Đế Hậu Khuynh Thành

Chương 17: Làng Phượng Loan (2)


Đọc truyện Đế Hậu Khuynh Thành – Chương 17: Làng Phượng Loan (2)


Tiểu Nhã lo lắng nhìn Liễu Giai Giai một hướng đi tới chỗ linh hồn, kéo kéo tay áo Tư Đồ Cung Hinh
“Nha… huynh ấy định làm gì a?”
Tư Đồ Cung Hinh hơi kinh ngạc nhìn Liễu Giai Giai rồi lại liếc Tiểu Nhã một cái, âm trầm đáp
“Ta không biết.”
Bên này, Liễu Giai Giai thật sự không muốn dậm chân tại đây mãi được, sớm muộn gì nàng cũng phải vào được ngôi làng kia để ẩn trú qua đêm, không thể vì một con ma nữ biến thái mà bắt nàng phải ở lại đây.
Chậm rãi di chuyển đến trước mặt ả, Liễu Giai Giai không khỏi than một tiếng
Gương mặt kia quả thực rất động lòng người nha
~Mày là liễu, mắt tròn chớp chớp, môi anh đào hết mím rồi lại mở, dáng người thướt tha, ẻo lả, chỉ tiếc rằng nàng không phải là nam nhân. Nếu không, có lẽ sớm đã bị gương mặt thanh tú của ả hút hồn …
“Tân Lang ~ Rút cục ta cũng tìm được chàng…”
Ả ma nữ mỉm cười dịu dàng, hướng Liễu Giai Giai bay tới
Cùng lúc đó, Liễu Giai Giai rút ra nhuyễn kiếm đỏ rực, hướng ả thẳng tắp mà chém…
Con ngươi ả như co rút lại, vội tránh sang một bên nhưng vẫn bị nhuyễn kiếm chém rách cả tay. Máu đen theo làn da trắng bóc trượt xuống tảo nên một khung cảnh thật quỷ dị
“A!! Tay của ta!!”
Ma Nữ hét thảm một tiếng, đôi mắt to tròn đã biến mất, thay vào đó là con ngươi đỏ rực, đẫm máu.

Tiểu Nhã cùng Tư Đồ Cung Hinh khiếp sợ nhìn một màn, trong lòng các nàng hối hả không thôi, vội hét lên nhắc nhở
“Giai Sư Huynh (Giai)! Ngươi mau chạy đi a!”
Liễu Giai Giai liếc các nàng một cái, trong lòng khó hiểu. Nàng sắp diệt được ả, tại sao lại phải chạy?
Nhưng nghi ngờ đó không lâu sau đã được sáng tỏ. Ả ma nữ gào thét hướng nàng bắn một chưởng, gương mặt thanh tú kia đã hiện nguyên hình.
Liễu Giai Giai vội né đi, chưa kịp thở đã nhận thêm một chưởng khiến nàng lập tức dùng nhuyễn kiếm chắn lại.
“A… Không thể nào?!”
Tư Đồ Cung Hinh thốt lên
“Cái gì vậy?”
Liễu Giai Giai hướng nàng hỏi
“Bình thường, những ả ma nữ này chỉ có thể dùng duy nhất 1 chưởng mà thôi. Vả lại, chưởng này của nàng không phải là Phong Vân mà lại là Cuồng Phong!”
Tiểu Nhã tái mặt lẩm bẩm
“Phong Vân với Cuồng Phong thì có gì khác nhau?” cũng chỉ là gió với chả mây…
“Phong Vân là mức chưởng trung bình của các Yêu Ma, còn Cuồng Phong dành cho những cấp bậc khá trở lên, trên đảo này chỉ sợ mỗi ả ta có Cuồng Phong..”
Tư Đồ Cung Hinh cau mày

….
Orz
Nàng có cần phải nhiều lần gặp xui xẻo như vậy không??
“AAAAA ~ Tay ta…, ngươi thật dơ bẩn !! Dám dùng cái kiếm chết tiệt đó chạm vào tay ta !!!”
Ả ma nữ điên cuồng hét, lại đánh úp một chưởng nữa về phía bọn nàng. Cả ba người kịp thời né tránh, chỉ thấy một chưởng đó đánh hụt vào thân cây, không lâu sau thân cây liền gãy rã rời.
Liễu Giai Giai thầm kêu không ổn, tuy nói là nàng đã học võ công nhưng nội lực chỉ ở mức khá, mặc dù có thể đấu với ả nhưng chỉ sợ không bảo vệ được cho hai người kia.
“Cung Hinh, ngươi mau đưa Tiểu Nhã vào trong làng xin giúp đỡ. Ta sẽ đối phó với ả”
“Không được! Sao ta có thể để ngươi một mình như vậy chứ?”
“Đúng, muội không đi đâu”
….
Orz
…..
Hai cái người này…
Bất đắc dĩ nàng hét lên
“Hai người ở đây làm vướng chân ta, không bảo đảm được sẽ bảo hộ các ngươi an toàn. Nghe lời ta, mau đi đi”
“Giai Sư Huynh (Giai) ….”
“Nhanh lên!”
Tư Đồ Cung Hinh cắn môi, lập tức thi triển khinh công bay đi
Gió mạnh vùn vụt thổi đến, đất cát theo gió bay tán loạn trên không trung, giữa ánh trắng tròn tạo nên một không khí ớn lạnh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.