Đọc truyện Đế Hậu Khuynh Thành – Chương 7: Nhiệm Vụ
[Núi Sương Mù-Một năm sau]
Những giọt sương sớm còn đọng lại ở tán cây, cành hoa như những hạt ngọc. Rừng cây xanh rì reo vi vu trong làn gió lạnh buốt. Trận mưa tối qua làm đất đai ẩm ướt, ngay cả lối đi lên đỉnh núi cũng trơn bóng hơn thường ngày.
Giữa rừng cây bát ngát mà tĩnh lặng, một bóng dáng nhỏ nhoi thấp thoáng sau hàng cây thông đang ra sức kéo bó củi.
Liễu Giai Giai ở đây cũng đã được hơn một năm, nàng khá quen với cảnh vật và những lối đi không có bóng người. Tuy hơi sợ nhưng việc gì đến cũng đã đến, chi bằng làm nhanh cho xong?
“Xoẹt”
Vòng tay của nàng đột nhiên phát sáng, ngay sau đó Tiểu Huyết đột nhiên hiện ra
“Giai Giai,để ta phụ ngươi! Hầy, hai lão kia cũng thật quá đáng,trời sắp mưa to bão bùng đến nơi mà còn bắt một đứa trẻ ra đây gánh củi!”
Tiểu Huyết bực mình lải nhải nói
Liễu Giai Giai thở dài, nàng phát hiện sau khi luyện bí kíp võ công, tuổi tác của nàng đột nhiên giảm đi hai tuổi, nhưng nhưng cũng đã gần mười tám, cái tuổi này mà ở đây thì có thể coi là “Gái Ế”được rồi.
“Không sao,đây là bài tập của ta. Hai sư phụ hơn một năm luyện công phu cho ta,bây giờ là lúc để thực hành nghiêm chỉnh a”
“Ách…Thôi được rồi”
Tiểu Huyết bất mãn nhìn nàng. Liễu Giai Giai một năm nay có học chút ít về y thuật,cân bằng là học khinh công và cuối cùng chủ yếu là võ công. Đây là cái tuổi làm đẹp a, vậy mà nàng lại ở đây học ba cái thứ này! Mà thôi, học để phòng thân chứ lúc nào cũng ỷ lại nó thì sao mà được?
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Tiểu Huyết vội nhắc nhở nàng ” Ngươi mau mau xách cái này lên núi,nếu không thì trời sẽ có mưa to”
“Ừm!”Sau khi thu xếp xong xuôi, Liễu Giai Giai vác hai bó củi to lên vai,thi triển khinh công bay lên đỉnh núi
Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ là mình lại có phúc lợi học võ, khinh công cổ đại. Nàng có thể hay không được coi là nữ hiệp a…=))
Sau khi đặt chân xuống bậc thềm, Liễu Giai Giai vội cởi hai bó củi xuống, chính mình đi thỉnh an sư phụ
Nếu nói là thỉnh an sư phụ trước rồi mới đi chặt củi thì lí do là vì ai lão này ngủ say như chết, phải đúng giờ gà gáy mới chịu dậy, bởi vậy, nàng đành phải đi gánh củi trước rồi thỉnh an sau
Cạch
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trước mắt nàng là một tấm bình phong tao nhã
Liễu Giai Giai chắp tay trước ngực, cúi đầu thỉnh an
“Đồ nhi thỉnh an hai sư phụ!”
Sau bình phong truyền đến một âm thanh khàn khàn
“Liễu Nhi,vào đây”
Nàng hơi khó hiểu nhưng cũng bước vào trong tấm bình phong
“Aa…”
Đến khi nhìn rõ mọi vật, Liễu Giai Giai mới vô thức hét lên một tiếng
Phần chân của Lục Lão và Hồng Lão cư nhiên lại hóa thành đá?!Chẳng nhẽ, thời kí đã tới rồi sao??
“Liễu Nhi,ngươi hãy bình tĩnh”
Lục Lão nhắm mắt,âm thanh vẫn khàn khàn như cũ
Liễu Giai Giai:”…”Nhìn thế này mà bình tĩnh được thì là Thánh!?
Hồng Lão từ từ mở mắt ra, cố điều chỉnh giọng một chút rồi mở miệng
“Thời kì đã đến,nay chúng ta đã suy yếu,không thể tiếp tục luyện chân khí nữa. Ngươi,dựa vào những gì đã học được suốt một năm qua,hãy mau đi tìm Đại Sư Huynh đi!”
” Làm..làm sao a??”
