Đọc truyện Đế hậu hồi xuân – Chương 14:
Từ trước tới nay Triệu Chân vẫn luôn ngủ không sâu giấc, cửa vừa đẩy ra nàng đã tỉnh, hơi thở quen thuộc xông vào phòng, tiếp đó đi thẳng tới phòng trong. Tiếng bước chân không chút che giấu, cứ bình tĩnh tiêu sái bước tới ngồi xuống bên giường của nàng, còn thản nhiên vén chăn nắm lấy chân nàng, ngón tay lạnh như băng đặt trên mặt cá chân của nàng.
“Biết là nàng không bôi thuốc kỹ mà, dù chỉ bị đau chân không tổn thương gì đến gân cốt nhưng lại ảnh hưởng đến cơ, từ trước tới nay nàng vẫn luôn là người hoạt bát, nếu không bôi thuốc kỹ càng, để lâu sẽ bị thương nặng hơn.” Chàng nói rồi đặt chân nàng xuống, đứng dậy cầm bình rượu thuốc nàng để trên bàn, mở nắp bình rót một chút thuốc vào tay, chà xát tay cho nóng rồi đặt lên mắt cá chân nàng xoa bóp.
Triệu Chân lười biếng nằm yên, trong bóng tối chỉ thấy rõ đường nét của chàng, cảm nhận được đôi tay dần dần ấm áp đang xoa bóp trên mắt cá chân của nàng. Khả năng quan sát ban đêm của chàng vẫn khiến người ta ghen tị như vậy.
“Ta không phải cố nhân của chàng, chàng đừng xem ta thành cố nhân nữa, ta tên Triệu Cẩn.”
Trần Chiêu ngồi trong bóng tối, nghe nàng nói vậy ngẩng đầu nhìn. “Ta biết, bây giờ nàng không phải là người trong lòng ta hay sao? Ta chỉ xem nàng như người trong lòng mà thôi.” Đã ngầm hiểu rõ thân phận của nhau rồi, ấy thế mà nàng còn phải tiếp tục giả vờ như vậy.
Triệu Chân nằm trong bóng tối hừ một tiếng, gì mà người trong lòng, trước đây không phải, bây giờ càng không phải.
Thực ra khi ấy Triệu Chân và Trần Chiêu không phải là không hợp nhau, có khoảng thời gian hai người cũng xem như là rất ân ái, mặc dù thật hay giả thì khi ấy Triệu Chân cũng rất hạnh phúc.
Không lâu sau khi thành hôn, nàng đưa Trần Chiêu quay về biên cương. Khi ấy ở biên cương xem như yên ổn, thường ngày chỉ xảy ra một vài chuyện nhỏ, thời gian Triệu Chân ở lại doanh trại rất nhiều, thế nên trong đầu luôn nghĩ về phu quân mình mới cưới…à, là mới gả. Nàng chưa bao giờ sống chung với một nam nhân xinh đẹp như hoa nhưng tay trói gà không chặt như Trần Chiêu, vậy nên có chút buồn bã, biết chàng không biết cưỡi ngựa nên nàng mượn cớ dạy chàng cưỡi ngựa để thân thiết với chàng hơn một chút.
Nhưng Trần Chiêu ở phương diện này “một chữ cũng không biết”, lúc nào cũng ngã ngựa, khiến cơ thể trắng nõn xuất hiện rất nhiều vết thâm tím, tuy là vậy nhưng chàng vẫn không chịu khuất phục, có ngã nặng tới đâu cũng đứng dậy tiếp tục học, chẳng qua là càng ngày chàng lại càng không vui, có lẽ là vì không học được nên chàng cũng cảm thấy tức giận! Nếu là nam nhân khác, Triệu Chân có lẽ sẽ mặc kệ, nhưng Trần Chiêu lại là người trên giường nàng, không tránh khỏi chuyện tiếc thương, nàng liền tận tình khuyên bảo chàng cứ học từ từ, có thời gian sẽ cưỡi ngựa đưa chàng đi dạo, xem như là thú vui giữa phu thê.
Gác chuyện cưỡi ngựa qua một bên, nụ cười của phu quân nhà nàng vẫn rất ít, Triệu Chân cũng rất buồn, tìm tới một tướng sĩ trong quân đã có thê tử để học hỏi kinh nghiệm, sau khi nhận được câu trả lời là “hợp ý”, Triệu Chân bắt đầu quan sát thật kỹ, cuối cùng phát hiện phu quân của nàng thích đọc sách nhất, thế nhưng đọc sách lại là chuyện mà Triệu Chân cảm thấy phiền nhất, không phải là nàng không biết chữ, đó là vì nàng không thích chuyện nghiền ngẫm từng chữ gì gì đó, binh pháp mọi ngày nàng đều bảo quân sư dịch thành tiếng bản địa giúp nàng, không bao giờ bỏ công sức vào những chuyện tốn thời gian như vậy.
