Đế hậu hồi xuân

Chương 79


Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 79:

Trần Chiêu trang điểm thành như vậy mạo hiểm đi vào cung không đơn giản chỉ vì Triệu Chân, với thân phận bây giờ, chàng có rất ít cơ hội vào cung, có nhiều chuyện không phải cứ cử người đi điều tra là có thể tra ra rõ ràng, có một số chuyện phải dùng mắt mình nhìn, lát nữa tiệc bắt đầu có thể nhìn thấy rất nhiều điều, ví dụ như cháu trai họ tỏa sáng rực rỡ trước mặt chàng đây.
Trùng hợp làm sao, khi bọn họ vào cung lại gặp được nhóm người của Phủ Dự Ninh Vương, bây giờ ở kinh thành chỉ có Dự Ninh Vương thế tử Trần Dần và con trai cả Trần Khải Uy của hắn, ngay cả thế tử phu nhân cũng không về kinh, vẫn còn đang ở biên cương phía Bắc, có người nói Trần Dần chỉ đưa hai tiểu thiếp tới đây, thế tử phu nhân đang mang thai, phải đợi sinh xong mới có thể vào kinh, vậy nên chỉ có Trần Dần và Trần Khải Uy tới dự yến tiệc.
Trần Dần và Trần Du là đường huynh muội (anh em họ), đi cùng nhau cũng không thiếu lễ phép, chưa kể còn có cả Phó Uyên ở đây, nhưng Trần Khải Uy đi bên cạnh Triệu Chân là ý gì đây?
Lần trước thuộc hạ đi điều tra, quay về nói, Triệu Chân và Thẩm Kiệt gặp Trần Khải Uy ở giữa đường, cùng nhau vào thành, sau khi vào thành, Triệu Chân bỏ hai người họ lại rồi tới tìm chàng, vậy nên chàng cũng không suy nghĩ nhiều. Trần Khải Uy là vãn bối, còn có thể xảy ra chuyện gì được? Nhưng bây giờ nhìn kỹ gương mặt hại nước hại dân này thì rất có vấn đề, Triệu Chân chính là một nữ nhân thực sắc tính dã (*).
Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, ý nói việc thích ăn uống và ham mê sắc dục vốn là bản năng của con người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Chiêu nhớ lần trước khi gặp Trần Khải Uy, da cậu ta vẫn còn hơi đen, ăn mặc có chút quê mùa, mà bây giờ da đã trắng lên trông thấy, thay một bộ y phục khác, quả thật là tỏa sáng rực rỡ.
Trần Khải Uy không cảm thấy mình tới gần Triệu Chân thì có gì không ổn, còn lấy mứt quả hồng trong túi thức ăn của mình ra đưa cho Triệu Chân, thân thiết nói. “Gần đây ta phát hiện ra món này rất ngon, nàng đã ăn chưa?”
Triệu Chân nhìn Trần Khải Uy, sau đó nhìn mứt quả hồng, nghĩ tới Trần Chiêu bên cạnh, có cảm giác hậu viện của mình đang cháy.
Cảm giác của nàng về Trần Khải Uy thật sự rất phức tạp, Trần Khải Uy là nam nhân thứ hai ngoại trừ Trần Chiêu nhìn thấy thân thể của nàng, thật ra chuyện này cũng không có gì, nhưng quan trọng lạ….Trần Khải Uy có phản ứng khi thấy cơ thể nàng, chuyện này khiến nàng cảm thấy khó xử, nên khiến trong lòng nàng không được tự nhiên, hễ gặp cậu ta là lại nhớ tới tình cảnh túng quẫn lúc ấy, hơn nữa Trần Khải Uy tuấn tú khiến nàng không thể kiểm soát mắt mình, nhìn cậu ta thêm vài cái. Nếu Trần Chiêu biết những chuyện này, còn chẳng phải sẽ chửi nhau tanh bành với nàng hay sao?
Nàng tự giác dịch người lại gần Trần Chiêu, nói. “Mứt quả hồng à, ta ăn rồi, không thích món này.”
Trần Chiêu liếc mắt nhìn Triệu Chân: Không thích ăn? Chẳng phải nàng thích ăn loại mứt này nhất à? Càng che giấu lại càng có mờ ám.
Trần Khải Uy làm như không biết nàng đang né tránh, lại gần nàng một chút, khó hiểu hỏi. “Tại sao lại không thích ăn? Ăn rất ngon mà,vậy nàng có thích ăn hồng ngào đường không? Chua chua ngọt ngọt ấy, nàng thích ăn cá sốt chua ngọt thì chắc chắn cũng thích món này.”

