Đế hậu hồi xuân

Chương 7


Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 7:

Quần áo nàng có dính chút bụi bẩn khi ở ngoài hoa viên, thế nên trước tiên Triệu Chân về phòng thay bộ xiêm y khác rồi mới ra ngoài. Đợi khi nàng tới sảnh, Trần Chiêu cũng đã quay về, chàng còn vào trong sảnh đứng phía sau thừa tướng, mặt nạ đã được đeo lên, nhìn không thấy rõ mặt chàng.
Triệu Chân liếc chàng một cái rồi nhìn về phía nam nhân cao lớn nhất đứng trong sảnh, là Thẩm Kiệt, Thẩm đại tướng quân.
Tuổi Thẩm Kiệt xấp xỉ với đệ đệ Triệu Sâm đã qua đời của nàng, bây giờ vừa mới qua tuổi bốn mươi, là thời gian trẻ trung khỏe mạnh. Khi hắn vẫn còn nằm tã lót, Triệu Chân từng ôm hắn, khi ấy hắn tựa như một cục bột trắng, mập mạp trắng trẻo, trông rất đáng yêu. Nàng vẫn nhớ khi ấy nàng còn hôn hắn một cái, nhóc con kia còn vừa cười với nàng, vừa chảy nước miếng.
Sau này Triệu Sâm được sinh ra, hắn luôn làm bạn với Triệu Sâm, Triệu Chân xem hai người như đệ đệ ruột của mình, hai đệ đệ ngưỡng mộ tỷ tỷ nhất, thường xuyên tới chỗ nàng học võ. Quãng thời gian nàng mang thai là quãng thời gian nàng ở hậu viện lâu nhất, mỗi ngày hai đệ đệ đều tới thăm nàng, nàng vẫn còn nhớ Thẩm Kiệt từng xoa bụng của nàng, trẻ con nói. “Sau khi đệ lớn lên sẽ bảo vệ tỷ tỷ và nhóc con trong bụng tỷ!”
Thời gian thay đổi, đứa bé trai khi ấy giờ đã trở thành đại tưởng quân uy chấn bốn phương, hắn cũng đã thực hiện lời hừa khi còn nhỏ, chinh chiến bốn phương, trấn thủ biên quan vì con trai nàng. Nếu Thẩm Kiệt có dòng máu của Triệu gia, Triệu Chân càng thích hắn làm đệ đệ của mình hơn.
Tề Quốc công thấy nàng tới, vội vẫy tay gọi nàng. “Cẩn Nhi, mau tới đây!”
Thẩm Kiệt nghe tiếng quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt sắc như dao mang theo dò xét, cũng không phải là không thích nàng, đó cũng chỉ là do hắn giữ chức vị trong quân đội đã nhiều năm, luyện thành ánh mắt hung dữ như vậy, thêm cả bộ râu kia cũng khiến người ta thấy hơi sợ.
Nếu như là cô nương bình thường thì đã bị hắn dọa từ lâu, nhưng Triệu Chân thì khác. Khi nàng còn trẻ, ánh mắt của nàng khi nhìn ai cũng giống như ánh mắt của Thẩm Kiệt bây giờ. Nàng đi lại gần mỉm cười với hắn, nói năng tự nhiên. “Cẩn Nhi đã từng gặp đại tướng quân rồi.” Thân phận của nàng bây giờ đáng lý ra phải gọi hắn là thúc, chỉ là Triệu Chân không gọi được thành lời.
Thẩm Kiệt nhướng mày nhìn tiểu cô nương trước mặt mình, tựa như có chút ngạc nhiên rồi lại giấu kỹ sự ngạc nhiên ấy dưới khuôn mặt nghiêm nghị, gật đầu rồi thản nhiên nói. “Ta đã nghe được chuyện của con rồi, quay về là tốt.”