Như vì phu quân của mình, nàng nhịn, khi có thời gian nàng sẽ cầm sách tới tìm chàng để nghiên cứu thảo luận, ban đầu Triệu Chân còn sợ Trần Chiêu chê nàng không có học vấn, thường tới chỗ quân sư làm bài xong rồi mới đi tìm chàng, nhưng thời gian lâu dần khó tránh khỏi chuyện lộ ra cái dốt, Triệu Chân giải thích sai một từ, tạo nên trò hài, không ngờ Trần Chiêu lại cười, nhưng không phải cười kiểu chế giễu mà là cười rất thoải mái, còn kiên nhẫn sửa đúng chỗ sai của nàng, giải thích một cách đơn giản để nàng có thể hiểu được ý nghĩa của từ ngữ đó, từ ấy Triệu Chân học được cách giả ngốc trước mặt chàng để chọc chàng cười.
Cũng vì chuyện này nên quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, có lần Triệu Chân bị thương trở về, đang tự mình thay thuốc, Trần Chiêu nhìn thấy, giúp nàng thay thuốc mà không nói gì, dù trước đó Trần Chiêu không thích tiếp xúc thân thể với nàng, dù là chuyện phòng the chàng cũng không có hành động nào dư thừa, chưa bao giờ chủ động đụng chạm tới cơ thể của nàng. Nhưng bây giờ chàng không chỉ bôi thuốc giúp nàng, còn vì xử lý vết thương cho nàng mà cố tìm đại phu trong quân học băng bó cầm máu và một vài phương pháp loại bỏ máu ứ, giúp máu lưu thông, mỗi tối trước khi ngủ đều cẩn thận, kiên trì xoa bóp những nơi có máu tụ trên cơ thể nàng.
Khi ấy Triệu Chân thực sự sinh ra tình cảm với vị phu quân này, muốn cùng chàng sống yên bình qua ngày, cũng bắt đầu quan tâm tới hình tượng của mình trong lòng chàng.
Nàng từng hỏi chàng. “Trần Chiêu, chàng có cảm thấy vết sẹo trên người ta xấu xí không? Rõ ràng ta là nữ, ấy thế mà còn chẳng bằng một nam nhân như chàng, trên cơ thể ta có nhiều vết sẹo khó coi như vậy.”
Ngón tay ấm áp của Trần Chiêu đặt lên vết sẹo cách ngực nàng khoảng một tấc, ánh mắt hiện lên đau lòng, chàng nói. “Sao có thể, đây không phải là sẹo, đây là chiến công của nàng, có những thứ này mới đổi lại sự yên ổn của dân chúng nước Trần.”
Lần đầu tiên Triệu Chân nghe được những lời nói như vậy, viền mắt nàng nóng lên, trong lòng như được rót mật, nàng cưới được một phu quân thật tốt…Ai ya! Mặc kệ chàng là gả hay là cưới, Triệu Chân nàng cũng có một phu quân tốt như vậy.
Từ đó về sau, Triệu Chân càng suồng sã trước mặt chàng hơn, ngay cả trước mặt người khác cũng trêu chọc chàng, nhìn chàng đỏ mặt, nhìn chàng cười, để tất cả mọi người đều biết nàng yêu thích chàng như thế nào. Nhưng nàng không biết được khi nàng không ở doanh trại, trong quân lại có người dám bắt nạt chàng!
Có một lần Triệu Chân về doanh trại sớm, chợt nghe hai giáo đầu cất giọng nói. “Thật không biết người kia có gì mà thanh cao, thật sự xem mình là vương ra. May ra cũng chỉ là đồ chơi bên trên tặng cho tướng quân của chúng ta, có ai trong quân xem hắn là Vương gia không? Suốt ngày mê hoặc tướng quân như nữ nhân vậy, ta nhổ vào!”
“Ai ya, không thể nói như vậy được, tướng quân của chúng ta không có nha hoàn hầu hạ, đây không phải là có thêm vị Vương gia này hồng tụ thiêm hương, thêm mặt thêm mũi ~”
(*) Hồng tụ thiêm hương: Hồng tụ thiêm hương là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo.
Hai người kia nói xấu sau lưng, nhưng đứng cách đó không xa là Trần Chiêu đang đứng cạnh giếng múc nước, đứng trước mặt chàng còn cố ý nói những lời khó nghe như vậy cho chàng nghe.
