Đọc truyện Đế Hoàng Phi – Chương 87: Nhận xét (2)
Bút danh: trangsjk
Những mưu mô đã được sắp đặt
Những sinh mệnh đã được định sẵn
Số phận con người bị quay vòng trong khát vọng quyền lực
Thật giả giả thật đan xen
Hư vinh che mờ mắt người
Toan tính và lợi dụng,đầy rẫy những cạm bẫy
Nơi Hoàng cung xa hoa lộng lẫy trở thành mồ chôn của tình yêu và sự chân thành
Những người có quyền lực tối thượng lại là những kẻ cô độc nhất thế gian
Lệnh Viên – người con gái vừa sinh ra đã bị mang danh hoạ thuỷ. Nàng phải rời xa nơi đây để được bảo toàn mạng sống trước sự đe doạ từ chính người thân ruột thịt của nàng.Và rồi những năm tháng cô đơn ấy,có một người đã bảo vệ và che chở cho nàng, dùng sự dịu dàng và quan tâm ngọt ngào nhất mà nàng chưa bao giờ được cảm nhận.Mối tình đầu với Doãn Duật mang đến niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cho nàng công chúa cô đơn nhưng rồi bị thẳng tay chặt đứt mối duyên vừa chớm nở.Anh Tịch đã không còn, chỉ còn lại nàng công chúa được chỉ hôn lấy một viên quan nhỏ ở một vùng đất xa kinh thành. Tuổi thơ xa cha xa mẹ, chịu sự ghẻ lạnh và vô tình, rồi đến hạnh phúc của bản thân nàng cũng tự tay định đoạt. Nhưng đành chấp nhận thôi, vì số phận của nàng chỉ có thể nằm ở trong tay người khác phân phó.
Nàng những tưởng mối hận thù căm ghét bao nhiêu tháng ngày chất chứa nhưng đến khi biết được Thái Hoàng Hậu sắp băng hà,thì nỗi đau thương đã che mờ đi những tủi nhục cay đắng.Hoá ra tất cả những gì bà làm đều vì che chở cho nàng.Và nàng đã nhận trọng trách thực hiện di nguyện cuối cùng của Thái Hoàng Hậu, trở thành Giám Trưởng Quốc Công Chúa.
Thế Huyền là người thân duy nhất trên cõi đời này của nàng. Người cháu họ gọi nàng là cô cô.Thế Huyền là vị vua yếu ớt bệnh tật đã lâu năm, nhưng lại là một chàng thiếu niên mưu sâu khó lường. Chàng vừa gần vừa xa, chàng vừa dễ nắm bắt mà lại khó hiểu vô cùng. Nàng chỉ biết, Thế Huyền hận nàng vì dồn ép chàng tự tay hại chết đứa con của mình,nhìn ánh mắt hối hận và gương mặt quyết liệt ấy,nàng mới nhận ra rằng hoá ra, chàng cũng biết áy náy. Thế Huyền luôn chống đối nàng, vì nàng mà bày ra một trận địa kín kẽ, vì để đánh bại nàng mà lợi dụng mưu tính cả thân tín của nàng.Thế Huyền không bao giờ nghe theo ý nàng,Thế Huyền luôn đề phòng nàng,đối nghịch với nàng, khiến nàng phải thốt lên rằng : “ Thế Huyền, ta không phải là kẻ địch của cháu”
Và Thế Huyền còn là người rất dễ khiến người ta xao động.Đã không hơn một lần, nàng như chợt thoáng nhận ra một điều gì đó, nhưng vội xua đi cho đó thật hoang đường.Chàng buông lời đầy ý tứ : “Cô cô nhìn trẫm, trẫm nhìn mỹ nhân” khiến nàng phải bối rối.Chàng đỡ nàng lúc trượt ngã, rồi hình như đã ôm nàng chặt hơn.
