Đế hậu hồi xuân

Chương 44


Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 44:

Việc tốt tối hôm qua bị Ngụy Vân Hiên cắt ngang khiến cả hôm ngày hôm nay Trần Chiêu mặt ủ mày chau, tới tận khi dạy học mới lấy lại tinh thần, sau khi kết thúc giờ học, chàng gõ lên bàn Triệu Chân, đưa mắt với nàng rồi về quân trướng lau chùi trước..
Mọi chuyện đã sẵn, chỉ thiếu gió đông. Trần Chiêu cười tủm tỉm đi qua đi lại trước cửa trướng, muốn tự mình nghênh đón nàng vào, thế mà khi cửa mở ra, bên ngoài lại xuất hiện Ngụy Vân Hiên.
Ngụy Vân Hiên thấy chàng, lễ phép nói. “Trần trợ giáo, chuyện hôm qua học sinh còn vài chỗ chưa hiểu, hôm nay tới đây mong người chỉ dạy.”
Trần Chiêu âm thầm tặng cho cậu ta hai chữ. “Cút ngay!” Nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, chàng vẫn để Ngụy Vân Hiên bước vào, giải thích chỗ mà cậu ta chưa hiểu.
Một lát sau thì Triệu Chân tới, rõ ràng cũng đã tắm rửa sạch sẽ, cả người trong sạch mát mẻ, tâm trạng phấn chấn, gặp được Ngụy Vân Hiên, nàng hơi ngạc nhiên. “Ngươi lại tới đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Vân Hiên thấy nàng, cũng lấy làm ngạc nhiên. Hóa ra Triệu tiểu thư là ngươi chăm chỉ như vậy, hôm qua tới học, hôm nay cũng tới nữa.
Cậu ta lịch sự dịch từ giữa băng ghế sang một bên, chừa chỗ cho Triệu Chân. “Đúng vậy, mời Triệu tiểu thư ngồi.”
Thật ra Triệu Chân thấy cậu ta ở đây nên đang định đi, nhưng cậu ta lại nhường ghế cho nàng, nàng cũng không tiện giải thích lý do mình tới đây nên đành phải làm bộ làm tịch mà ngồi xuống.
Trần Chiêu nhìn hai người ngồi đối diện mình, trong lòng không vui nhưng chỉ có thể kiên trì giảng bài.
Ngụy Vân Hiên thật sự là người chăm chỉ hiếu học, hơn nữa còn chẳng có mắt nhìn, mãi tới khi Triệu Chân không nhịn được phải đi trước, cậu ta vẫn còn ngồi ở đó chăm chỉ nghe Trần Chiêu giảng bài, bất động như có đinh trên mông.
Sang ngày hôm sau, Ngụy Vân Hiên lại tiếp tục tới chỗ của Trần Chiêu học bài, mãi cho tới khi nghỉ ngơi, Trần Chiêu cũng không có cơ hội ở một mình với Triệu Chân. Bây giờ Triệu Chân đã chuẩn bị về Phủ Quốc công mất rồi, chàng cũng không thể lấy cháu trai ra làm cớ để qua Phủ Quốc công ở, liền chủ động nói. “Sơn trang Lộc Lâm mới xây suối nước nóng, nàng có muốn đi không?”
Triệu Chân tiếc nuối xua tay. “Hôm nay không đi được, ngày mai ta phải vào cung thăm Tự Nhi, nếu như ta về sớm thì ta sẽ tới phủ công chúa tìm chàng.” Tuy trong lòng, nàng rất muốn ở bên Trần Chiêu, nhưng cháu trai còn quan trọng hơn, nên chỉ có thể gác chuyện của Trần Chiêu sang một bên.