Lúc ấy Triệu Chân tức giận, lấy roi da quất hai người nọ. “Mẹ kiếp, ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy! Vương gia thân phận tôn quý, ta thân là Vương phi còn phải kính chàng mấy phần, còn đám vô danh tiểu tốt như các ngươi lại nói xấu sau lưng chàng! Xem ra các ngươi không muốn sống nữa rồi!” Dứt lời quát to. “Người đâu! Trói hai người này giải tới thao trường cho ta, để bọn hắn phơi nắng cho tỉnh táo một chút!”
Biên cương đầy cát vàng, ánh mặt trời nóng rực, chỉ cần phơi nắng một ngày cũng khiến người sống biến thành người chết, có người tới xin Triệu Chân nương tay, lúc ấy nàng mới biết người trong quân đội nói Trần Chiêu khó nghe tới mức nào, tất cả mọi người đều cảm thấy chàng chỉ là một Vương gia dùng sắc mê hoặc người ta, là một người sống dựa vào nàng.
Nói cho cùng đều là do Triệu Chân, Triệu Chân nghĩ mình đùa giỡn thân mật là sủng ái, thật tình lại không biết thuộc hạ nghĩ rằng nàng đang cố ý làm nhục chàng, từ nhỏ nàng đã là tướng quân, cho tới bây giờ đều luôn được người khác tán dương, không biết trong quân nếu không có chỗ dựa, bị tướng quân xem thường sẽ bị người khác bắt nạt như vậy. Trần Chiêu vẫn không nói với nàng, nàng cũng không biết, quên bẵng đi chuyện phân phó thuộc hạ bảo vệ chàng, nàng là một người tự cường, không nghĩ tới chuyện Trần Chiêu sống trong quân cần người để ý tới, bây giờ nàng hổ thẹn không ngớt, giết gà dọa khỉ chỉnh đốn kỷ cương quân đội một phen.
Triệu Chân hỏi chàng. “Chàng giận ta không? Đều là do ta không quan tâm tới chàng nên mới khiến chàng gánh chịu những chuyện này.”
Trần Chiêu cười. “Nếu ta quan tâm tới những chuyện mà bọn họ nói, ta sẽ nói với nàng để nàng ra mặt giúp ta, nhưng đây cũng chỉ là những câu chuyện tán nhảm giết thời gian mà thôi, chỉ cần tướng quân xem trọng ta, người ngoài nói gì ta cũng không để ý.”
Triệu Chân chợt cảm thấy trái tim trở nên ấm áp, ở lại quan tâm an ủi chàng mấy ngày, chỉ là tiệc vui chóng tàn, giặc Ngô xâm lược, nàng phải mang binh xuất chinh, đợi khi ngưng chiến hồi doanh đã là bốn tháng sau.
Nàng cố ý không báo tin trước cho chàng, tặng cho chàng một niềm vui bất ngờ, thế nhưng về lều lại không thấy bóng dáng chàng đâu. “Vương gia đâu?”
Phó tướng vội vã quỳ xuống đất, nói. “Xin tướng quân giáng tội! Thuộc hạ vô năng, Vương gia và con gái Phương quân sư đã hẹn hò nhiều lần, thần thấp họng bé cổ không khuyên nổi Vương gia, bây giờ Vương gia và con gái của Phương quân sư đang ở bên nhau…”
Cái gì? Triệu Chân đặt đao trên tay lên bàn, kêu “rầm” một tiếng. “Dẫn đường!”
Triệu Chân đi theo phó tướng vào một căn lều, nàng đứng bên ngoài vẫn chưa bước vào, nghe được bên trong có giọng nữ dịu dàng, nói. “Vương gia, nữ tử đọc nhiều sách có phải vô dụng lắm hay không? Có phải như tướng quân ra trận giết giặc làm nữ anh hùng mới khiến nhiều người kính ngưỡng?”
Tiếp đó là giọng nói mà nàng ngày nhớ đêm mong. “Ta không cảm thấy như vậy, nữ tử đọc nhiều sách là tốt, tướng quân cứ đánh chém như vậy thật ra ta cũng không thích… Ôi, nói chuyện này với người để làm gì, mọi người đều có một chí khác nhau, ngươi thích đọc sách thì học cho tốt, tương lai cũng giúp ích được nhiều cho ngươi.”
Giọng nữ nói. “Đa tạ Vương gia mấy ngày nay đã chỉ điểm. Vương gia, đây là y phục mùa đâu mấy hôm trước ta may cho ngài, xin Vương gia đừng chê tay nghề tầm thường của ta.”