Trong tình huống rối ren nhất, Thế Huyền lại tin tưởng nàng.Chàng còn vì nàng mà nhiều lần cự tuyệt đề nghị hoà thân của Khánh Vương Gia.Chàng còn ra mặt cho nàng cơ hội đi tìm hạnh phúc cho bản thân. Chàng là người đưa chân người cô cô cố chấp này đi tới tận cuối đoạn đường, rồi nắm chặt tay nàng không buông, chặt đến nỗi vết thương trên tay chàng cũng rỉ máu. Có lẽ chàng không nỡ rời xa người cô cô đơn độc này. Có lẽ chàng đã coi nàng là người thân.Đó là người cháu, người thân, người ruột thịt duy nhất nàng muốn bảo vệ đến suốt đời.
Người con gái ấy xinh đẹp đến nỗi khiến chàng phải ngẩn ngơ khi lần đầu gặp mặt.Họ nói : “Đây là cô cô của người. Người nên gọi là cô cô”.Từ giây phút đó cho đến tận hôm nay, đó là lời nhắc nhở luôn đi theo chàng mỗi khoảng khắc khi trái tim còn đập.Thật nực cười. Chàng muốn tranh đấu với cô cô để giành lại quyền thế và vị trí của mình, chàng muốn xem xem cô cô có thể tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức nào, chàng muốn biết đằng sau vẻ đẹp diễm lệ kia là trái tim sắt đá vô tình đến mấy.Chàng muốn biết, một người đàn ông như nào mới có thể khiến cô cô rung động.
Trong giây phút, chàng buông lời ý vị kia, cô cô đâu biết chàng đã lại không thể kiềm lòng mà rung động trước nàng.Nói những lời ấy, thật giống một nam nhân đùa giỡn một nữ tử đơn thuần, nàng đỏ mặt, chàng cũng rất vui trong lòng. Trong khoảnh khắc được ôm nàng vào lòng, nàng đâu biết đó là ước muốn đã ấp ủ hàng nghìn hàng vạn lần của chàng.Khi biến cố xảy ra,nhìn nàng yếu ớt mà ngất đi, trái tim chàng đã đau đớn xót xa biết bao nhiêu.Cho đến cùng nàng chỉ là một nữ nhân, biết đau, biết ốm, biết cô đơn.Chàng tin vì người đó đã nói, người đó không phải là kẻ địch của chàng.Chàng tin, vì người đó là người thân của chàng và cũng là tâm can của chàng .Rồi khi nàng cố chấp muốn đi hoà thân bỏ mặc sự ngăn cản và phản đối của chàng.Chàng mới nhận ra một sự phũ phàng đến trớ trêu.Ngày trước chỉ sợ mở mắt ra lại nhìn thấy nàng.Gặp rồi lại đau.Bây giờ lại lo rằng, mở mắt ra hình bóng nàng cũng chẳng còn ở đó. Tại sao lại rối ren đến như vậy.Không sợ mà lại sợ.Muốn mà lại không muốn. Phải ra tay nhưng lại không nỡ.Nàng ra đi, hi sinh hạnh phúc của bản thân là vì Bắc Hán, là vì chàng… Nàng đã một lòng muốn ra đi nhưng chàng lại cố nén đau lòng, quên đi mình là một vị vua vô tình mà thốt lên : “Trẫm… không nỡ”.Thực sự không nỡ.Không nỡ rời xa dù biết là sai trái.Vì thứ tình cảm kia dù chàng đã chôn chặt đến đâu cũng vẫn không ngừng sinh sôi nảy nở, vẫn từng giờ từng khắc giày vò chàng mòn mỏi.Chàng cũng chỉ là một nam nhân biết yêu biết đau đơn thuần mà thôi. Tại sao mối duyên này lại trái ngang đến vậy.
