Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 65:
Triệu Chân nghĩ rằng mình nghe nhầm, đừng sững sờ ngoài trướng một lát, nhưng càng nghe lại càng rõ, liền đừng không yên, nếu là một nơi gần đây thì nàng sẽ xoay người rời đi, nhưng đây lại là quân trướng của nàng, người ở bên trong đều là con gái chưa kết hôn, hôm nay cháu ngoại của nàng xin nghỉ phép, ở nhà dưỡng bệnh, bên trong là…Lan Hoa?
Nàng vén cửa đi vào, mùi hương mập mờ xộc vào mũi ngay lập tức, còn vương cả mùi thức ăn.
Điều nàng thấy đều tiên là thức ăn vương vãi trên đất, rồi lại nhìn về phía hai người trên giường Lan Hoa, bọn họ vẫn chưa cởi hết y phục, vẫn còn mặc áo trên người, phía trên là Lan Hoa, người phía dưới đã bị che mất mặt, nàng không thấy rõ là ai.
Cũng may Triệu Chân là một nữ nhân đã sinh hai lứa, nếu là con gái chưa hiểu chuyện đời, thấy cảnh tượng này sợ là đã bị dọa cho chạy mất.
Dù Lan Hoa lo lắng chuyện kết hôn thì cũng không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nàng cảm thấy kỳ lạ, quát lên. “Lan Hoa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Lan Hoa đang đắm chìm trong hoan ái nên không nghe được, trong miệng tràn đầy tiếng rên rỉ làm người khác ngượng ngùng.
Người dưới thân nàng ta đột nhiên hô to. “Tiểu thư!”
Giọng nói này là… “Lộ Minh?”
Lộ Minh nằm phía dưới Lan Hoa cũng bắt đầu dùng sức đẩy nàng ta nhưng sức lực chênh lệch nên bị Lan Hoa đè chặt, trong giọng nói của hắn còn chưa tiếng khóc nức nở. “Tiểu thư! Tiểu thư! Cứu ta!”
Triệu Chân nghe tiếng lập tức bước tới, điểm huyệt ngủ của Lan Hoa rồi đẩy nàng ta sang một bên, lúc này mới nhìn thấy trên mặt nàng ta hiện lên vẻ ửng hồng bất thường, nàng không dám nhìn Lộ Minh, quay lưng lại nói. “Trước tiên mặc quần áo vào đã.”
Phía sau vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt, còn thêm cả tiếng thở rít của Lộ Minh, chắc là đã đụng phải chỗ đau ở vết thương trên người. Lan Hoa h*ếp hắn sao? Thật sự là….khó lường…
Năm đó nàng cũng nửa ép buộc Trần Chiêu, nhưng tốt xấu gì sau cũng là bản thân Trần Chiêu đồng ý, đáp lại nàng nàng mới dám tiếp tục, còn Lan Hoa này nhìn sao cũng không giống Lộ Minh nguyện ý, nếu không cũng sẽ không cầu xin nàng cứu.
Phía sau vang lên âm thanh đi xuống đất, Lộ Minh khập khiễng bước tới chỗ nàng, trên mặt đầy nước mắt, quần áo tả tơi, hiển nhiên là vừa bị làm nhục, trông rất đáng thương, hắn quỳ xuống. “Tiểu thư….ta…xin tiểu thư đòi lại công bằng cho ta!”
Triệu Chân nghe vậy đỡ hắn dậy. “Đứng lên rồi hẵng nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lan Hoa bị bỏ thuốc sao?”
Lộ Minh đứng không vững, Triệu Chân đỡ hắn ngồi xuống, rót cho hắn một ly nước. “Ngươi ngồi xuống trước đi.” Dứt lời, nàng đi về phía Lan Hoa, trên giường loang lổ vết máu, nhìn có chút đáng sợ, Triệu Chân ôm Lan Hoa đang ngủ mê man lên giường của mình, đắp chăn cho nàng ta trước, sau đó sờ trán, nhiệt độ cơ thể của nàng ta quá cao, quả nhiên có dấu hiệu bị bỏ thuốc.
Nàng quay lại chỗ Lộ Minh, Lộ Minh đang gục trên bàn khóc nức nở như thể chịu ủy khuất rất lớn, loại chuyện này Triệu Chân cũng không biết an ủi thế nào, đành vỗ vai hắn, nói. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lộ Minh ngẩng đầu, trong mắt mang theo tức giận và hận ý, nói rõ mọi chuyện cho nàng hay.
