Đế hậu hồi xuân

Chương 28


Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 28:

Trần Chiêu cười, nói. “Trách nàng? Sao ta có thể không trách cho được? Ta khác với nàng, từ nhỏ nàng đã có tất cả, được người nhà chiều chuộng, được người khác kính nể, chưa từng thiếu người có lòng thành. Còn ta từ nhỏ đã bị xem thường, bị đối xử lạnh lùng, từ trước tới giờ chưa có một ai đối xử thật lòng với ta. Năm ấy nàng đứng trên đài cao, bảo rằng muốn che chở cho ta, ta đã nghĩ rằng cuối cùng đời này của ta cũng tìm được một người xứng đáng để ta giao phó tấm chân tình, nhưng không ngờ lại chỉ là thú vui thoáng qua của nàng. Nàng không tin tưởng ta, xem thường ta cũng chỉ vì bị người khác gây chia rẽ, hóa ra ta không phải là người đáng giá cho nàng phó thác.” Chàng nói tới đây, cười tự giễu. “Nhưng thật ra ta lại không nỡ trách nàng, ta và nàng kết hợp lại cũng là để kiềm chế nhau, hà cớ gì phải giao tấm chân tình? Là ta cứ mãi u mê không chịu tỉnh, khát vọng có được trái tim của nàng.”
Nghe chàng nói xong, Triệu Chân siết chặt ống tay áo, nhíu mày ngẩng đầu nhìn chàng. “Sao chàng biết ta chưa bao giờ đối xử thật lòng với chàng? Nếu quả đúng như lời chàng nói, chàng đối xử với ta thâm tình tới như vậy, tại sao chàng lại lựa chọn không tin tưởng ta? Sao không nói những chuyện này cho ta biết? Để ta che chở cho chàng. Lẽ nào chàng cảm thấy ta không có khả năng này hay sao? Chàng nói nghe hay lắm, nhưng suy cho cùng chàng cũng vẫn khinh thường ta, cảm thấy ta ngu ngốc, khó mà che chở chàng, cho chàng quyền thế!” Nói tới đây, Triệu Chân có hơi xúc động, trợn mắt giận dữ nhìn chàng. “Chàng nghĩ rằng ta không nghe được lời chàng nói với Phương Nhu hay sao? Chàng nói chàng thích con gái có học thức, không thích người chỉ biết học võ giống ta!”
Trần Chiêu ngạc nhiên, tỉ mỉ ngẫm lại một phen, hồi lâu sau mới nhớ ra mình từng nói với Phương Nhu chuyện này, không ngờ câu nói vì chàng thẹn thùng nên chưa nói hết lời lại bị Triệu Chân đứng ngoài nghe lén rồi hiểu lầm biết bao lâu nay.
Chàng lo lắng giải thích. “Nàng hiểu lầm rồi, câu ấy ta vẫn chưa nói hết. Ta bảo ta không thích nàng chém giết cũng là vì nàng là thê tử của ta. Năm đó ta chỉ là một hoàng tử vô dụng, không hiểu được ý nghĩa sâu xa. Đối với ta, nàng không phải là một nữ tướng quân mà cũng chỉ là thê tử kết tóc cùng ta, là người ở bên ta cả đời này. Vậy thì cớ gì mà ta lại thích nàng tới biên cương chém giết làm gì, dùng mạng của nàng đổi lại sự bình yên cho thiên hạ này? Thiên hạ thái bình có liên quan gì đến ta chăng? Không có nàng, thiên hạ này còn biết bao vị anh hùng khác, nhưng ta chỉ có một người thê tử mà thôi.”
Triệu Chân tròn mắt nhìn, chỉ thoáng chốc thôi đã khiến nàng trở nên ngốc nghếch, bắt đầu không hiểu được đâu là đúng, đâu là sai nữa rồi.
Trước khi xưng đế, Trần Chiêu là người thiện lương vô hại, ngoại trừ chuyện chàng luôn giữ vẻ thanh cao thì cũng không khiến nàng phải kiêng nể. Sau khi có con gái lớn, nàng và chàng vẫn có thể làm phu thê, tuy không nồng nhiệt nhưng cũng không khó chấp nhận. Sau này chàng xưng đế rồi, hành động quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, nàng nhiều lần đã muốn chàng phế hậu thế mà chàng lại lén cho thuốc vào trong bát của nàng, đổi thuốc tránh thai của nàng, để nàng mang bầu – chính là Hoàng thượng bây giờ. Trong quá trình nàng mang thai, chàng dần tước sạch binh quyền trong tay nàng, lúc ấy nàng mới biết chàng thật sự là một người như thế nào. Một người như vậy thật sự khiến nàng phải kiêng nể, càng không thể nào tin rằng chàng sẽ thích nàng, thật sự có lòng với nàng. Vậy nên hai người vẫn thường đấu đá với nhau, cõi lòng đầy hoài nghi.
Bây giờ chàng lại nói rằng tình cảm của chàng đối với nàng sâu đậm cỡ nào, thật lòng với nàng, sao nàng có thể tin được?
Triệu Chân ôm đầu mình. “Chàng không cần nói với ta ai đúng ai sai nữa, chàng thật lòng hay giả dối ta cũng không quan tâm nữa. Nếu mọi chuyện đã làm lại lần nữa, vậy chúng ta đừng vướng bận về nhau, chàng khiến ta cảm thấy rất mệt.”
Trần Chiêu kéo tay nàng, để nàng nhìn mình, chân thành nói. “Triệu Chân, ta thật sự chưa bao giờ khinh thường nàng, nhưng ta cũng không tự tin về chính bản thân ta. Ta biết nàng là người tùy tiện, không thích những người phức tạp và khó đoán. Ban đầu nàng thích ta cũng chỉ vì vẻ ngoài của ta thuần lương vô hại, nếu để cho nàng biết ta thật sự là người thế nào, nàng sẽ xa lánh và cảnh giác ta giống như bây giờ. Không phải sau này ta bị ép đăng cơ, ta sẽ không bao giờ để nàng thấy được dáng vẻ hung dữ của ta.”
Chàng đặt tay nàng lên ngực mình, nghiêm túc nói. “Trước khi ta chưa kế vị, phải bước từng bước khó khăn, dù vị hoàng huynh nào đăng cơ, ta dựa lưng vào gốc cây to như nàng tương lai nhất định sẽ bị người ta dòm ngó, vậy nên dù thích nàng đến mấy ta cũng phải tỉnh táo chừa một lối thoát cho mình, không thể để lộ con người thật của mình. Sau này ta là đế vương, càng như đứng trên mũi đao, trong lòng nàng không có ta, cứ đòi rời khỏi ta mãi, ta càng không thể để nàng thấy được nhược điểm của mình, chỉ có thể dùng thủ đoạn để giữ nàng lại. Nàng và ta đều biết từ xưa tới này đế hậu có tình cảm thì không được lâu dài, chỉ có đôi bên cùng có lợi, kiềm chế lẫn nhau mới có thể bên nhau mãi mãi, ta cũng làm như vậy… Nhưng suốt bao năm ta không nạp phi, cũng không trói buộc nàng trong hậu cung, nàng tự do đi khắp nơi, chẳng lẽ còn không hiểu được ta dung túng nàng thế nào hay sao? Nàng nghĩ rằng ta dung túng nàng như vậy là vì cớ gì?
Triệu Chân suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được, trừ chuyện bị chàng khống chế sau khi chàng xưng đế, bị thu binh quyền, làm suy yếu thế lực của Triệu gia thì người làm Hoàng hậu như nàng quả thật rất tự do tự tại, công công và ma ma trong cung đều nói nàng ngỗ nghịch, ngày nào cũng cáu kỉnh với Hoàng thượng. Hơn nữa nàng vẫn luôn băn khoăn chuyện Trần Chiêu không nạp phi, rõ ràng lúc đó chàng phải nạp phi để lôi kéo thế lực, ấy mà lại bỏ qua con đường tắt này. Nàng cứ nghĩ rằng chàng không thích việc giường chiếu, sống thanh tâm quả dục. Sau này chàng ăn chay niệm Phật lại càng chứng tỏ suy nghĩ trong lòng Triệu Chân, từ trước tới nay chưa bao giờ nàng nghĩ chàng vì nàng…