Triệu Chân lén thấy Trần Chiêu liếc mắt, lạnh nhạt nói. “Cũng tàm tạm!”
Trần Chiêu nhìn Trần Khải Uy: Còn nhớ rõ nàng thích ăn chua ngọt, hẳn là rất để ý.
Nhận được sự đồng ý, Trần Khải Uy cười vui vẻ. “Ta đoán nàng thích ăn nên hôm nay mua một túi to, nhưng tiếc là không mang theo. À này, ta phát hiện ra ở kinh thành có nơi làm món cá chua ngọt rất ngon, hơn nữa lại còn to, một mình ta ăn không hết, nàng tới ăn cùng ta được không?”
Triệu Chân không nhịn được cau mày lại, đứa nhỏ này sao không biết phép tắc thế! Nam chưa vợ nữ chưa chồng lại hẹn nhau ra ngoài ăn cá? Người khác nghe được sẽ nghĩ thế nào về bọn họ? May mắn ở đây chỉ có Trần Chiêu và cháu ngoại, nếu không….thì hỏng!”
Trần Chiêu nghe xong cũng nhíu mày lại: Trước mắt bao nhiêu người ở đây, Trần Khải Uy lại mời Triệu Chân một mình ra ngoài, người khác nghe được sẽ nghĩ về Triệu Chân thế nào, đoán tính cảm giữa hai người là thế nào?
Phó Doãn Hành đẩy xe lăn cho Trần Chiêu cũng không mù không điếc, Trần Khải Uy cạy góc tường ngay trước mặt ông ngoại mà ông ngoại không nói được gì, cậu không thể im lặng, ho nhẹ một tiếng. “Mọi người đều là người thân với nhau, Khải Uy huynh chỉ mời dì nhỏ của ta thì không tốt đâu.”
Trần Khải Uy nghe vậy nhìn về phía cậu, nói rất tự nhiên. “Ngươi đang bảo ta mời ngươi sao? Nhưng ta và ngươi có quen nhau đâu.” Vẻ mặt kia giống như đang nói: Ta khờ ta kiêu ngạo, ta ngốc ta tự hào, ta tới từ vùng hẻo lánh, không hiểu quy củ đấy, ngươi định trách ta à?
Phó Doãn Hành nghẹn lời, nhưng vì da mặt dày nên vẫn cười phản bác lại. “Qua lại nhiều thì chẳng phải quen hay sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai ngờ mặt Trần Khải Uy còn dày hơn cả cậu, không chút nể mặt, nói. “Ta và ngươi qua lại với nhau làm gì? Ta có cưới ngươi đâu!”
Triệu Chân nghe vậy tức muốn xì khói đầu, trừng mắt nhìn cậu ta, nói. “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Trần Khải Uy dường như nhớ lại lời dặn dò trước kia của Triệu Chân, vội vàng ngậm miệng lại, vừa áy náy lại vừa đáng thương nhìn nàng, nhỏ giọng nói. “Đừng tức giận, ta không nói nữa…”

