đi về phía đại đường, từ xa nhìn thấy bóng người ngồi ngay ngắn bên trong, trong lòng đã có vài phần sáng tỏ.
Khóe miệng mỉm cười, âm thanh cởi mở truyền đến: “Không biết Hữu tướng tới đây, An Lạc không tiếp đón từ xa.”
Lão nhân trong sảnh đường ngẩng đầu, thấy Nhậm An Lạc đi vào, vuốt bộ râu hoa râm cười nói: “Là lão phu mạo muội tới, Nhậm đại nhân không nên tự trách.”
“Nào có, đây là vinh hạnh của Nhậm phủ ta.”
Trong khi nói, Nhậm An Lạc chắp tay với Hữu tướng, ngồi vào chỗ: “Ngụy tướng tới là vì nạn lụt ở Giang Nam?”
Ngụy Gián ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, thâm thuý nói: “Nhậm đại nhân tâm sáng như gương, lão phu chuyến này quả thật không uổng.”
Nếu Hữu tướng không phân phó Hoàng Phổ nhúng tay vào công việc ở Giang Nam, hẳn là có tính toán khác, lúc này đến thăm, tám chín phần liên quan tới chuyện này.
“Có thể khiến Nguỵ tướng đích thân đến, thiết nghĩ vấn đề ở Giang Nam hẳn là nghiêm trọng hơn so với tin tức nghe được trong triều”
Ngụy Gián gật đầu, trầm giọng nói: “Nhậm đại nhân chắc cũng biết Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc vương, Mộc vương với Tả tướng luôn có quan hệ tốt, nhưng trước mắt mà nói, không phải đơn giản chỉ là tranh chấp giữa hai phe.”
Nhậm An Lạc nhíu mày: “Ý Ngụy tướng là..
chuyện ở Giang Nam có điều kỳ quặc?”
Ngụy Gián gật đầu: “Nhậm đại nhân mới vào triều nên có lẽ không biết, năm ngoái Bệ hạ từng phân bổ trăm vạn tiền bạc cho Giang Nam tu sửa đường sông Nguyên Hà.”
Nhậm An Lạc ngưng thần, âm thanh trầm xuống: “Năm ngoái mới tu sửa đường sông? Vậy thì năm nay cho dù mưa cả tháng, đê sông cũng sẽ không dễ dàng bị vỡ như vậy.”
Chỉ có một khả năng, trăm vạn tiền bạc căn bản không được dùng để tu sửa đê sông, mà bị quan viên trên dưới Giang Nam tham ô.
Nàng lúc này mới hiểu rõ ý Hữu tướng, trận lụt Giang Nam hoàn toàn không phải thiên tai tự nhiên, mà là một thảm hoạ do con người tạo nên, mấy vạn bá tánh trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan, chẳng qua chỉ là vật hi sinh để đám tham quan một phủ mưu lợi.
Quan lại Giang Nam phần lớn là dưới quyền Mộc vương và Tả tướng, khó trách bọn hắn ra sức phản đối triều đình phái quan viên khác đên, thiết nghĩ chắc là sợ bị ngáng đường phá đám, điều tra đến khoản tiền trăm vạn tu sửa đê.
“Ngụy tướng hôm nay tới, chắc đã có đối sách?”
“Chuyện này nghiêm trọng, nhưng không có chứng cứ, Tả tướng và Mộc vương nếu cố ý phản đối, lại dính líu đến tranh chấp của hai phe, Bệ hạ sẽ không phái quan viên của phe nào đến Giang Nam hết, trừ phi..”
Ngụy Gián bưng tách trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn Nhậm An Lạc: “Trừ phi phái người không thuộc bất kỳ phe phái nào, Tả tướng với Mộc vương mới không thể nói gì nữa, Bệ hạ cũng yên tâm.”
Nhậm An Lạc chậm rãi mở miệng, hiểu rõ ý đồ của Hữu tướng: “Tướng gia là muốn An Lạc tới Giang Nam một chuyến?”