Hôm nay Lộ Minh tới đây đưa cơm cho các nàng như thường lệ, thấy nàng không ở đây nên định đi nhưng lại bị Lan Hoa kéo lại, bảo rằng đợi chút nữa, lát nữa nàng về đôi ba câu rồi hẵng đi. Trong thời gian này, Lan Hoa có chút đói bụng, thấy hắn mang thêm chút đồ ăn vặt nên ăn mấy miếng, ăn xong liền nói đồ ăn vặt hôm nay hắn làm có mùi rất lạ, Lộ Minh nghe xong cũng cầm một miếng lên nếm thử, chưa nếm được vị gì thì Lan Hoa đã trở nên khác lạ, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi, hắn thấy chuyện không lành nên muốn đi, nhưng lúc đó đã quá muộn, bước tới cửa đã bị Lan Hoa kéo về, sau đó hắn cũng bị tác dụng thuốc ăn mòn nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Triệu Chân nghe xong nhìn đồ ăn vặt rơi vãi trên mặt đất, vừa hay cũng là bánh sữa.
Lộ Minh khóc nức nở, nói. “Tiểu thư, đồ ăn vặt hôm nay là ta và Trần trợ giáo cùng nhau làm, chỉ có hai người chúng ta chạm vào nguyên liệu, làm xong thì cất vào hộp, không ai đụng vào nữa, nhưng đồ ăn lại bị bỏ thuốc, sao ta có thể hại tiểu thư và bản thân mình được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân nghe xong cau mày lại, Lộ Minh nghi ngờ Trần Chiêu ra tay?
Triệu Chân lấy hộp đồ ăn trong lòng ra. “Đây là đồ ăn Trần trợ giáo mới cho ta, ta ăn mấy miếng rồi, ăn xong cũng không thấy làm sao, nếu căn cứ theo lời ngươi nói thì hộp đồ ăn này cũng sẽ có vấn đề mới phải.
Lộ Minh nhìn đồ ăn trong tay nàng, bi thương nói. “Tiểu thư, Lộ Minh người nhỏ mệnh khổ, không dám nói sau, khi làm đồ ăn chỉ có ta và Trần trợ giáo, nguyên liệu đều giống nhau, mỗi người làm một phần, sau đó lấy ra khỏi nổi,làm sau đều cho cùng vào một hộp giống nhau, vậy nên khó tránh cầm nhầm hoặc là làm gì đó, Lộ Minh không dám khẳng định, nhưng Lộ Minh chắc chắn không hại người!” Dứt lời, vẻ mặt càng thêm tức giận.
Triệu Chân bình tĩnh vỗ về hắn. “Đương nhiên ta biết ngươi sẽ không hại người, nhưng Trần trợ giáo cũng sẽ không làm vậy, chắc chắn chàng ấy sẽ không hại ta, huống hồ là dùng tới cách này. Trong chuyện này nhất định có người nào đó ủ mưu, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, đòi lại công bằng cho ngươi.”
“Tại sao tiểu thư lại tin tưởng Trần trợ giáo như vậy? Lộ Minh luôn cảm thấy hắn ta đang tính toán tiểu thư…”
Triệu Chân nhíu mày ngắt lời hắn, nói. “Lộ Minh! Ta biết bây giờ ngươi rất tức giận, nhưng cũng không thể kết luận lung tung. Ta hiểu Trần trợ giáo hơn bất kỳ ai, hơn nữa không gạt ngươi, ta và chàng ấy đã kết phu thê, chàng ấy không cần hãm hại ta như vậy, ta đã nói sẽ đòi lại công bằng cho ngươi thì sẽ đòi lại.”
Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên, vẻ mặt càng thêm thê lương, gục xuống bàn không nói gì nữa.
Triệu Chân thở dài. “Trước tiên ta đưa ngươi tới chỗ quân y, nếu như vì chuyện này mà bị ảnh hưởng tới sau này thì không tốt, chuyện còn lại ta sẽ bàn bạc với Thẩm tướng quân, nhanh chóng tra ra chân tướng của chuyện này. Nếu có người dám gây trở ngại cho Thần Long Vệ thì ta sẽ không tha cho hắn.” Nàng đột nhiên nhớ tới tên lính mà mình đụng phải, tiếc là không thấy rõ mặt, chỉ ước chừng được vóc dáng của hắn ta.