Tay bị chàng đặt trên ngực, cách một lớp quần áo và da thịt, nàng có thể cảm nhận được trái tim chàng đang đập thật mạnh, nàng có nên tin chàng không? Sau khi bị lừa dối nhiều lần như vậy, bây giờ có còn tin tưởng trái tim chân thành của chàng được hay không?
Trần Chiêu thấy được sự đấu tranh và dao động trong mắt nàng, rốt cục trong lòng cũng dấy lên chút hy vọng. Thật ra hôm nay nếu Lộ Hưng Nguyên không nhắc tới chuyện này, chàng cũng không định nói với nàng những chuyện này sớm như vậy. Bây giờ còn chưa phải lúc, nàng vẫn còn đề phòng chàng, chắc chắn không thể nuốt trôi những lời chàng nói.
Chàng không ép nàng phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng vì để tăng tỷ lệ thắng, chàng không thể bỏ qua câu chuyện nọ, mới đầu chàng không biết là nàng, mãi sau này mới phát hiện ra, hóa ra tình duyên của hai người đã sớm được quyết định rồi.
“Triệu Chân, nàng còn nhớ cậu bé ở Phổ Thiện Tự không?”
Phổ Thiện Tự? Cậu bé?
Nói ra mới nhớ, cả đời này Triệu Chân đã đi qua rất nhiều chùa miếu, mặc dù Triệu gia không tin vào quỷ thần nhưng nhà bọn họ giết quá nhiều người, cũng có rất nhiều bạn bè và người nhà bên cạnh nàng chết trận, mỗi khi đi ngang qua chùa miếu, nàng đều theo cha vào trong cúi đầu thành kính viếng, xem như giảm bớt tội nghiệp trên người.
Thế Phổ Thiện Tự là chùa nào nhỉ? Nàng nghĩ mãi mà không nhớ ra. Cậu bé? Tiểu hòa thượng trong chùa đều còn nhỏ…chàng muốn nhắc tới ai?
Trần Chiêu thấy vẻ mặt mù mờ của nàng, biết là nàng không để chuyện này trong lòng, trái tim chàng chợt trống rỗng, nói. “Vậy nàng còn nhớ con hổ nàng nuôi từng cắn chết một con mèo trắng không?”
Triệu Chân nghe vậy chợt nhớ ra: Ồ! Chuyện này nàng vẫn còn nhớ, cũng vì…con mèo trắng đó, suýt nữa nàng đã tặng con hổ mà mình khó lắm mới có được cho người ta, trước khi đi còn rất đau lòng, cũng may cha nàng tìm được người mà nàng tặng con hổ kia rồi lấy nó về cho nàng. Nếu con hổ này không được dạy dỗ cẩn thận, tương lai người của toàn bộ chùa cũng không đủ cho nó ăn, suýt nữa là nàng đã tạo nghiệt lớn rồi.
Nhưng mà, lúc ấy nàng chỉ mới bốn, năm tuổi! Nàng vẫn nhớ con mèo trắng kia là…