Nàng cuống chân cuống tay hỏi
“Liễu Nhi,ta chắc chắn Đại Sư Huynh đã không còn ở Đảo nữa,ngươi hãy đến Kinh Thành của Tiên Giới tìm đi,có lẽ,Đại Sư Huynh đang ở trong Hoàng Cung!”Lục Lão ho khan vài tiếng, rồi lại tiếp tục”Tới cái rương gỗ đằng kia,mở ra”
Nàng chạy tới cái rương gỗ, mở ra theo lời của Lục Sư Phụ thì thấy hai khối lệnh bài, một cái chai màu xanh dương và một cái vòng cổ
Chưa kịp để nàng hỏi, Hồng Lão đã nói
“Hai cái lệnh bài này là của ta và Nhị Sư Huynh.Nếu như đến được Kinh Thành,muốn vào Hoàng Cung thì xuất ra một trong hai cái, cũng như nếu đến gặp được Đại Sư Huynh ngươi hãy đưa cho huynh ấy xem!Cái chai màu xanh này để giúp ngươi tìm được hơi thở của Đại Sư Huynh,còn cái vòng cổ sẽ cùng Tiểu Huyết bảo vệ ngươi”
“Còn nữa,nếu như ngươi tìm được Đại Sư Huynh rồi,hãy đưa huynh ấy tới đây để cứu chúng ta!”
Lục Lão hô hấp đột nhiên khó khắn, thở hắt ra đáp
Liễu Giai Giai rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào đáp lại
“Vâng!Xin hãy tin tưởng đồ nhi!!”
“Vụt..”
Một ánh sáng màu vàng chói lóa bỗng nhiên vụt lên, bao trọn thân thể của hai người. Điều cuối cùng nàng nghe được là giọng của Lục Lão
“Liễu Giai Giai,chúng ta tin tưởng vào ngươi!!Hãy cố lên….!!!”
Phải mất một lúc lâu sau, nàng như nhớ được chuyện gì đó quan trọng, lập tức mặt đen như đít nồi, biểu cảm vặn vẹo hết sức
“Này!!! Sao các người đi không để lại tiền cho ta????”
***
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Liễu Giai Giai rút cục cũng thu dọn xong hành lí, tiêu sái thi triển khinh công bay xuống núi
Thật mà nói, nàng đã hơn một năm nay sống cô độc ở trên núi thành ra đến khi xuống núi có phải giống như Nhà quê mới lên thành thị không?
Còn nữa, Liễu Giai Giai cũng không biết giá cả dưới núi như thế nào, người dân sinh hoạt ra sao….?? Có giống với ba con người suốt ngày luẩn quẩn trên núi, ăn nằm ngủ nghỉ ở một chỗ không??
Nàng vô thức thở dài một hơi, không nghĩ là Tiểu Huyết lại lên tiếng an ủi
“Aiya..Ta biết mà, ngươi chắc hẳn đang rất tò mò a? Hơn một năm thành con vượn sống trên núi còn gì?Aizz~”
Vừa nói xong nó đã nhận được ánh mắt lườm nguýt đầy sát khí của Liễu Giai Giai, lập tức đổ mồ hôi lạnh im bặt.
“Nói vậy là ngươi biết?”
Nàng hỏi thử một câu thăm dò
“Đâu? Ta cũng có biết cái gì đâu ~ Ta suốt ngày ở một chỗ với ngươi còn gì?”
Liễu Giai Giai bỗng nhiên có ý định vứt cái vòng xuống vực …
“À mà này,ngươi có giới tính không?”
Vấn đề này chắc hẳn nàng cũng cần phải biết, mấy tháng qua không hỏi là vì mải mê luyện tập để giúp sư phụ đến nỗi lơ là con tiểu súc sinh này
“Tất nhiên,nhưng ta đang trong thời kì phát triển.Hiện tại đã cấp mười rồi,Nếu ta đạt đến cấp ba mươi,đến lúc đó ta sẽ biết được giới tính của mình”
Biến thái….Hết sức biến thái!! Ai lại để cho mình trưởng thành rồi mới được phép có giới tính??! Ôi ông trời ơi….Nàng thật muốn ****!!!
“Vậy..khi nào mới có thể là Huyền Thoại Tinh Linh?”
“Cái đó không dễ đâu,cùng lắm ta là Siêu Cấp thôi ~” Liễu Giai Giai đang định khen nó một câu khiêm tốn thì vế sau đã làm nàng suýt ngã ngửa “Nếu muốn thành Huyền Thoại Tinh Linh thì khi chủ nhân gặp nạn phải hy sinh tánh mạng để bảo vệ a ~ Nếu may mắn sống sót thì sẽ trở thành Huyền Thoại,nhưng ta cũng đâu có đần ~”
Con cáo ngu si…..tứ chi chậm phát triển….!!!
Liễu Giai Giai cảm thấy như nàng đang vác theo một cục nợ chứ không phải một Bách khoa toàn thư