Triệu Chân thấy hắn hồn bay phách lạ, nàng ngồi xuống an ủi vài câu. “Người này vốn muốn hại ta, nhưng không ngờ lại bị ngươi và Lan Hoa ăn nhầm, hai người các ngươi phải chịu cảnh này thay ta, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Hai mắt Lộ Minh không còn tiêu cự. “Tiểu thư…chuyện ta tới nước này, có phải người muốn ta cưới nàng ấy làm vợ không?”
Triệu Chân do dự hồi lâu, nói. “Chuyện này…ta không nên quyết định thay các ngươi. Lan Hoa…nàng ấy là một cô nương tốt, ngươi…” Nàng không biết khuyên thế nào, nói tới đây thì không tiếp tục nói nữa, chỉ nói. “Trước tiên đừng nhắc tới chuyện này, ta dẫn ngươi tới chỗ quân y đã.”
Đáng thương cho một cô nương tốt như Lan Hoa, ban đầu nàng vốn muốn bồi dưỡng nàng rồi gửi cho Thẩm Kiệt.
Lộ Minh giống như một con rối, im lặng để nàng dẫn tới chỗ quân y, trên người hắn có mấy vết bầm tím, nơi riêng tư cũng bị rách, nghỉ ngơi cho khỏe thì sẽ không có vấn đề gì.
Triệu Chân an ủi hắn vài câu rồi tới chỗ Thẩm Kiệt, chuyện này có liên quan tới Trần Chiêu, nếu giao cho cháu ngoại xử lý thì Lộ Minh sẽ không yên tâm, vậy nên nàng chỉ có thể giao cho Thẩm Kiệt.
Lúc này Thẩm Kiệt đang giải quyết việc quân với mấy vị tướng quân, thấy nàng tới, cộng thêm sắc mặt nàng không tốt lắm nên hắn cho mấy tướng quân về trước. Đợi khi mọi người về hết, mới hỏi nàng. “Sao trưởng tỷ lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Chân kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra, nói. “Chuyện này có liên quan tới Trần Chiêu, nhưng người bị hại là ta, ta hy vọng đệ có thể giải quyết chuyện này theo lẽ công bằng, bắt được kẻ xấu phía sau.”
Thẩm Kiệt nghe xong vỗ mạnh lên bàn. “Quả là đáng chết! Dám làm xằng làm bậy trong quân! Rốt cuộc là ai mà có lá gan lớn như vậy? Trưởng tỷ cứ yên tâm, chuyện này có liên quan tới trưởng tỷ thì chắc chắn ta sẽ điều tra rõ ràng, không bỏ sót bất cứ ai!” Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài lệnh cho phó tướng đi điều tra chuyện này ngay lập tức.
Triệu Chân dặn dò. “Chuyện có liên quan tới danh dự của con gái nên nhất định phải âm thầm điều tra, không được thông báo rộng rãi.”
Phó tướng gật đầu thối lui.
Triệu Chân vẫn còn lo lắng cho Lan Hoa đang ngủ mê man. “Ta quay về xem Lan Hoa thế nào, đệ phái người đi tìm một vị nữ đại phụ tới chỗ ta, càng nhanh càng tốt.”
Thẩm Kiệt gật đầu, nói. “Trưởng tỷ yên tâm, ta lập tức gọi người đi tìm.” Dứt lời, hắn lại không yên lòng nên an ủi nàng. “Trưởng tỷ cũng đừng cảm thấy có lỗi, nói không chừng lại là một mối duyên tốt.”
Hiếm khi hắn cẩn thận an ủi nàng như vậy, Triệu Chân cười. “Ta không sao, chỉ khổ cho đệ thôi.”
Thẩm Kiệt lắc đầu. “Ta và trưởng tỷ mà còn khách sáo như vậy sao? Trưởng tỷ về trước đi, lát nữa ta sẽ gọi mấy nha hoàn tới, chỗ của tỷ nhất định cầ người dọn dẹp.”
Triệu Chân gật đầu, rời khỏi trướng của Thẩm Kiệt quay về quân trướng của mình.
Lan Hoa vẫn chưa tỉnh, Triệu Chân kiểm tra giúp nàng một lát, cũng may nàng không sao, ngoại trừ nơi riêng tư ra thì không còn vết thương nào, dù nàng cứng rắn tới đâu thì vẫn là một cô gái, mất đi sự trong sạch, không biết khi tỉnh lại sẽ thế nào.
