Đế hậu hồi xuân

Chương 34


Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 34:

Do nam nữ khác nhau nên Triệu Chân và hai cô gái kia ngồi riêng một bàn, khi dọn cơm lên, bên nam tranh giành nhau, tựa như trại nuôi lợn, còn bên phía Triệu Chân, cháu gái ngoại ủ rũ ăn vài miếng đã bỏ đũa xuống, hiển nhiên là không hợp khẩu vị, tiểu thư ăn cơm ngon mặc áo đẹp như nó đương nhiên không ăn quen cơm tập thể trong doanh trại. Chỉ cần không bị đói thì lại bắt đầu chọn lựa.
Triệu Chân đã quen ăn loại cơm này mà cũng còn phải kén chọn.
Người không kén chọn nhất là Lan Hoa, tiếng còi ăn cơm vang lên, nàng ta gắp thức ăn bỏ vào bát như cướp, lát sau thấy không có ai giành với nàng ta, Lan Hoa nhìn Triệu Chân và Phó Ngưng Huyên không động đũa, hỏi. “Sao hai người không ăn?”
Triệu Chân nói. “Ta cho người chuẩn bị đồ ăn riêng cho ta rồi, hai người ăn ít thôi, lát nữa về lều ăn món ngon.”
Mắt Phó Ngưng Huyên sáng lên, tính tham ăn giống Triệu Chân y như đúc. “Đồ ăn ngon à? Có món gì? Ta muốn ăn móng heo, ta nói cho ngươi biết, móng heo là món dưỡng da tốt nhất đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con nhóc kia chẳng biết khách sáo chút nào, có ăn là tốt rồi, còn bắt đầu gọi thức ăn nữa. Triệu Chân trấn an nàng. “Ta cũng không biết có món gì, nhưng ta cam đoan ngươi sẽ thích, người trong phủ ta nấu món gì cũng ngon.”
Nghĩ đến món ăn ngon mà dì nhỏ nói với mình, nhìn những “thức ăn cho heo” trước mặt, Phó Ngưng Huyên chộn rộn trong lòng, ước gì có thể quay về ăn ngay. Không phải nàng ta không đói, nhưng những món ăn ở đây thật sự không ăn nổi, nghe dì nhỏ nhắc tới món ngon thì làm sao ngồi yên được nữa?
Lan Hoa nghe rồi nhưng lại rất bình tĩnh, nàng biết thiên kim tiểu thư kén chọn, nhưng nàng ta cảm thấy những món ăn trước mặt này rất ngon, hơn nữa trong quân doanh không được để lại cơm thừa, hai nàng không ăn, nếu còn thừa lại cả ba sẽ bị phạt. “Ta ăn các món này thấy rất ngon mà lại ăn nhiều, đồ ăn còn dư của hai người cứ đưa cho ta ăn, hai người để bụng về ăn bữa khác.” Nói rồi đổ hết cơm trong bát của hai người kia vào trong bát mình, ăn từng miếng.
Phó Ngưng Huyên ngạc nhiên nhìn nàng ta ăn lấy ăn để, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: Trên thế gian này sao lại có nữ nhân như vậy nhỉ?
Bây giờ Triệu Chân lại có chút xấu hổ, nếu thật sự hành quân đánh giặc rồi thì làm gì còn có thời gian cho các nàng kén chọn? Nhiều khi bị vây trong thành trống, hết gạo sạch đạn, ăn vỏ cây thôi đã thấy quý, Lan Hoa như vậy mới là thật sự tới đây làm lính.
Lan Hoa ăn rất ngon, Phó Ngưng Huyên mới đầu cảm thấy không ngon bây giờ trong bụng đã cồn cào, mở to mắt nhìn Lan Hoa ăn, còn nuốt nước miếng một cái.
Triệu Chân thấy cháu gái ngoại của mình đói như vậy liền lấy bánh sữa mà Lộ Minh làm đưa cho nó ăn. Tuy nàng yêu ăn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cháu ngoại chịu đói.
Phó Ngưng Huyên nhìn dáng vẻ kỳ lạ của chiếc bánh ngọt, mới đầu còn nghi ngờ, ăn một miếng rồi lại không dừng lại được, dần dà cũng ăn hết mấy miếng bánh Triệu Chân giữ lại.
Triệu Chân nhìn tờ giấy dầu chỉ còn lại vài vụn bánh, lòng đau như cắt. Ban đầu nàng còn nghĩ rằng có thể giữ lại mấy miếng để ăn vặt sau khi ăn cơm xong, không ngờ lại bị cháu ngoại nhà mình ăn bằng sạch!
Phó Ngưng Huyên liếm môi, còn chưa thỏa. “Đây là món gì vậy? Ăn ngon quá.”