Ngụy Gián gật đầu: “Nhìn lại cả triều đình, không có người nào thích hợp hơn Nhậm đại nhân.
Quan văn bình thường, cho dù có đi, cũng chưa chắc được việc.”
Nhậm An Lạc xuất thân thổ phỉ, từ trước đến giờ làm việc không kiêng kỵ điều gì, không có luật lệ quy tắc, uy danh từ vụ án gian lận khoa cử vẫn còn, phái nàng đi, đối phương chắc chắn sẽ tự loạn trận.
“Tướng gia quá lời, An Lạc sợ là khó gánh trách nhiệm nặng nề.”
Nhậm An Lạc cười nói, hai phe đấu đá, lôi nàng vào làm gì?
“Lão phu biết Đại nhân không muốn cuốn vào thị phi.”
Ngụy Gián dừng một chút, trịnh trọng nói: “Lũ lụt Giang Nam năm nào cũng trở thành thảm hoạ, nếu xương cốt mục nát không được lấy ra một lần, bá tánh sẽ thêm một ngày không được yên ổn, năm nay chỉ một Mộc Thiên phủ bị hủy hoại, sang năm nếu toàn bộ đường sông Nguyên Giang bị vỡ đê, ngàn dặm quốc phủ ở Đại Tĩnh ta sẽ sớm ngày bị nhấn chìm trong nước.
Đại nhân nhân từ, thiết nghĩ sẽ không cự tuyệt lời khẩn cầu của lão phu.”
Nhậm An Lạc sống mười tám năm, lần đầu được nghe từ trong miệng người khác hai chữ nhân từ, hơn nữa lại từ một vị trọng thần của một quốc gia.
Nhất thời mặt dày đỏ bừng lên, bối rối xua tay lia lịa, thấy lão tướng gia ánh nhìn tha thiết, xoa xoa tay gật đầu.
Hữu tướng nhẹ nhõm an lòng, cười một tràng dài rồi đứng lên, một chút dáng vẻ cẩn trọng lo lắng cũng không còn.
Nhậm An Lạc biết mình bị lão già thoạt nhìn nghiêm khắc cổ hủ, thực tế lại một bụng xấu xa bày trò, hừ hừ híp mắt nói: “Tướng gia, An Lạc tình nguyện tự xin đến Giang Nam, nhưng mà lũ lụt Giang Nam chỉ dựa vào sức một mình ta khó trừ tận gốc, nếu Tướng gia chịu triệu hồi một người, An Lạc chắc chắn tra rõ án tham ô ở Giang Nam.”
“Hả? Ai?”
“Công bộ Thượng thư tiền nhiệm, Phương Đạo Hồng.”
Nhậm An Lạc khóe miệng ẩn ý cười, lời vừa nói ra, hài lòng chứng kiến vẻ mặt cứng đờ đầy do dự của lão thừa tướng, tràng cười ban nãy cũng ngừng lại.
Năm Gia Ninh thứ mười bảy đã định là một năm đầy rối loạn.
Chúng thần trong triều còn chưa kịp nghe chỉ ý của Gia Ninh Đế xử trí Mộc Thiên phủ, Đại Lý Tự khanh Nhậm An Lạc và Hữu tướng cùng lúc cho triều đình thêm mấy phần gợn sóng, một bên tự xin đến Giang Nam cứu trợ, một bên dâng tấu chương lên Thiên tử thỉnh triệu hồi tiền Công bộ Thượng thư tiền nhiệm Phương Đạo Hồng, mấy năm trước bị cách chức đày đi Nam Cương.
Hữu tướng đối với chuyện này lấy ra toàn bộ dũng khí, có thể nói là treo đầu để hạ tấu chương, việc Nhậm An Lạc tự xin đến Giang Nam trong phút chốc liền bị quên lãng.
Phương Đạo Hồng, là tiến sĩ năm Thái Tổ thứ ba, đại sư thủy lợi nổi danh Vân Hạ, chuyên trị đường sông, mười năm trước sau khi Đế gia mưu phản đã từng cầu xin giúp Đế gia, Gia Ninh Đế tức giận cách chức Công Bộ thượng thư, cả nhà bị đày ra Nam Cương.