Nha hoàn rất nhanh đã tới, dọn dẹp hết đồ trong trướng, lau rửa cho Lan Hoan, khi nữ đại phu tới kiểm tra vết thương thì Lan Hoa mới tỉnh lại, thấy có người đang nhìn nơi đó của mình, liền đỏ mặt. “Ngươi…người….ta….ta….”
Triệu Chân an ủi nàng. “Người này là nữ đại phu, đang kiểm tra vết thương giúp ngươi, ngươi đừng cử động.”
Lan Hoa sững sờ nhìn nàng, giống như đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra, trên mặt khi đỏ khi trắng. “Lộ…Lộ Minh đâu?”
Triệu Chân trả lời. “Hắn đang ở chỗ quân y, có vài vết thương phải chữa trị.”
Lan Hoa nghe vậy hối hận nói. “Đều tại ta, là ta hại hắn…ta…”
Triệu Chân khẽ vỗ tay nàng. “Không trách ngươi, ngươi cũng bị người ta bỏ thuốc.” Dứt lời, nàng do dự một lúc mới hỏi. “Lan Hoa, ngươi cảm thấy Lộ Minh là người thế nào?”
Lan Hoa nghe vậy đỏ mặt hơn, ấp úng nói. “Hắn…hắn rất tốt. Nhưng ta biết hắn không thích ta…”
Lộ Minh là nam nhân tốt nhất mà nàng gặp trong quân đội, lần trước ở Phủ quốc công thấy Lộ Minh nấu cháo, nàng nói muốn học, Lộ Minh còn tốt bụng dạy cho nàng, không ghét vẻ lóng ngóng của nàng, vừa kiên trì vừa cẩn thận dạy nàng, hắn thật sự là nam nhân tốt nhất mà nàng từng gặp. Nhưng nàng biết Lộ Minh không thích nàng, chuyện hắn hỏi nàng nhiều nhất là tiểu thư thế nào thế nào, nàng cũng không ngốc, đương nhiên biết hắn thích ai, nàng và Triệu Cẩn khác nhau một trời một vực.
Triệu Chân nhìn vẻ mất mát trên mặt nàng ta, an ủi. “Không sao, tình cảm là thứ có thể vun đắp. Ngươi là một cô gái tốt, sau này Lộ Minh sẽ biết được.”
Lan Hoa lắc đầu, ngẩng mặt kiên định nói. “Cẩn Nhi, Lan Hoa ta không phải là một người gây khó dễ cho người ta, chuyện này cũng không thể trách Lộ Minh, ta không thể ép hắn cưới ta vì chuyện này được. Ngươi là tiểu thư của hắn, tuy có thể làm chủ thay hắn nhưng ta không hy vọng ngươi làm khó hắn, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện này đi.”
Lan Hoa vừa nói vậy, Triệu Chân càng thấy thương nàng ta hơn, một cô nương tốt như vậy nếu có thể làm em dâu nàng thì tốt biết bao, cũng không biết Thẩm Kiệt có thể chấp nhận hay không, có lẽ là không! Nam nhân nào cũng quan trọng chuyện trinh tiết của con gái.
Triệu Chân thở dài. “Nhưng trong trắng của ngươi…”
Lan Hoa cười. “Không sao, dù sao cũng không ai thèm lấy ta, sau này cha ta hết hy vọng rồi, sẽ không giục ta kết hôn nữa!”
Triệu Chân vẫn còn nhớ trước kia Lan Hoa cũng nở nụ cười như vậy, nói: Không dám giấu mọi người, ta tới Thần Long Vệ là để tìm người gả đi!
Sau này nàng còn chăm chỉ học làm đẹp với cháu gái nàng, sao lại không muốn lập gia đình cho được?
Triệu Chân nắm tay nàng. “Đại Hoa, đừng nản lòng như vậy, một cô nương tốt như ngươi sẽ tìm được lang quân như ý.”
Lan Hoa cười, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn không thể che giấu. “Ai mà biết được.” Nàng ta xoa bụng. “Đói quá, Cẩn Nhi, ta vẫn còn chưa ăn cơm nữa.”
Triệu Chân nghe vậy đứng dậy nói. “Ngươi đợi một chút, ta đi lấy chút thức ăn. Ta cũng chưa ăn, để ta ăn cùng ngươi.”