Trần Chiêu nghe vậy khẽ nhíu mày, ngày mai nàng định vào cung? Quả nhiên là cháu trai quan trọng hơn chàng, nhưng nếu nàng vào cung, cháu trai không thể đi theo, đương nhiên chàng cũng không thể kiếm cơ để đi cùng nàng…
Lúc này, Phó Doãn Hành và Phó Ngưng Huyên thúc ngựa tới, Phó Ngưng Huyên vẫy tay với Triệu Chân. “Dì nhỏ! Sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa cung nhé! Nhớ mang điểm tâm cho ta đấy!”
Triệu Chân gật đầu. “Biết rồi, không quên điểm tâm của ngươi đâu.”
Trần Chiêu nhìn về phía cháu gái ngoại, đột nhiên nghĩ ra: Đúng rồi, ngày mai cháu gái ngoại sẽ đi cùng Triệu Chân.
Khi Triệu Chân tới cửa cung, Phó Ngưng Huyên vẫn còn chưa tới, nàng đứng dưới cổng cung cao chót vót nhìn lên trên, hộ vệ khoác giáp bạc đang đứng trang nghiêm bảo vệ mọi thứ sau tường cao, đó là nơi thánh thần không thể xâm phạm, là nơi mà người đời hướng tới nhưng lại khiến Triệu Chân cảm thấy ghét, nếu như không quay lại cảnh xuân tươi đẹp thêm một lần nữa, nàng sẽ chết già ở sau cánh cửa cung này, mặc dù cả đời này sẽ được tôn vinh nhưng lại không cảm nhận được sự phồn hoa của thế gian.
Không có gì quý hơn sự tự do của nàng, sau cánh cửa cung đều là người thân máu mủ với nàng, nhưng nàng sẽ không trở lại nơi ấy thêm một lần nào nữa.
Phía sau vang lên tiếng vó ngựa, xe ngựa của Phó Ngưng Huyên đã tới, nàng ta làm quận chúa nên có xe ngựa riêng của mình, hơn nữa lại được Trần Chiêu yêu thương, xe ngựa mà nàng ta ngồi lộng lẫy tráng lệ, đứng từ xa nhìn lại đã khiến người người biết được sự tôn quý của nàng ta.
Xe ngựa dừng lại, nha hoàn của Phó Ngưng Huyên đỡ nàng ta xuống ngựa, chiếc váy màu hồng khiến nàng trở nên thuần khiết mộc mạc, lại càng tôn lên dung mạo khuynh thành của nàng ta, đứng từ xa trông lại như bông hoa nở rộ, làm lu mờ mọi thứ trên thế gian này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứa cháu gái ngoại của nàng thật sự biết đầu thai, mẹ của nó không được thừa hưởng tất cả ưu điểm của cha mình, nhưng đứa cháu ngoại này lại thừa kế toàn bộ, dung mạo này dù có kiêu ngạo xảo quyệt thì cũng khiến người ta không thể ghét nổi.
Phó Ngưng Huyên xuống ngựa, chầm chậm bước tới tìm Triệu Chân đòi điểm tâm. “Dì nhỏ, điểm tâm đã hứa đâu rồi?”
Triệu Chân bất đắc dĩ nhìn nàng, lấy bao điểm tâm trên ngựa đưa cho nàng ta. “Không thiếu của ngươi đâu, vào cung thôi!”
Phó Ngưng Huyên nhận được điểm tâm, vui vẻ cười rộ lên, hiếm khi không ầm ĩ với nàng.

Sau khi vào cung, cung nhân đã sớm chuẩn bị xong kiệu đón tiếp hai vị khách quý, hoàng hậu còn phái ma ma thân tín bên cạnh mình tới đón, có thể thấy nàng ta xem trọng hai người thế nào.
Con dâu của Triệu Chân là Tần Như Yên, con gái của Thái tử Thái phó Tần thái sư, cũng xem như là thanh mai trúc mã của con trai nàng, nhưng tính cách hai đứa lại không giống nhau. Con dâu của nàng là nữ nhân tài hoa nổi danh trong kinh thành, có nhiều binh sĩ tài năng nhưng cũng không sánh được với nàng, trong số người có tài trong kinh, nàng được mệnh danh là “Nữ Gia Cát”, tính cách lạnh lùng, làm việc hào phóng công bằng nhưng chung quy lại vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, không mấy khi cười, ngay cả Triệu Chân cũng có chút sợ nàng ta, huống chi là đứa con trai ngốc nhà nàng.
Trước đây khi Trần Kình tuyển phi, nàng và Trần Chiêu phải hao tâm tổn trí rất nhiều. Dù sao nó cũng là Thái tử, không được thông minh mà thiếu gì thì bù đó, nên hai người vừa mắt đứa con gái tài hoa của Tần thái sư. Hai người thân làm Đế Hậu còn phải cố gắng lấy lòng Tấn thái sư, để Tần thái sư gả đứa con gái quý giá của mình cho đứa con trai ngốc nha nàng, mới đầu cũng không mấy kiên trì, bởi lúc ấy Trần Kình không có chí tiến thủ, ngày thường Tần Như Yên phải thúc giục nó mới học bài, vậy nên vẫn luôn sợ vị tiểu sư tỷ Tần Như Yên, kháng cự cuộc hôn sự này, nói gì cũng không chịu cưới.
Thế mà hơn một tháng sau, khi Triệu Chân đã sắp hết hy vọng thì kỳ tích lại xuất hiện. Tần thái sư bằng lòng gả con gái, con của nàng đồng ý cưới, Tần Như Uyên cũng bằng lòng gả, hôn sự thuận lợi diễn ra, mà cho tới bây giờ Triệu Chân cũng không hiểu tại sao. Nàng và Trần Chiêu không nhúng tay nhiều vào chuyện của con trẻ, cũng may sau khi cưới vợ chồng hai đứa nó yêu thương nhau, nhanh chóng sinh cho nàng đứa cháu Trần Tự đáng yêu, con trai cũng không nạp phi, giống như đế vương thâm tình.
Kiệu dần dần chậm lại, đã sắp tới gần cung điện của hoàng hậu, Triệu Chân ở phía xa đã thấy ngoài cửa đại điện có một bóng dáng nho nhỏ đang thò đầu ra ngó xung quanh, vừa nhìn đã biết là Trái Tim Nhỏ của nàng, Trái Tim Nhỏ chờ mong được gặp nàng khiến Triệu Chân mừng không tả xiết, ước gì có thể lập tức ôm Trái Tim Nhỏ vào lòng, hôn một cái thật to.
Kiệu dừng lại, Trần Tự thoát khỏi tay mẹ chạy ra khỏi điện, lập tức ôm lấy đùi Triệu Chân, ngước đầu lên vui vẻ nói. “Dì nhỏ! Có nhớ Tự Nhi không ạ?” Đứa nhỏ này rất thông minh, dù vui cũng không quên lời nàng dặn.
Triệu Chân khom lưng ôm nó, hôn một cái, nói. “Đương nhiên là nhớ rồi, nhớ điện hạ tới mức ngủ không được!”
Trần Tự cười khanh khách, cũng chu môi hôn nàng, thân mật ôm cổ nàng.
Phó Ngưng Huyên thường ngày lên tiếng tranh giành quyền lợi nay lại kéo tay áo Triệu Chân nhắc nhở. “Dì nhỏ, Hoàng hậu nương nương còn đang chờ.”
Triệu Chân vừa nghe đã tỉnh thần, xem trí nhớ của nàng kìa, vừa thấy cháu trai đã quên mất bây giờ mình không còn là Thái thượng Hoàng hậu, trước tiên phải chào con dâu mới phải.
Triệu Chân để cháu trai xuống, nắm tay nó cùng nhau bước vào trong điện, hoàng hậu đang ngồi trong điện chờ, thấy các nàng tới, đứng dậy nghênh đón, tuy trên mặt nhạt ý cười nhưng cử chỉ lại rất thân thiết. “Tự Nhi đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được các ngươi.”
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Triệu Chân và Phó Ngưng Huyên quỳ xuống hành lễ, hoàng hậu lệnh cho ma ma đỡ hai người dậy.
“Đều là người nhà cả, không cần nhiều lễ tiết như vậy, ngồi xuống cả đi.” Dứt lời còn sai người ban ghế.