Triệu Chân trừng mắt nhìn nàng ta, nói. “Bánh sữa, ngươi chẳng biết khách sáo chút nào, ăn hết cả của ta.”
Phó Ngưng Huyên lè lưỡi, khí phách nói. “Dì nhỏ, đây là đồ ăn ai làm vậy? Dì bán bao nhiêu để ta mua lại người này.”
Mở miệng ngậm mồm đều là mua, tuy Triệu Chân không muốn thừa nhận nhưng đây chứng minh cho tính cách cháu gái ngoại giống nàng như đúc. “Người thì không bán, nhưng nếu muốn ăn thì sau này cứ tới Phủ Quốc Công chơi, ta bảo hắn ta làm cho ngươi ăn.”
Phó Ngưng Huyên nghe vậy có chút thất vọng, im lặng không nói gì, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn về nơi khác, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên sáng lên, hiểu nhiên là đã thấy được người hợp ý.
Triệu Chân nhìn theo tầm mắt của nàng ta, kia chẳng phải là hướng Trần Chiêu hay sao? Trong đám tiểu tử đang ăn uống hăng say thì chỉ có mình Trần Chiêu thong thả ung dung, ăn một cọng rau cũng ăn rất lâu, thấy nàng nhìn qua, chàng ngồi phía xa nở một nụ cười với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Ngưng Huyên ngồi cạnh đột nhiên khẽ cười vài tiếng, nháy mắt với bên kia, trở nên duyên dáng không thôi.
Triệu Chân nhìn dáng vẻ mơ mộng chuyện tình yêu của cháu ngoại, nàng trừng mắt nhìn Trần Chiêu: Cười gì mà cười! Đeo mặt nạ mà cũng lả lơi đến vậy.
Không lâu sau khi về trướng, Lộ Minh liền cầm một hộp đựng thức ăn tới. “Tiểu thư, ta ở đây lâu thì không tốt, mọi người ăn đi, lát nữa ta quay lại lấy hộp đựng thức ăn, ngày mai muốn ăn món gì thì cứ nói với ta để ta làm cho mọi người.” Nói xong liền đi mất.
Phó Ngưng Huyên không chờ đợi thêm được nữa, lấy từng món trong hộp ra. “Ôi, sườn xào chua ngọt! Phật thủ kim quyển! Phỉ thúy ngọc phiến…”
Cháu ngoại nói tên từng món ăn, còn tốt hơn cả học thuộc thơ, bây giờ Triệu Chân mới biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, cháu ngoại còn xem trọng chuyện ăn uống hơn cả nàng, thuộc hết tất cả tên món ăn ở đây.
Lan Hoa ngạc nhiên. “Thức ăn còn có tên gọi dễ nghe như vậy sao?”
Phó Ngưng Huyên gật gù đắc ý. “Lạ lắm hay sao? Tất cả tửu lâu lớn nhỏ trong kinh có tới mấy trăm món ăn, ta không dám nói mình biết hết nhưng cũng gần như là hết.” Dứt lời, lại nói với Triệu Chân. “Dì nhỏ, đầu bếp trong phủ của dì không tồi, đưa tới mấy món ăn nổi tiếng của vài tửu lâu tới cho chúng ta, rốt cuộc là do hắn làm hay là mua vậy?”
Triệu Chân ở trong cung lâu còn không biết món nào là món nổi tiếng của tửu lâu nào, nhưng nàng biết những món ăn nổi tiếng trong tửu lâu thì tửu lâu bên cạnh sẽ không làm được, phương pháp nấu ăn cũng được giữ kín, Lộ Minh này bản lĩnh không nhỏ, ngay cả món nổi tiếng trong tửu lâu của người ta mà hắn cũng nấu được.
“Đương nhiên là hắn làm, bánh sữa vừa rồi ngươi ăn cũng là do hắn làm.”