Năm đó đại thần cầu xin giúp Đế gia trên triều đình không ít, toàn bộ đều bị Gia Ninh Đế gϊếŧ sạch, chỉ có Phương Đạo Hồng, quả thật rất có tài về thủy lợi sông ngòi, Gia Ninh Đế lưỡng lự, nên mới cách chức đày ra Nam Cương, nhắm mắt làm ngơ, không ngờ mười năm sau có người lại vì hắn mà thỉnh cầu, nếu người dâng tấu không phải Hữu tướng thì tấu chương này sợ rằng đã sớm bị Gia Ninh Đế đạp xuống chân bàn.
Không biết phải làm sao mới tìm được người tài danh từ bên ngoài, Giang Nam năm nào cũng lũ lụt là sự thật không thể chối cãi, điểm mấu chốt chính là, đường sông ngàn dặm Nguyên Giang bị vỡ đê đã bày ngay trước mắt, sợ rằng ngoài Phương Đạo Hồng ra, thật đúng là không còn ai có thể lật ngược tình thế.
Hữu tướng là người khởi đầu, mấy ngày liên tiếp mưa to, dân tị nạn chen chúc tràn vào kinh thành khiến các triều thần không khỏi động lòng, tấu chương dâng lên xin triệu hồi Phương Đạo Hồng càng ngày càng nhiều, ngay cả Tả tướng cùng Mộc vương thấy mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đành lựa chọn im lặng theo dư luận.
Hai ngày sau, rốt cuộc Gia Ninh Đế cũng ban hạ thánh chỉ, triệu Phương Đạo Hồng nhanh chóng đến Giang Nam, lãnh chức Lưỡng Giang tuần phủ, ngay trong ngày bắt đầu tu sửa đường sông.
Nhưng chuyện Nhậm An Lạc tự xin đến Giang Nam cứu trợ, thánh tâm vẫn chưa xác định, cũng bởi vì vậy mà Tả tướng và Mộc vương tiếp tục cật lực đề cử những triều thần khác nhằm thay thế Nhậm An Lạc.
Thượng Thư Phòng.
Gia Ninh Đế nhíu mày nhìn Thái tử đang đứng thẳng cúi đầu, trầm giọng nói: “Thái Tử, ngươi thật sự quyết định như vậy sao?”
Hàn Diệp nghiêm mặt gật đầu, trịnh trọng nói: “Phụ hoàng, các thế tộc ở Giang Nam liên kết, quan lại bao che cho nhau, nhi thần biết phụ hoàng khó hạ thánh chỉ là bởi vì Nhậm An Lạc mới vào triều đình, uy danh chưa đủ, tính tình lại ngang bướng, sợ càng làm Giang Nam hỗn loạn bất an, nếu có nhi thần cùng đi, chắc hẳn có thể phân ưu cùng phụ hoàng.”
“Thái Tử, ngươi là trữ quân một nước, sao có thể dễ dàng đi vào nơi nguy hiểm.”
Nhậm An Lạc đứng ở trung lập, đúng là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng uy danh chưa đủ.
Thái Tử có thể phân ưu chuyện này, Gia Ninh Đế cảm thấy an ủi trong lòng, sắc mặt dịu xuống đôi chút, nhưng vẫn trầm giọng quát mắng.
“Chính vì nhi thần là Thái Tử một nước, mới càng phải làm chuyện này, phụ hoàng lúc còn trẻ cũng từng máu chảy sa trường, nhi thần sao có thể tham sống sợ chết, làm mất tâm huyết của nam nhi Hàn gia.”
Gia Ninh Đế yên lặng hồi lâu, nhìn khuôn mặt Thái Tử giống như Thái Tổ, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nếu ngươi nhất quyết như vậy, thì đi đi.”
Hàn Diệp gật đầu nhận lệnh.
“Diệp nhi, đường xá xa xôi, Giang Nam nước sâu, vạn sự phải lấy an toàn làm trọng.”