Nàng đi rồi, liệu nàng có hạnh phúc không? Ở nơi ấy, liệu sẽ có ai bảo vệ nàng đây? Nỗi lo lắng trăn trở không biết chia sẻ cùng ai. Nàng đã quyết, chàng cũng chẳng thể phản đối. Hi vọng ở nơi đó nàng sẽ có được hạnh phúc và tạo dựng một gia đình cho mình. Chàng ở nơi này sẽ trở thành hậu phương vững chắc đưa nàng lên tới đỉnh cao của quyền lực. Dừng lại đây rồi mà không thể ngừng bước, tiễn nàng một đoạn đường mà muốn đi cùng nàng đến nơi xa xôi.Nắm chặt tay nàng không nỡ rời xa, vết thương trên tay đau nhức như chính trái tim đang rỉ máu của chàng. Nhìn sâu vào mắt nàng từ biệt lần cuối. Từ nay trở đi, nàng sẽ vĩnh viên không còn xuất hiện trước mắt ta, từ nay trở đi, ta sẽ lại vẫn cô độc như ta đã từng. Nàng đi rồi,ta mới chợt nhận ra rằng, bậc Đế Vương như ta thật kém cỏi. Có mọi thứ trong tay mà dường như là vô nghĩa, tri kỉ xa vời mà cứ mãi níu với,thứ chàng muốn lại bị trời đất ngăn cấm, bị đạo lí luân thường giữ chặt.Thứ chàng muốn có, dù đánh đổi cả thế gian, dù có chết, chàng cũng chẳng thể có được.Chàng yêu Lệnh Viên. Chàng yêu cô ruột của mình. Chàng yêu nàng với một thứ tình yêu âm ỉ và thầm lặng nhất. Một tình yêu đầy đau thương và cô độc. Nàng sẽ không bao giờ biết được,và chàng cũng chẳng thể mở lời bày tỏ.Cuộc đời của chàng là chuỗi dài những ngày tháng đau ốm vì bệnh tật, toan tính vì quyền lực chốn thâm cung, đa đoan xảo quyệt vì những âm mưu đen tối của kẻ ngoài dòm ngó.
Tôi khắc sâu trong tim mình hình ảnh chàng chân thành nói với Khánh Vương Gia : “Đó là người trẫm trân trọng nhất” . Hiện lên trước mắt tôi hình ảnh một vị vua uy nghi cao quý và lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt chàng là sự dịu dàng và thật tâm khiến trái tim tôi mềm nhũn. Đó là những lời duy nhất chàng có thể nói để gửi gắm nỗi lo lắng trăn trở của mình về người con gái ấy. Xin hãy thay chàng bảo vệ nàng, hãy thay chàng mang lại hạnh phúc mà người con gái ấy đáng được hưởng.Chẳng còn nhìn thấy sự ngạo mạn xa cách đâu nữa, chỉ còn hình bóng một người đàn ông yêu hết lòng, trong phút chốc đã để lộ sự yếu đuối và bất lực của mình.
“Rốt cuộc là ai mà mà lại có thể khiến cô cô động lòng?”
“Đó là một vị sư thúc ta quen ở chùa Ngọc Tuyền”
Ấn tượng đầu tiên trong tôi về Bùi Vô Song đó là qua câu hỏi của Thế Huyền.Y là người đã khiến cô cô của chàng rung động, là người khiến nàng nở nụ cười thoải mái khi nhắc đến. Y đối xử với nàng rất tốt.
“Y vào kinh chỉ vì để ngăn cản nàng lấy người mà nàng không yêu
Y ở lại, chỉ vì để đưa nàng rời khỏi nhà ngục tàn khốc giam cầm nàng biết bao năm tháng
Một Bùi Vô Song như thế…”
Thiếu gia họ Bùi vì lời thầy tướng tiên đoán không thể để ai biết mặt
Cảm giác y mang đến cho nàng vô cùng xa xôi và mờ mịt
Chiếc mạng che mặt của y luôn ngăn cách họ thành hai thế giới
Cảm giác y mang đến cho Thế Huyền là sự bất hạnh của y
Yêu một người vĩnh viễn không thuộc về mình
Yêu một người không nên
Bùi Vô Song hiểu nàng chẳng thể buông bỏ những điều trói buộc
Y cũng không cách nào quang minh chính đại
Cả y và nàng đều không thể! Không thể đi đến ! Không thể yêu thương!
Thế Huyền
Cuộc đời của chàng chỉ có nàng để tin, có người mẹ đã phát điên làm người để trút bầu tâm sự.Nhưng đâu ai ngờ, nàng rời bỏ nơi đây không phải vì đất nước vương quyền, mà nàng đi đến với người nàng yêu thương.Còn biết tin vào ai đây khi những hi sinh sắp xếp của chàng trở nên thật khôi hài, còn biết tin điều gì đây khi tất cả mọi thứ trước mắt tưởng như chân thật lại trở thành những ảo ảnh vỡ vụn. Chàng trắng tay, chàng không bảo vệ được đất nước, chàng không bảo vệ được vương quyền, chàng không có được người mình yêu. Chàng một kẻ cô độc và thất bại nhất thế gian.