Nếu bàn về vô lý, Triệu Chân có cảm giác mình không sánh được với Trần Khải Uy trước mắt này, nàng nguýt cậu ta một cái dữ tợn, đẩy cháu ngoại ra rồi tự mình đẩy xe lăn của Trần Chiêu đi trước.
Trần Khải Uy muốn đuổi theo nhưng lại bị Phó Doãn Hành ngăn lại, khuôn mặt không đứng đắn bây giờ lại trở nên nghiêm túc, nghiêm giọng nói. “Khải Uy huynh, dì nhỏ của ta vẫn chưa kết hôn, còn là một cô nương trong sạch, những lời mà huynh vừa nói thật sự xúc phạm tới thanh danh của người, dù huynh vô tình hay cố ý thì sau này mong huynh hãy tự trọng!”
Trần Khải Uy nghe vậy có chút luống cuống, lại khó hiểu. “Ta…”
Phó Doãn Hành ngắt lời cậu ta, lạnh nhạt nhìn. “Không hiểu quy củ thì phải học quy củ, kinh thành này không phải nơi có thể tùy tiện giương oai.”
Triệu Chân bị Trần Khải Uy chọc tức nhưng vẫn phải dỗ dành nam nhân của mình trước, một tay xoa xoa trên vai chàng, nhỏ giọng nói. “Ta và nó không có chuyện gì cả, quay về rồi sẽ kể tỉ mỉ cho chàng nghe.”
Trần Chiêu không nói gì, chỉ giơ tay gạt tay nàng ra, im lặng là chứng minh chàng đang tức giận: Nếu có chuyện muốn nói thì tại sao lại không nói sớm, đợi tới khi sự việc bại lộ thì mất bò mới lo làm chuồng? Không thẳng thắn thành khẩn! Muộn rồi!
Trong lòng Triệu Chân đau khổ vô cùng, chuyện này nàng thẳng thắn thành khẩn thế nào được? Lẽ nào nói với chàng là: Phu quân à, ta anh hùng cứu mỹ nhân nên bị người ta nhìn thấy hết, cậu ta còn xảy ra phản ứng với ta, nhưng vì cậu ta là cháu trai họ của chàng nên ta không giết nó được, phải làm sao? Tuy một phần lý do là vì nó đẹp!”
Thế nên mới nói, làm một con chó độc thân như cháu ngoại tốt biết bao.
Ở phía đông của hoàng thành có Thính Âm Các, bữa tiệc này được tổ chức ở Thính Âm Các, khi bọn họ tới nơi được sắp xếp ngồi ở lầu hai, lầu hai có tầm nhìn đẹp nhất, lát nữa Trần Kình cũng sẽ lên lầu hai. Bên cạnh Triệu Chân một bên là Trần Chiêu, bên còn lại là một vị tiểu thư đoan trang, sau khi làm quen mới biết đây là Tần Như Tuyết, muội muội của hoàng hậu ở bên nhà mẹ đẻ, năm nay mười bảy tuổi, tuy là con thứ nhưng cũng rất có tài năng, vậy nên tới giờ vẫn chưa gả cho ai.
Đương nhiên, đây không phải là điều Triệu Chân quan tâm, bây giờ nàng còn đang nghĩ cách dỗ dành nam nhân của mình, ngồi bên cạnh rót trà, bóc hạt cho chàng cực kỳ ân cần.
Cho dù vậy, Trần Chiêu vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, chàng vô cùng hiểu Triệu Chân, trên người nàng có thói hư tật xấu của nam nhân, làm chuyện sai sẽ hạ mình để bù đắp, nếu như lập tức hết giận nàng, lần sau nàng sẽ không nhớ kỹ, vậy nên chàng phải lạnh nhạt với nàng, không tha thứ cho nàng dễ dàng.