Sau khi ngồi xuống, Triệu Chân mới nhìn người con dâu của nàng, bây giờ nàng ăn mặc giản dị hơn ngày thường, không giống hoàng hậu tôn quý mà giống tiên nữ hạ phàm hơn, trong sạch lại còn lịch sự tao nhã. Trên môi nàng nở nụ cười nhạt, càng thân thiện hơn thường ngày.
Trần Tự leo lên đùi Triệu Chân, ngồi vào trong lòng nàng, dù mẫu hậu có ở đây nhưng nó vẫn thân thiết với bà nội như thường.
Ý cười trên gương mặt của hoàng hậu càng sâu hơn, cũng không cản. “Trước kia Thái tử cứ luôn buồn bã không vui, thỉnh thoảng Ninh Nhạc quận chúa tới thăm nó sẽ vui lên chút, nhưng người vừa đi thì nó đã trở nên buồn bã. Mấy hôm trước nó theo phụ hoàng xuất cung rồi quay về, mỗi ngày đều mong chờ ngươi tới chơi với nó, còn vui vẻ hơn trước kia, khiến bổn cung bớt lo. Sau này ngươi và Ninh Nhạc quận chúa hãy thường xuyên tới đây.”
Hiếm khi Triệu Chân thấy con dâu cười nhiều như vậy, nàng không khỏi ngạc nhiên, trả lời. “Đa tạ hoàng hậu nương nương và thái tử đã ưu ái, chỉ cần hoàng hậu nương nương và thái tử không ngại thì Triệu Cẩn sẽ thường xuyên tiến cung làm bạn cùng thái tử.”
Hoàng hậu nói. “Ngươi làm người ta vui vẻ như vậy, sao lại ngại được chứ?” Nói rồi nàng vẫy tay, ra hiệu ma ma đưa quà gặp mặt lên. “Bổn cung không biết ngươi thích gì, nghe hoàng thượng nói ngươi thích học võ nên cuối cùng cũng tìm được quà tặng cho ngươi.”
Triệu Chân nhìn khay đựng quà trong tay ma ma, trên khay là một đôi đoản đao khảm ngọc, viên ngọc to nhất là viên ngọc hiếm thấy, khiến Triệu Chân ngày thường không hứng thú với châu báu mà cũng phải ngạc nhiên, trước kia nàng chưa từng thấy vật này ở trong Tàng Bảo Các, bây giờ thấy hoàng hậu tìm được lại càng yêu quý nàng hơn.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng.” Triệu Chân tạ ân rồi nhận quà, cầm trong tay thích tới mức không buông.
Hoàng hậu cười. “Thích là tốt rồi.” Sau đó nhìn về phía Phó Ngưng Huyên. “Đương nhiên không thể bạc đãi Huyên Nhi rồi, bổn cung tìm thấy một cái túi thơm rất tốt, vừa nhìn thấy đã biết sẽ hợp với Huyên Nhi nhất, Huyên Nhi nhìn xem có thích không?”
Ma ma lại bưng một khay khác lên, bên trên khay là túi thơm dệt kim khảm ngọc trai, sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng, tay nghề vô cùng tinh tế, có thể thấy được đây không phải là vật thường.
Phó Ngưng Huyên thích nhất là cái đẹp, đương nhiên là hài lòng với món quà này, lập tức vui vẻ tạ ân.
Triệu Chân và Phó Ngưng Huyên đều nhận được quà của hoàng hậu, Trần Tự đưa tay về phía bà nội mình. “Quà dì mang tới cho Tự Nhi đâu rồi? Không phải là nói sẽ chuẩn bị điểm tâm cho Tự Nhi hay sao?”
Triệu Chân nhéo mũi cháu trai. “Đương nhiên không thể thiếu phần của điện hạ.” Dứt lời bảo nha hoàn mang hộp đựng thức ăn lên.
Nha hoàn tiến lên đặt lần lượt từng hộp thức ăn xuống trước mặt thái tử, điểm tâm trong hộp muôn màu muôn vẻ, tuy không nhiều nhưng trang trí rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn. Tiểu Thái tử lập tức vui vẻ.
Triệu Chân giữ cái tay muốn lấy điểm tâm của nó lại, dặn dò. “Điện hạ hãy lau tay đã.”
Trần Tự nghe vậy ngoan ngoãn giơ tay ra cho mẹ lau, lau xong lập tức cầm một miếng lên ăn.