Bùi Vô Song
Một nam nhân đầy bí ẩn, xa cách mà nhiệt thành,khiến nàng phải lòng vấn vương.Mỗi lần ở bên cạnh Bùi Vô Song, trước mắt Lệnh Viên luôn hiện lên một bóng dáng quen thuộc. Sau bao nhiêu biến cố thăng trầm, sự thật được hé mở. Hai hình bóng ấy đã chập làm một, khiến nàng bàng hoàng sửng sốt.
Bùi Vô Song – Thế Huyền
Thế Huyền – Bùi Vô Song
Là hai người xa lạ hoá ra lại là một kẻ si tình
Hoá ra Thế Huyền đã yêu nàng theo cách của chàng
Hoá ra Thế Huyền đã âm thầm dưới vỏ bọc Bùi Vô Song để bảo vệ và an ủi nàng
Thế Huyền ! Thế Huyền!
Cuộc đời chàng đến cuối cùng hoá ra chỉ là một vở kịch
Máu mủ ruột già hoá ra chỉ là ao nước lã lạnh lẽo chẳng liên quan
Những mưu mô thủ đoạn không được tiết lộ đã dìm sâu tình yêu của chàng vào hố tuyệt vọng
Những kế hoạch đã được an bài đã đưa đẩy hai người xa cách nghìn trùng
Cho đến tận cuối cùng khi lìa xa cõi đời, chàng cũng không biết được thân phận thật của mình
Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay chàng cũng phải chết vì tuyệt vọng trong đau đớn
Cho đến lúc chết, thân phận của Bùi Vô Song cũng không thể tiết lộ
Làm sao chàng có thể nói với nàng rằng
Khi là Bùi Vô Song, y mới dám an ủi và chia sẻ với nàng
Chỉ khi là Bùi Vô Song, y mới dám bày tỏ tình yêu tha thiết này
Khi Thế Huyền là Bùi Vô Song, y mới dám, siết chặt nàng trong vòng tay
Bùi Vô Song càng yêu bao nhiêu
Thế Huyền càng đau gấp bội
Càng yêu càng nhức nhối
Càng yêu càng bất lực
Viễn cảnh nào cho Bùi Vô Song
Lối thoát nào cho Thế Huyền
Giờ đã kết thúc rồi dẫu chàng nhắm mắt không chút bình yên
Tôi hi vọng ở một thế giới xa xôi
Thế Huyền sẽ có hạnh phúc mà chàng hằng mong muốn
Sẽ ôm trong tay tri kỉ như ngọc
Sẽ không còn đau buồn và cô độc như chàng đã từng.
Điều khiến người đọc tiếc nuối và day dứt mãi ở Đế Hoàng Phi chính là sự không trọn vẹn.Tình yêu vì những âm mưu mà không trọn vẹn.Lệnh Viên sẵn sàng chôn vùi tình cảm với Bùi Vô Song vì đất nước, rồi lại vì mối thù nhà sẵn sàng từ bỏ lên tình yêu của Hạ Hầu Quân. Rắp tâm sắp đặt nhưng mưu đồ của Thái Hậu cũng không thành. Mưu đồ đổ vỡ vì một lần mềm lòng của Lệnh Viên, tình yêu không trọn vì sự thâm hiểm và toan tính của Thái Hậu. Tất cả đều không trọn vẹn bởi vì chữ TÂM và chữ TÌNH.
Tình yêu của Thế Huyền khiến trái tim tôi nghẹt thở mỗi khi nghĩ đến.Dẫu nó khiến người đọc day dứt và đau đớn, nhưng đó là sự ấm áp duy nhất còn tồn tại nơi cung điện quyền lực lạnh lẽoThế Huyền đang ở đây, trong những câu chữ này và trong trái tim tôi. Tôi sẽ chẳng thể nào quên được nam nhân ấy, tình yêu ấy và nỗi buồn ấy.