Khi Thẩm Kiệt tiến cung gặp hoàng thường mới biết được chuyện Tề Quốc công tìm về được một đứa con của Triệu Sâm, mồ cô từ trong bụng mẹ, chính vì chuyện này nên hoàng thượng mới để Thẩm Kiệt về phủ của Tề Quốc công hàn huyên trước, hôm khác lại vào cung bẩm báo việc quân. Người khác không hiểu Triệu Sâm, nhưng Thẩm Kiệt lại hiểu rất rõ, Triệu Sâm là một người cương nghị chính trực, nếu đã nói không thành gia lập thất, nhất định sẽ giữ thân trong sạch, làm gì lại có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ? Nhưng nhìn tiểu cô nương trước mắt, hắn lại hiểu ra vài phần, người đứng trước mặt hắn đây nhất định là có lai lịch không đơn giản, có thể là có liên quan tới Thái Thượng Hoàng Hậu đã về cõi tiên. Mặc dù từ khi Triệu Chân tháo giáp về chốn hậu cung, hắn đã chẳng còn gặp nàng nhiều, nhưng mỗi cái nhíu mày, mỗi một tiếng cười của nàng đều in sâu trong lòng hắn. Tiểu cô nương trước mặt này dù đã trang điểm, nhưng nét tương tự nơi đuôi lông mày kia không thể qua được mặt hắn. Thẩm Kiệt có một ý nghĩ táo bạo, nhưng lại không dám nghĩ.
Con gái ruột và con nuôi đều đã quay về bên cạnh mình, Tề Quốc công vui mừng khôn xiết. “Bây giờ các con đều đã về, ta có thể an hưởng tuổi già được rồi.” Vừa nói vừa nhìn thiếu niên đứng phía sau Thẩm Kiệt, vẫy tay với thiếu niên rồi nói với Triệu Chân. “Cẩn Nhi này, đây là Minh Châu, con vẫn chưa gặp nó đâu.”
Triệu Chân nghe vậy quay sang nhìn, lúc này mới phát hiện thiếu niên đứng sau lưng Thẩm Kiệt, dáng vẻ giống y Thẩm Kiệt thời trẻ, mày kiếm mũi cao, hốc mắt sâu. Bởi vì còn trẻ, thế nên ngũ quan cương nghị so với Thẩm Kiệt lại càng nhu hòa, tuấn tú hơn một chút. Chỉ mới là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi mà đã cao gần bằng phụ thân, vừa nhìn đã biết là hạt giống tốt. Thì ra đây là Thẩm Minh Châu, con trai của Thẩm Kiệt.
Thẩm Kiệt giống Triệu Sâm, chỉ trung thành với tổ quốc. Hai người đều ôm trong lòng chí hướng trước lập nghiệp sau thành gia, hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa có thê tử, Tề Quốc công không thể để hắn làm càn quấy giống như Triệu Sâm được, bạn thân chết trận khi đang còn trẻ, giao phó cho ông đứa con trai duy nhất của mình là Thẩm Kiệt. Chuyện trên chiến trường chớp mắt đã thay đổi, nếu như Thẩm Kiệt chết trận, vậy Thẩm gia chẳng còn ai, Tề Quốc công hết lời khuyên bảo, liên tục xin tứ hôn cũng không xong. Cuối cùng, Thẩm Kiệt sủng hạnh một nha hoàn trong phủ, sinh ra Thẩm Minh Châu. Sau này thiên hạ thái bình, Thẩm Kiệt càng không vội cưới thê tử, hễ Tề Quốc công nhắc tới chuyện này, hắn liền đem Thẩm Minh Châu ra chặn miệng ông. Triệu Chân từng nghe tên của đứa bé này nhưng vẫn chưa gặp được nó, khi gặp được thì nó đã lớn như vậy rồi.
Triệu Chân gặp được nó, vô cùng vui mừng, cười nói. “Ta tên là Triệu Cẩn, sớm đã nghe ông nội nhắc tới ngươi, nói ngươi tuổi còn nhỏ mà đã giỏi võ nghệ, tinh thông các loại đao thương kiếm kích. Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta nhất định phải tìm ngươi thỉnh giáo một phen.”
Nghe tiểu nha đầu này muốn thỉnh giáo mình, Thẩm Minh Châu có hơi buồn cười. Ở phương diện học võ, cậu rất có thiên phú, tướng sĩ trong quân doanh luyện võ lâu hơn cậu nhưng cũng không đánh lại năm chiêu của cậu, một tiêu nha đầu nói thỉnh giáo cũng chỉ là tìm cậu để chơi mà thôi.
Thẩm Minh Châu ôm quyền, mặc dù không để bụng với lời thỉnh giáo của nàng nhưng vẫn hòa nhã nói. “Không dám nhận, là ông nội thương yêu ta mà thôi. Cẩn nhi muội gọi ta một tiếng Minh Châu ca ca là được, giữa huynh muội chúng ta không cần khách sáo đến vậy. Nếu muội muốn, ta sẽ luyện mấy chiêu cùng muội.”
Triệu Chân nhìn thiếu niên, khẽ cười một tiếng. Luyện mấy chiêu? Tuy nó nói nghe rất khiêm tốn, nhưng thực ra tính cách vô cùng kiêu căng, nàng nhất định phải để nó nhận được một bài học.