Hàn Diệp lui tới cửa, nghe được tiếng dặn dò nhàn nhạt của Gia Ninh Đế, y ngừng một lát, lên tiếng đáp “Vâng” rồi lui ra ngoài.
Ngồi trên xe ngựa trở về Đông Cung, Ôn Sóc thấy Hàn Diệp hơi rũ mắt, có chút lo lắng: “Điện hạ, Giang Nam là do Mộc vương nắm quyền, ngài đích thân đến Giang Nam, sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Hoàng tộc tranh đấu từ trước đến giờ gió tanh mua máu, điều Gia Ninh Đế lo lắng, cũng chính là như vậy.
“Quan lại Giang Nam tham ô hại dân, nếu không nhân cơ hội này, về sau sẽ càng khó hơn.”
Hàn Diệp nhàn nhạt nói.
“Nơi nguy hiểm như vây, tại sao Bệ hạ sao lại đáp ứng để cho ngài đi chứ?”
Ôn Sóc nhỏ giọng oán trách, bào phục hàn lâm đỏ thẫm trên người hắn trẻ trung ngây ngô.
Hàn Diệp cong cong khóe miệng: “Giang Nam giàu có phồn thịnh, thế lực Mộc vương mấy năm nay lớn dần, phụ hoàng chắc là đã nổi lên khúc mắc trong lòng, nếu không sao lại triệu Phương Đạo Hồng từ Nam Cương về sửa chữa đường sông.”
Sự uy hiếp của Đế gia dẫu sao cũng đã thành quá khứ, nhưng dã tâm bừng bừng của trưởng tử càng làm Gia Ninh Đế kiêng kỵ.
Ôn Sóc gật đầu: “Cũng đúng, Phương Đạo Hồng tuy rất có tài, ban đầu cũng vì nói giúp Đế gia, nếu không phải lần này Giang Nam vỡ đê, sợ rằng cả đời không quay lại được.
Cũng may có Nhậm đại nhân đi cùng Điện hạ, nghe nói võ công nàng rất tốt, hẳn là có thể bảo vệ Điện hạ an toàn, không cần lo lắng.”
Ôn Sóc vừa nâng mắt, thoáng thấy ánh mắt nguy hiểm của Hàn Diệp, ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng bụm chặt miệng.
Ngày thứ hai sau khi thánh chỉ được ban hạ, những người phụng chỉ đã lắc lư ở trong xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Chiếc xe ngựa này bên trong rộng bằng ba gian bình thường, được trải chăn lông ấm áp thêu hoa văn Giang Nam, long tiên hương toả ra tràn ngập.
Nhậm An Lạc cuộn tròn trong chăn lim dim ngủ từ lúc trời còn tối đến trưa mới mơ màng mở mắt ra.
Nàng xoa xoa mái tóc rối bời, cuộn tròn chăn bông ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là ánh mắt nhìn thẳng nơm nớp lo sợ của Uyển Cầm và Uyển Thư đang rúc ở trong góc, đáy mắt lim dim có chút giật mình.
“Nhậm đại nhân, nghe nói nữ tướng quân chấp quản một trại cầm quân ra sa trường kiêu dũng thiện chiến, có lẽ danh tiếng truyền sai rồi, theo ta thấy sợ là đến cả Chu Công cũng không ngủ say bằng người.”
Xe ngựa đi vào con đường đầy đá, xốc nảy một trận, Nhậm An Lạc hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu lại, con ngươi đen như mực xoay chuyển, nhìn thấy vị Thái Tử điện hạ thần thái anh tuấn, dáng vẻ an tĩnh đang ngồi ở một chỗ khác trong xe.
Một lúc lâu sau, Nhậm An Lạc mới mở to mắt chẳng biết xấu hổ nói một câu.
“Điện hạ, chuyện bỏ trốn theo trai kinh thiên động địa như thế này, thần quả thực..
còn chưa chuẩn bị xong nha.”
———
Chú thích:
*Lão đầu tử: hay còn gọi là Lão nhân gia.