Hoàng hậu cũng thấy mới lại. “Ở đây có nhiều loại điểm tâm mà bổn cung chưa từng thấy, trách không được thái tử cứ nhớ mãi không quên.” Dứt lời cũng cầm đũa bạc lên nếm một miếng, gật đầu tán thưởng.
Phó Ngưng Huyên không chịu thua, nói. “Ta cũng mang đồ ăn ngon tới, là canh ngân nhĩ và táo tàu ta hầm tận ba canh giờ, để ta sai người mang lên cho hoàng hậu và thái tử nếm thử!” Dứt lời quay đầu nói với nha hoàn của mình. “Bưng canh lên đây.”
Mỗi lần Phó Ngưng Huyên vào cung đều mang đủ loại đồ ngọt cho thái tử nếm, hoàng hậu cũng đã quen nên cứ tùy nàng.
Nha hoàn đi bưng canh, vừa hay bên ngoài vang lên tiếng thông báo của thái giám. “Hoàng thượng giá lâm!”
Lát sau Trần Kình bước vào, chân đi như gió, nha hoàn bưng canh hình như chỉ là người mới, làm việc không nhanh nhẹn, tránh không kịp nên đụng phải hoàng đế. 
Trần Kình là người từng luyện võ, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bát canh và người hầu, sau khi đỡ khó tránh khỏi cúi đầu nhìn nha hoàn bất cẩn này.
Nha hoàn suýt chút nữa đã làm đổ canh nên càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn người đỡ mình.
Trần Kình thấy khuôn mặt của nha hoàn kia, chợt có cảm giác như bị điện giật, tim cứ đập thình thịch.
Người trước mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt đẹp tựa ngân hà, đôi môi hồng, hợp với bộ váy trắng, xinh đẹp tựa tiên nữ, Trần Kình có cảm giác mình đã từng quen biết, có phải là tiên nữ trong giấc mơ thuở thiếu thời hiển linh hay không?
Trần Kình tự nhận bản thân không phải kẻ háo sắc, nhưng người trước mặt thật sự khiến hắn có cảm giác như tình nhân trong mộng, tim đập rất nhanh, kỳ lạ tới mức bản thân hắn không hiểu nổi.
Mỹ nhân như bị dọa sợ bởi ánh mắt nóng bỏng của hắn, lùi lại quay mặt đi, gò má trắng nõn hiện lên vẻ ửng hồng, càng lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
Mấy người Triệu Chân không khỏi nhìn về phía nha hoàn cao gầy mà bộp chộp kia, sau khi Triệu Chân thấy rõ mặt của nha hoàn đó, ngụm trà nàng vừa uống phun hết ra ngoài.
Nếu nàng không nhìn lầm thì người kia có phải là…Trần Chiêu hay không?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.