Có thừa tướng đại nhân đang ở đây, người một nhà không tiện nói chuyện lâu, sau khi giới thiệu rồi hàn huyên vài câu thì đã tới giờ mở từ đường.
Tề Quốc công tự mình đưa Triệu Chân đi bái kiến tổ tông, có thể thấy được Tề Quốc công yêu quý đứa cháu gái này biết bao, từ này về sau mọi người ai cũng biết địa vị của đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ này trong lòng Tề Quốc công.
Khi tiễn khách, tiễn một quyền thần như thừa tướng phải giữ một khoảng cách, Triệu Chân đi theo phía sau Tề Quốc công và Thẩm Kiệt, bên cạnh là Thẩm Minh Châu.
Triệu Chân huých Thẩm Minh Châu. “Ngươi nói muốn cùng ta so mấy chiêu, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, sau khi hồi phủ, đợi ta đổi xiêm y rồi chúng ta so chiêu, được không?”
Trần Chiêu đi sau lưng thừa tướng cách đó không xa nghe tiếng liền nhìn về phía hai người, Triệu Chân nhìn cũng không thèm nhìn chàng một cái, từ khi phụ tử Thẩm gia xuất hiện, trong mắt nàng đã chẳng có chàng nữa rồi.
Thẩm Minh Châu không ngờ tiểu nha đầu này lại muốn so chiêu với cậu, nhìn đôi mắt linh động của nàng, thầm bật cười, nói. “Vậy thì tùy muội muội.”
Triệu Chân nhướng mày. “Nếu ta thắng, sau này ngươi không được kêu ta là muội muội nữa.” Sau này nàng và đứa cháu trai này còn gặp nhau nhiều, hễ mở miệng là lại gọi muội muội, nàng không chịu được.
Thẩm Minh Châu nghe vậy rất ngạc nhiên, tiểu nha đầu này còn rất nghịch ngợm, cậu lớn hơn nàng, đương nhiên phải gọi nàng là muội muội, nàng nghe xong lại còn không vui,

“Được, nếu muội thắng, sau này ta gọi muội là Cẩn nhi, được không?”
Cẩn Nhi? Triệu Chân cũng không vừa ý, suy nghĩ một lát, nói. “Gọi nhũ danh của ta đi! Cô Cô.” Cô cô cũng là cô cô.
(*) Cô Cô trong nhũ danh của Triệu Chân là 咕咕 ( gūgu). Còn cách xưng hô giữa cô – cháu là 姑姑 (gūgu). Hai từ này đồng âm.
Thẩm Minh Châu nghe vậy suýt nữa thì trượt chân, tiểu nha đầu này đang đùa cậu à? Có người nào có nhũ danh là “Cô Cô” sao? Thôi bỏ đi, nàng cũng không thắng được, cậu nói. “Được rồi, lát nữa xin Cẩn Nhi muội muội chỉ giáo thêm.”
Lúc này Trần Chiêu mới quay đầu lại, khẽ bật cười. Chàng biết Triệu Chân cố ý trêu trọc đứa nhóc kia. Vậy cũng tốt, nàng vẫn chưa tới mức quay về thời trẻ mà đầu óc cũng ngốc theo.
Hướng Nho bước lên xe ngựa, cáo từ Tề Quốc công, Trần Chiêu cũng lên ngựa, tiếp tục diễn vai nhân vật hộ vệ, trước khi đi còn quay lại nhìn Triệu Chân, Triệu Chân chưa từng cho chàng một ánh mắt, nay lại đang nhìn chàng, đứng phía xa xa nháy mắt với chàng, rõ ràng là đang trêu ghẹo.
Chẳng biết sao trong lòng Trần Chiêu lại bối rối, vội quay đầu lại, quất ngựa rời đi.
Về tới Phủ Thừa tướng, Hướng Nho cho hạ nhân lui hết. “Thái Thượng Hoàng có cơ hội lén lút gặp Thái Thượng Hoàng Hậu hay không?.”
Trần Chiêu gỡ mặt nạ xuống, gật đầu. “Nàng có chết cũng không nhận, từ khi nàng chọn trở về Triệu gia, ta đã biết nàng sẽ không thừa nhận rồi.”