Phó Ngưng Huyên ngạc nhiên. “Ta thấy tuổi của đầu bếp kia cũng không lớn lắm, thế mà bản lĩnh không nhỏ đâu.” Nàng ta nói rồi gắp đồ ăn nếm thử, khen. “Tay nghề này không phải là mấy năm mà giỏi đâu. Dì nhỏ, người trong viện của dì giỏi cực kỳ đấy.”
Triệu Chân không đáp lời, trong lòng suy nghĩ lời của cháu gái nói, nếu người có bản lĩnh như Lộ Minh mà để bên cạnh nàng dường như có tài mà không phát huy được…
Lát sau, Lộ Minh tới lấy hộp đựng đồ ăn, cũng không dám dừng lại nói vài câu với tiểu thư nhà mình, chỉ lén nhìn tiểu thư, thấy tiểu thư không có lời dặn dò gì thêm, hắn có chút thất vọng, lấy hộp rồi lui ra.
“Chờ chút!”
Đi được một khoảng, Lộ Minh nghe được giọng nữ vang lên, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là quận chúa. Niềm vui trên gương mặt dần nhạt đi, lễ phép nói. “Chẳng biết quận chúa có gì chỉ giáo?”
Phó Ngưng Huyên cũng là người nhìn mặt nghe lời để biết người, nam nhân bình thường thấy nàng ánh mắt đều không dời nổi, vậy mà người nam nhân trước mặt này lại không như vậy, khiến nàng có chút thất vọng. Ngươi này không bị khuất phục bởi sắc đẹp của nàng, hay là trong lòng đã có người thương. Dì nhỏ à? Không ngờ lá gan của người này to lắm, ngay cả chủ tử cũng dám tơ tưởng.
Phó Ngưng Huyên đưa tờ giấy trong tay mình cho hắn. “Đây là món ngày mai ta muốn ăn.”
Lộ Minh không nhiều lời, cung kính nhận. “Vâng ạ”. Lúc ngẩng đầu lại đưa mắt nhìn màn trướng, có chút thất vọng.
Phó Ngưng Huyên thấy bộ dạng hy vọng hão huyền của hắn, có chút không vui, nhưng vì hắn nấu cơm ngon nên nàng có lòng nói. “Ta nghe dì nhỏ nói ngươi là người hầu trong phủ của nàng, nếu đã là người hầu phải biết cái gì có thể cái gì không thể, ta thấy món ăn người làm rất ngon, Phủ Tề Quốc công rất lớn, tương lai ngươi cũng rất có tiền đồ, đừng tự hủy đi tương lai chỉ vì một thân phận không rõ ràng.” Người hầu sinh lòng với chủ tử, sau khi bị phát hiện có thể bị đánh chết chứ đừng nhắc tới có tương lai.
Lộ Minh nghe vậy ngẩn ra, trong lòng trở nên buồn bã. Hóa ra tiểu thư giới thiệu hắn với người bên ngoài như vậy sao? Trong mắt tiểu thư hắn chỉ là người hầu? Tuy nói thật sự là như vậy.
Hắn rũ mắt, nói. “Đa tạ quận chúa chỉ bảo.” Dứt lời khom người khiêm tốn lui vài bước.
Phó Ngưng Huyên thấy hắn hiểu chuyện như vậy, cảm thấy mình đã làm được một chuyện tốt, nhảy chân sáo chạy tới trướng của Trần Chiêu.
Cháu gái ngoại đi rồi liền không quay lại, cũng không biết là đi đâu, thế nhưng bây giờ Triệu Chân không có lòng nào để lo lắng cho nó, nàng thay y phục rồi tới chỗ Thẩm Kiệt.
Triệu Chân đi vào, dứt khoát nói. “Tử Trừng, ta phải ra ngoài một chuyến.”

Thẩm Kiệt cởi lệnh bài bên hông đưa cho nàng. “Trễ thế này rồi trưởng tỷ muốn đi đâu? Ta đưa trưởng tỷ đi.”
Triệu Chân lắc đầu. “Ngươi còn phải lo nhiều chuyện, không cần đi theo ta, ta đi lát rồi về.” Nói rồi cũng không chần chừ thêm, vội vàng đi mất.
Làm sao Thẩm Kiệt có thể để một mình nàng ra ngoài được, không tiện để người ngoài đi theo nên hắn tự mình cưỡi ngựa ra ngoài, đứng phía xa theo dõi nàng, mượn bóng đêm để che giấu hành tung.
Triệu Chân vừa vội vừa lo nên không nhận ra hắn.
Hắn thấy Triệu Chân vào trong một y quán, đợi một lúc lâu mới thấy ra ngoài. Đợi nàng đi rồi, Thẩm Kiệt mới vào trong y quán, đặt ít bạc vụn lên bàn. “Cô nương vừa rồi tới chỗ các ngươi mua thuốc gì?”
Ông chủ là một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, nghe vậy lắc đầu. “Khác quan, y quán của chúng ta không thể tiết lộ…”
Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Kiệt bóp cổ, xương cốt kêu răng rắc. Thẩm Kiệt lạnh lùng nhìn ông ta, nói. “Ta hỏi thêm lần nữa, nàng mua thuốc gì?”
Ông lão vội vàng gật đầu, Thẩm Kiệt mới nới lỏng tay. Ông ta ho khan một tiếng, lắp bắp nói. “L…là thuốc tránh thai.”
Thẩm Kiệt nghe vậy lạnh mặt đi, đẩy ông lão xuống mặt đất rồi xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài trời tối đen, gió lạnh quất vào mặt nhưng trong lòng hắn đang bừng lửa giận, hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh lại.
Đây là quang minh chính đại mà Trần Chiêu nói? Hôm nay Triệu Chân vào trướng của Trần Chiêu hơn một canh giờ, bây giờ lại đi mua thuốc tránh thai, hai người họ làm gì chẳng lẽ hắn còn không biết?
Từ khi bắt đầu đã không có gì công bằng rồi. Thẩm Kiệt nắm chặt nắm đấm, phóng người lên ngựa: Được, vậy cũng đừng trách hắn.”
Triệu Chân quay lại quân doanh không thấy Thẩm Kiệt đâu, nhưng hộ vệ của hắn vẫn còn ở đây, nàng bèn hỏi. “Trầm đại tướng quân đâu?”
Hộ vệ đáp theo lời dặn của tướng quân. “Bẩm tiểu thư, trước khi đi ngủ đại tướng quân đều đi luyện quyền cước, lát nữa sẽ quay về, trước tiên người cứ vào trong trướng chờ một lát đã.”
Triệu Chân vào trong trướng, cũng không nán lại lâu, đặt lệnh bài trên bàn rồi đi ra ngoài, vừa đi được vài bước đã thấy Thẩm Kiệt người đầy mồ hôi quay về, trông có vẻ luyện tập rất chăm chỉ. Bây giờ hắn không còn nhỏ nữa nhưng vẫn chăm chỉ như vậy, thật khiến người ta vui mừng.
Thẩm Kiệt lại gần, nở nụ cười dịu dàng với nàng. “Về rồi sao? Xử lý xong chuyện rồi?”
Triệu Chân chột dạ, gật đầu. “Xong rồi, ta để lệnh bài của đệ ở trên bàn, đệ nghỉ ngơi sớm đi, ta về đây.”