Triệu Chân trợn tròn mắt chỉ vào chàng. “Chàng chính là túi khóc nhỏ kia?”
Trần Chiêu nghe vậy liền ngượng ngùng, hóa ra ban đầu nàng lại gọi chàng bằng cái tên như vậy. Lúc ấy…chàng quả thật là túi khóc nhỏ…
Lúc ấy Triệu Chân chỉ mới bốn tuổi, đang theo cha vào kinh báo cáo công việc.
Lúc ấy con hổ cái mà mẹ nàng nuôi, cũng chính là con hổ được đồn đã tha nàng từ trong hàng ra ngoài, tuổi đã hơi lớn, không thể bên nàng được lâu. Hơn nữa con hổ kia chỉ trung thành với mẹ nàng, nàng vẫn luôn muốn huấn luyện một con hổ từ khi nó còn nhỏ, bèn năn nỉ mẹ mình kiếm một con hổ đức về lai giống.
Con hổ cái kia rất hung dữ, cắn chết hai con hổ đực rồi mới lai giống thành công, chỉ sinh được một con hổ con, cũng may là con hổ con kia khỏe mạnh, Triệu Chân rất thích con hổ con này, ngày nào cũng đem theo bên cạnh không rời nửa bước.
Vốn dĩ không thể đưa những loài động vật hung dữ như hổ ra ngoài biên cương, nhưng vì con hổ kia vẫn còn nhỏ, dù có mang vào kinh báo cáo công việc một tháng cũng không lớn lên là bao, vậy nên cho phép Triệu Chân mang theo.
Trên đường vào kinh, cha và nàng có ghé qua Phổ Thiện Tự, hai người vào bái phật theo lệ cũ, khi cha đang ngồi trong điện nghe hòa thượng già tụng kinh siêu độ, Triệu Chân tính tình trẻ con ngồi một chỗ không yên, buồn chán nên một mình chạy ra ngoài chơi, còn đem theo con hổ của nàng để chơi trốn tìm.
Con hổ khi còn bé không khác loài mèo là bao, đã trốn rồi thì rất khó tìm, Triệu Chân tìm một lúc lâu, nghe được tiếng của cậu bé ở một gian bên ngoài viện. “Cái con mèo hư nhà ngươi! Mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Triệu Chân vừa nghe đã biết có chuyện, lập tức chạy vào, thấy một cậu bé xinh đẹp mặc áo hòa thượng màu xám nhạt đang cầm nhánh cây quất con hổ con của nàng, còn con hổ con đang ngậm chặt một con mèo trắng, mèo trắng ra sức vùng vẫy, lớp lông trên cổ bị nhuộm đỏ thẫm.

