Đế Hậu Khuynh Thành

Chương 3: Tỉnh Dậy


Đọc truyện Đế Hậu Khuynh Thành – Chương 3: Tỉnh Dậy


Liễu Giai Giai mơ thấy mình rớt từ tầng 20 xuống
Không tan xác thì cũng trọng thương, lúc đó nàng không ngừng niệm Phật,có lẽ Người nghe thấy nên mới tạo ra lỗ hổng cho nàng chui vào a?
Cùng lúc đó thời gian như ngừng chuyển động, bánh xe vận mệnh bắt đầu quay ngược thời gian
***
Nàng cứ như rơi tự do giữa không trung cho đến khi nước lạnh xộc vào khoang mũi mới chịu thanh tỉnh lại vài phần
Vào đúng khoảnh khắc sắp đi gặp Thần Chết thì lại có người cứu, số nàng thật may mắn…
Người cứu nàng có phải là một chàng trai không?!
Cho đến khi người đó quay mặt lại thì Liễu Giai Giai muốn **
A~ Soái ca a!! Nàng có nên hôn thay lời cảm ơn không nhỉ??
Hồng lão nhìn vị tiểu thư lạ mặt nằm trên giường nãy giờ giống vật thể lạ, lúc thì nàng toát mồ hôi cực nhiều, lúc thì tái xanh mặt, còn bây giờ đang cố hết sức chu môi ra ..
“…Cô ta bao lâu thì tỉnh?”
Lục lão sắc mặt quái dị không kém, chậm rãi hỏi

“Hừ.. Ta đâu có biết a!!”
Hồng lão lại lắc đầu, vô lực đáp
“Cô ta là ai? Tại sao lại biết nơi này?Tại sao cô ta lại từ trên kia rơi xuống?”
Ôm một bụng nghi vấn, hai huynh đệ hói đầu trằn trọc mãi không thôi
***
Mơ màng bị ai đó đánh thức, Liễu Giai Giai từ trong mộng tỉnh dậy
Nàng cảm thấy toàn thân đều rất mệt mỏi, nàng muốn ngủ a…
Chưa kịp đặt lưng xuống thì nghe thấy một âm thanh rất kì lạ, bản tính của Liễu Giai Giai rất hay tò mò, tuy cũng có mức độ nhất định nhưng quy ra là cũng có
Đưa tay lên dụi dụi mắt vài cái, Liễu Giai Giai lập tức mắt chữ O miệng chữ A. Thật không thể tin nổi a! Nàng là đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này?
Trước sau gì cũng là một màu đen thui không khỏi làm nàng nhớ lại ban đêm ở khu kí túc xá của trường cao trung. Ở nơi đó rất hay bị cắt điện, vì vậy nửa đêm nếu có mất điện thì cùng lắm bị vài con muỗi chích, mở hay nhắm mắt cũng như không.
“a…Mình là đang ở đâu vậy?”
Xoa xoa cái đầu đau nhức,nàng vô thức than hỏi một tiếng, cũng chỉ khẽ lẩm bẩm hỏi chính mình ai lại ngờ trong màn đêm tối tăm đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói lóa biến cả nơi đen thui này thành một màu trắng xóa

“A?”
“Liễu Giai Giai,vận mệnh của ngươi ở kiếp trước đã hết,nhưng kiếp này vẫn còn dở dang,ngươi hãy hoàn thành nốt kiếp này rồi hẵng về chầu Diêm Vương”
Ánh sáng chói quá mức khiến Liễu Giai Giai chỉ nghe mà không biết là ai nói
Tổ Mẹ Nó! Cái giọng thì bán nam bán nữ, thật không thể hiểu nổi
Còn cái gì kiếp trước kiếp sau? Nàng nhất định là đang nằm mơ
Nghĩ gì làm nấy, Liễu Giai Giai lấy tay véo đôi má phúng phính đến đỏ ửng nhưng vẫn không thoát khỏi mộng
“Vô ích,đây là thực a”
Cái giọng bán nam bán nữ lại cất lên mang theo vài phần châm chọc
Liễu Giai Giai cả kinh, vội nói
“Ta đang ở đâu?Ngươi là ai?Ngươi đang nói cái gì vậy??”
Người kia không nhanh không chậm trả lời nàng
“Ngươi đang ở giữa không gian và thời gian,ở đây cũng coi như là ở giữa Thiên Đường và Địa Ngục đi,cái ta đang nói chính là ngươi … xuyên thời gian a~”
Ta?Ta xuyên thời gian làm cái khỉ gió gì??
Ta cùng lắm là một tên trói gà không chặt, xuyên về làm được cái ích lợi gì ??
Như hiểu được nàng đang nghĩ ,người kia lại bình thản nói tiếp
“Rồi ngươi sẽ hiểu,kiếp này ngươi còn chưa hoàn thành thì chưa về được đâu. Tốt nhất là làm cho xong việc rồi về đi,ta cũng đỡ một của nợ như ngươi,đây là ngày nghỉ,cái thằng cha chết dẫm ấy lại….” Thấy nàng đang nhìn mình, hắn sực tỉnh, biết là mình vừa bất nhã liền ho khan một cái rồi đáp “Nói chung là ngươi sẽ Tá Thi Hoàn Hồn,ta đã sắp xếp hết rồi,ngươi chỉ còn mở đầu cái kiếp của ngươi rồi tự chịu trách nhiệm thôi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.