Thẩm Kiệt gật đầu, cười dặn dò. “Được, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng ngày mai còn có buổi huấn luyện.”
Khi Triệu Chân quay về trướng, Phó Ngưng Huyên cũng đã về, nàng ta và Lan Hoa đang nằm trên giường, trên mặt dán đầy dưa chuột thái lát.
Phó Ngưng Huyên cười duyên. “Đúng vậy, hắn học rất giỏi, học thức uyên bác mà lại khiêm tốn, ta chỉ thích nam nhân như vậy. Tuy tướng mạo kém ta một chút nhưng cũng không tệ.”
Lan Hoa nói. “Hóa ra quận chúa thích người như vậy, còn ta…đẹp hay không cũng không quan trọng, không có học thức cũng không sao, ta thích người mạnh mẽ, chăm chỉ làm ruộng, biết săn bắn, sống bình yên qua ngày là được.”
Vừa nghe đã biết nữ nhi tâm sự chuyện gia đình, Triệu Chân bước tới gần, biết rõ mà còn hỏi. “Đang nói gì vậy?”
Lan Hoa nghe tiếng ngồi dậy, nói thẳng. “Cẩn Nhi đã về rồi! Hai chúng ta đang bàn về nam nhân đấy!”
Phó Ngưng Huyên thấy nàng ngồi dậy, giơ tay vỗ một cái. “Nằm xuống nằm xuống! Dưa chuột sắp rơi rồi kìa!”
Lan Hoa nghe vậy vội vàng nằm xuống, đôi mắt đen láy vẫn còn nhìn Triệu Chân, tò mò nói. “Triệu Chân, ngươi thích nam nhân thế nào?”
Triệu Chân ngồi xuống giường của cháu ngoại, Phó Ngưng Huyên cũng nhìn nàng, đợi nàng trả lời chuyện này.
Triệu Chân suy nghĩ một chút, nói. “Đẹp, đẹp như quận chúa là được rồi.”
Phó Ngưng Huyên sờ mặt mình. “Khó lắm, nhân gian này hiếm có nữ nhân nào đẹp như ta, huống chi là nam nhân.”
Triệu Chân cười. “Không khó, ta tìm được rồi.”
Hai người vội hóng chuyện. “Ai vậy? Ai vậy?”
Triệu Chân giả vờ tỏ ra thần bí. “Xa tận chân trời gần ngay trước mặt, tự đoán đi.” Trần Chiêu cũng đẹp như Phó Ngưng Huyên, nàng nói vậy chắc có lẽ cháu ngoại cũng hiểu được một chút?
Hai nàng trầm tư suy nghĩ, Phó Ngưng Huyên đột nhiên thét lên một tiếng làm Triệu Chân giật cả mình, nó phát hiện ra rồi?
Không ngờ Phó Ngưng Huyên lại chỉ vào mình, sợ hãi nói. “Không phải ngươi đang nói tới ta chứ? Ta không thích nữ nhân đâu. Tuy bổn quận chúa dung mạo khuynh thành nhưng nữ nhân sao có thể thích nữ nhân được! Huống hồ ngươi là dì nhỏ của ta!”
Triệu Chân trợn tròn mắt, có đôi khi nàng không thể hiểu nổi rốt cuộc trong đầu cháu ngoại nàng đang nghĩ gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.