Triệu Chân vội quát to. “Uy Phong! Lại đây!”
Con hổ con nghe chủ nhân gọi mình, nó nhả con mèo trắng đang giãy dụa ra, nhe hàm răng đầy máu tươi nhìn cậu bé quật nó, giương oai một phen rồi mới chạy về bên cạnh chủ nhân.
Triệu Chân ôm nó, gõ một cái lên đầu nó. “Cái đồ sao chổi này, lại gây rắc rối cho ta!”
Nàng vừa dạy dỗ xong, cậu bé bên kia đã khóc lên. “Đại Bạch! Đại Bạch! Ngươi tỉnh lại đi! Hu hu hu hu…”
Triệu Chân ôm con hổ con tới, cậu bé kia ôm con mèo khóc không thở được, nàng bĩu môi. “Ngươi là con trai, khóc gì mà khóc, không chỉ là một con mèo thôi sao?”
Cậu bé nhặt một hòn đá bên cạnh ném nàng, Triệu Chân linh hoạt tránh được.
Cậu vừa khóc vừa giận dữ, nói. “Ngươi thì biết cái gì! Tất cả mọi người đều bắt nạt ta, chỉ có Đại Bạch bảo vệ ta! Đại Bạch là người bạn tốt nhất của ta! Có chó cắn ta Đại Bạch cũng đuổi nó đi giúp ta! Con mèo chết tiệt kia của ngươi cũng muốn bắt nạt ta, vì cứu ta nên Đại Bạch mới đánh nhau với nó, vậy mà con mèo của ngươi lại cắn chết Đại Bạch của ta! Ngươi trả Đại Bạch cho ta!” Nói rồi định lao tới kéo cổ áo Triệu Chân.
Hổ con trong ngực Triệu Chân thấy cậu lao tới, nó bắt đầu nhe răng muốn xông lên cắn cậu, Triệu Chân kịp thời túm được đuôi nó, vội lách mình tránh cậu bé kia. “Đây không phải mèo mà là hổ, nó biết ăn thịt người! Tốt nhất ngươi đừng tới đây!”
Cậu bé chưa kịp nghe nàng nói chữ hổ, hai mắt đỏ bừng lên vì tức giận, không nghe lời cảnh báo của nàng, cứ thế lao về phía nàng.
Triệu Chân thấy cậu bất chấp lao tới, vội vàng ném con hổ sang một bên, giơ tay ôm lấy cậu, nói với con hổ đang muốn nhào lên cắn cậu. “Uy Phong! Không được động đậy!”
Hổ con gầm gừ, nghe mệnh lệnh của chủ nhân, nó đi vòng quanh, cảnh giác nhìn cậu bé.
Cậu bé nằm trong ngực nàng cố gắng dãy dụa, Triệu Chân giữ chặt tay cậu rồi nhìn cậu, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai hàng nước mắt, đôi môi đỏ ửng đang còn bĩu, hai mắt to đen láy sáng rực, Triệu Chân chưa từng gặp cậu bé nào đáng yêu như vậy.

Nàng dỗ cậu. “Đừng khóc, ta đền cho ngươi một con mèo trắng khác, ngươi đáng yêu thế này, khóc xấu lắm.”
Cậu bé sụt sịt mũi, nhìn nàng bằng ánh mắt ngây thơ. “Vậy ngươi có thể tìm con mèo nào biết bảo vệ ta không?”
Triệu Chân khẽ chuyển mắt. “Mèo có bảo vệ được ngươi hay không ta không biết, nhưng nếu ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ngươi?”
Triệu Chân thấy cậu không tin, buông cậu ra, rút đao bên hông múa một đường khiến cậu bé không thốt nên lời.
Đợi nàng đứng ngay ngắn rồi, cậu bé lau sạch nước mắt trên mặt, níu ống tay áo nàng, chu miệng nói. “Ngươi thật lợi hại, ta muốn đi theo ngươi, ngươi sẽ bảo vệ ta sao?”
Triệu Chân vẫn còn nhỏ, có người nương tựa vào mình, nàng lập tức vỗ ngực tự hào. “Đó là đương nhiên! Nếu ngươi trở thành người của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Cậu bé mang theo nghi ngờ từ trong xương, không đơn giản tin nàng như vậy. “Vậy ngươi cam đoan thế nào?”
Triệu Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên ôm mặt cậu bé, hôn một cái lên môi cậu, đắc ý nói. “Ta đóng dấu rồi đấy! Bây giờ ngươi hãy tin ta đi! Cha ta nói đây gọi là con dấu, đóng lên rồi sẽ là người của mình! Sau này mãi mãi ở bên người ấy! Hơn nữa ta chưa bao giờ gạt người ta! Gạt người sẽ thành chó nhỏ!”
Lúc ấy Triệu Chân ngây thơ, hoàn toàn không biết mình phá hư chuyện tối của cha mẹ nên cha mới nói dối nàng…
Thái Thượng Hoàng còn nhỏ cứ thế mà bị người ta vô lễ, lại còn bị người tên Triệu Chân xem cậu như cậu bé mà vô lễ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.