Khi mọi người đã đến đủ, cùng với một tiếng “Hoàng thượng giá lâm!”, mọi người đều ra khỏi hàng quỳ lạy.
Trần Kình lên lầu hai, bên người là hoàng hậu đang dắt tay thái tử, một nhà ba người đi cùng nhau trông rất hòa hợp viên mãn.
“Chư vị ái khanh bình thân.”
Mọi người tạ ân rồi mới đứng dậy, Triệu Chân ân cần đỡ Trần Chiêu đang giả vờ đau chân, Trần Chiêu cũng không buông nàng ra, không thể không cho nàng chút mặt mũi được, vậy là xong rồi.
Sau khi Trần Kình bước vào, sự chú ý của hắn đổ dồn lên người mẫu hậu, thấy mẫu hậu đỡ cháu ngoại, đương nhiên phát hiện ra sự khác thường của cháu gái. “Huyên Huyên sao vậy?”
Triệu Chân sợ Trần Chiêu nói sẽ bị lộ, trả lời giúp chàng. “Huyên Huyên đau chân, di chuyển hơi bất tiện.”
Trần Kình nghe vậy bước lại gần, quan tâm hỏi. “Có nặng lắm không? Sao không vào cùng tìm thái y để chuẩn bệnh? Sao còn che mặt lại nữa?” Dứt lời cúi đầu nhìn mặt Phó Ngưng huyên.
Triệu Chân giả vờ chỉnh lại y phục cho Trần Chiêu để ngăn ánh mắt Trần Kình, tiếp tục trả lời giúp chàng. “Cũng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy hôm là được, trên cằm nó cũng bị trầy nên mới che lại.”
Trần Kình gật đầu, không suy nghĩ nhiều, trách móc nói. “Sau này phải cẩn thật một chút đấy, nhóc con Huyên Huyên này không an phận chút nào cả, từ khi còn nhỏ đã hay bị thương, là con gái thì phải điềm tĩnh một chút.”
Trần Chiêu học theo giọng của cháu gái, nhỏ giọng nói. “Huyên Huyên xin làm theo lời hoàng cữu (cậu) dạy dỗ.” Trong giọng còn có chút tủi thân.
Vì giọng nhỏ lại có chút tủi thân nên Trần Kình không phát hiện ra điều lạ, nói. “Được rồi, ngồi xuống đi! Bị thương ở chân thì không cần đứng dậy hành lễ, còn khách sáo với hoàng cữu làm gì?”
Sau khi tạ ân, Triệu Chân lại đỡ Trần Chiêu ngồi xuống, Triệu Chân vừa đỡ chàng ngồi xuống, Trần Tự liền chạy tới ôm đùi nàng, ngẩng đầu cười với nàng.
Vừa rồi Tần Như Yên liên tục ngăn Trần Tự, nhưng cuối cùng vẫn không cản, để nó chạy tới đây. Sao nhóc con này lại thích Triệu Cẩn đến vậy? Quả nhiên là con trai Trần Kình….
Trần Kình nhìn thấy, nắm tay hoàng hậu khuyên can: “Mặc kê nó, nó muốn ngồi ở đâu thì ngồi! Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ!” Con trai muốn gần gũi với bà nội, Trần Kình cũng vui mừng, mẫu hậu gặp cháu trai cục cưng nhiều hơn không chừng sẽ dễ dàng nhớ lại.

Tần Như Yên nghe vậy không để ý tới Trần Kình, lẳng lặng nhìn Tần Thái sư ngồi cách đó không xa, ngồi xuống chỗ cùng Trần Kình.
Sau khi ngồi xuống, Trần Kình cao giọng nói vài câu, sau đó tiệc cũng bắt đầu, người hí ở trên sân khấu đối diện nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu biểu diễn một khúc hí.
Trần Tự ngồi trong lòng bà nội ăn hạt, nghiêng đầu nhìn Trần Chiêu hết lần này tới lần khác, trong ánh mắt có chút tò mò không hiểu.
Triệu Chân thấy sự khác lạ của cháu trai, sờ khuôn mặt nhỏ của nó, hỏi. “Tự Nhi, đang nhìn gì đấy?”
Ai ngờ khi nàng vừa hỏi xong, Trần Tự đã thoát khỏi vòng tay nàng, leo lên đùi Trần Chiêu, ngồi quỳ trên đùi chàng, ngẩng đầu nhìn mặt chàng, nghiêng đầu xem một lát, sau đó vươn tay muốn cởi khăn che mặt của Trần Chiêu xuống.
Trần Chiêu vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nhỏ giọng gọi. “Tự Nhi.”
Trần Tự nghe được trợn tròn mắt “Oa!” một tiếng thật to.
Triệu Chân vội vàng ôm nó về, làm động tác “suỵt” với nó, Trần Tự thấy vậy che cái miệng nhỏ nhắn lại, chớp chớp đôi mắt to tròn, không ầm ĩ nữa.
Trần Tự ngồi chỗ Triệu Chân thì không hợp lý cho lắm, Tần Như Yên bảo ma ma gọi thái tử về, Trần Tự nghe bà nội khuyên bảo mãi mới quay về, xem như cả nhà đoàn tụ.
Hôm nay ăn mừng tết vui vẻ, những năm trước đây đều trải qua ngày lễ một cách vui vẻ cũng phụ hoàng và mẫu hậu nên bây giờ trong lòng Trần Kình khó tránh buồn bã. Tuy mẫu hậu ở đây nhưng vẫn thiếu phụ hoàng.
Trần Kình sờ đầu con trai, than thở. “Nếu ông nội của con ở đây thì tốt quá, ông nội của con thích xem hí nhất, xem tới chỗ nào không hiểu thì cử hỏi người.”
Trần Tự ngẩng đầu lên, như cảm nhận được sự đau lòng của phụ hoàng, kéo y phục của phụ hoàng, nói. “Phụ hoàng đừng buồn nữa, ông nội đang ở đây đó.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.