Hướng Nho thở dài. “Thực ra Thái Thượng Hoàng cũng không cần tìm hiểu chi tiết tại sao lại xảy ra chuyện này. Đối với thiên hạ mà nói, cải lão hoàn đồng đều là chuyện ai cũng ước mơ, thái thượng hoàng cần gì phải điều tra tới cùng.”
Trần Chiêu lắc đầu. “Chuyện khác thường tất có điểm lạ, ta phải điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến ta và nàng trở thành dáng vẻ như bây giờ. Còn nàng đừng hòng không quan tâm tới chuyện này.”
Hướng Nho và Trần Chiêu tình cảm như anh em ruột thịt, cũng là tri kỷ của ngài, chuyện của ngài và Thái Thượng Hoàng Hậu, hắn cũng biết một chút. Thái Thượng Hoàng Hậu không giống nữ nhi bình thường, tính cách nàng quả quyết, xử lý gọn gàng dứt khoát, tất cả đều tùy vào tính cách. Còn Thái Thượng Hoàng lại sống nội tâm, có giận có oan cũng đều chôn sâu trong đáy lòng, lại là người hay nghi ngờ. Khi ngài còn tại vị, được ca ngợi là một vị nhân quân, nhưng chỉ có Hướng Nho mới biệt được một mặt hung ác tàn nhẫn của vị quân chủ này. Sống hai mặt cũng không phải là ước mong của ngài, từ khi còn nhỏ ngài đã chịu nhiều thương tổn, để lại tâm bệnh, ngày đêm bị ác mộng quấy nhiễu khó mà yên giấc. Nghĩ cũng lạ, từ ngày ngài và Thái Thượng Hoàng Hậu đại hôn, ngài cũng dần ngủ ngon, sau này có một đêm ngài ngủ một mình, không biết từ khi nào mà lại phát bệnh, chỉ có ở bên Thái Thượng Hoàng Hậu mới có thể yên giấc. Mhưng dần dà về sau, chuyện này cũng bắt đầu trở thành gánh nặng của Trần Chiêu, tính tình ngài thay đổi nghiêm trọng, có lúc Trần Chiêu không khống chế được tâm trạng của mình, vì sợ tình hình trở nên nghiêm trọng nên mới nhường ngôi sớm để tu thân dưỡng tính, nhưng gần đây mới có chuyển biến tốt…
Mặc dù Thái Thượng Hoàng không thừa nhận nhưng Hướng Nho biết, Thái Thượng Hoàng Hậu chính là nơi an yên nhất trong lòng ngài, cũng là người ngài tin tưởng nhất, chỉ có khi ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng Hậu, ngài mới an tâm.
“Thái Thượng Hoàng, ta thấy với diễn xuất hôm nay của Tề Quốc công, sợ rằng là muốn giữ Thái Thượng Hoàng Hậu ở lại Triệu gia…” Hướng Nho nói không rõ ràng, chuyện giữ Thái Thượng Hoàng Hậu lại kia đương nhiên là vì muốn tuyển con rể cho nàng rồi,
Trần Chiêu nghe vậy nhưng lại không có ý kiến, nói. “Ta biết, chính miệng nàng đã nói với ta rồi. Bây giờ Thẩm Kiệt đã hồi kinh nhậm chức, ta đoán nàng tạm thời sẽ không để ý tới chuyện này, đó cũng chỉ là ý của Tề Quốc công mà thôi, bây giờ nàng đang nghĩ làm thế nào để mượn tay Thẩm Kiệt quay lại quân đội, nơi ấy mơi là nơi nàng luôn hướng về.”
Hướng Nho nghe vậy gật đầu, nhưng lâu sau lại sinh nghi, nói. “Hôm nay gặp được con của Thẩm tưởng quân, rất có phong thái của Thẩm tướng quân năm đó. Lời nói của Thái Thượng Hoàng Hậu hôm nay dù mang ý trêu chọc nhưng nương nương cũng muốn bồi dưỡng nó.”
Đó là con trai của Thẩm Kiêt, đương nhiên là nàng hài lòng, nàng vẫn luôn tiếc nuối vì không có ai có thể kế thừa tài năng của nàng, bây giờ vừa hay lại có một người. Nếu hôm nay qua được thử thách, e rằng tương lai nàng sẽ đích thân rèn rũa cho đứa bé này. Nếu là trước kia, nàng muốn làm gì cũng được, chỉ là thân phận bây giờ của nàng….chung quy là không hợp.
Trần Chiêu trầm giọng nói. “Trước tiên ngươi cứ bí mật quan sát bên kia đi, ta tự có tính toán.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.