Trần Chiêu nói. “Sao lại chê cho được, làm phiền ngươi rồi.”
Giọng nữ cất lên. “Đây là chuyện dân nữ nên làm, Vương gia mau thử xem, nếu không vừa ta sẽ sửa lại giúp Vương gia.”
Triệu Chân nghe vậy không chịu đựng được nữa, xốc rèm cửa đi vào trong, rèm cửa đập lên tường phát ra âm thích thật lớn.
Một nữ tử nhỏ nhắn đứng cạnh Trần Chiêu, tay nâng y phục mùa đông, khuôn mặt thẹn thùng, còn Trần Chiêu đang đưa tay nhận, thấy Triệu Chân bước vào mới sửng sốt. “Nàng đã về…”
Triệu Chân nhìn khung cảnh này, tim như bị ai bóp chặt, đau tới mức khó thở, nàng cười lạnh. “Có lẽ là ta không nên quay về. Quấy rầy chuyện tốt của chàng rồi phải không?”
Trần Chiêu nghe vậy nhíu mày lại, đang định nói gì đó, nữ tử đứng bên cạnh lại đột nhiên quỳ xuống, nói. “Xin tướng quân trách phạt! Không phải do dân nữ cố ý câu dẫn Vương gia! Vương gia thường tới chỗ dân nữ mượn sách, thấy dân nữ biết chữ nên mới dạy dân nữ, thời gian lâu khiến dân nữ đầu óc mê muội…nên mới…nên mới…” Nói rồi lại thôi, tựa như đã xảy ra chuyện gì bất chính.
Triệu Chân nhìn nữ tử quỳ dưới đất, vẻ thẹn thùng mới rồi đã chẳng còn, chỉ còn một khuôn mặt đầy nước mắt, tựa như Triệu Chân là một tên ác ôn muốn chia rẽ hai người họ, dáng vẻ đáng thương khiến người ta xót xa. Nàng nhìn về phía Trần Chiêu, chàng sững sờ nhìn nữ tử trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Chân lạnh lùng nói. “Sao ta lại trách tội ngươi được? Vương gia coi trọng ngươi là may mắn của ngươi, đứng lên đi, sau này ngươi cứ hầu hạ bên cạnh Vương gia!” Nói rồi nàng cũng không muốn ở đây nữa, nhìn cũng không nhìn Trần Chiêu liền rời đi.
Nàng về lều của mình, tâm trạng vẫn chưa thể hồi phục lại, nhìn chằm chằm cửa lều không chớp mắt, Trần Chiêu không về cùng nàng!
Phó tướng cẩn thận nói. “Tướng quân, Vương gia đã không trung thành với ngài như vậy, ngài còn thưởng người cho Vương gia sao? Mạt tướng chính tai nghe được Vương gia nói với tiện nhân kia rằng Vương gia thích người có tri thức hiểu lễ nghi, còn đứng trước mặt tướng quân lại cúi người nịnh họn, thật ra cũng không thể trách trước kia các tướng sĩ nói lời khó nghe, lòng của Vương gia cũng không đặt trên người ngài, người của hoàng thất luôn tâm cao khí ngạo, làm sao can tâm…”
Triệu Chân ngẫng đầu lạnh lùng nhìn hắn. “Câm miệng! Ta nuôi ngươi là để ngươi nói huyên thuyên trước mặt ta hay sao? Thành sự không có bại sự có thừa! Cút ra ngoài!”
Phó tướng không dám nói thêm nữa, vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này Trần Chiêu đã về lều, phó tưởng lui ra ngoài nhìn chàng rồi nở nụ cười châm chọc, mới rồi còn khom người nay lại ưỡn ngực thẳng lưng bước đi.
Trần Chiêu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Chân, không khỏi siết chặt nắm đấm giấu dưới ông tay áo, bước từng bước về phía nàng. “Ta không cần người hầu hạ bên cạnh.”
Triệu Chân ngước mắt nhìn chàng, khuôn mặt nàng ngày đêm mong nhớ đang ở trước mặt nàng đây, mà bây giờ nàng chỉ còn lại sự chán ghét, làm bộ như không để ý, dùng da hươu lau đao trê bàn, bên trên đao vẫn còn dính máu, chứng minh sự tàn bạo của nàng ở chiến trường, nghĩ tới lời chàng nói, lòng nàng lại cảm thấy khó chịu, đặt đao xuống, lạnh lùng nói. “Tùy chàng.”
Trần Chiêu nhìn bảo đao mà nàng luôn yêu quý, cau mày nói. “Ta với nàng ta trong sạch.”
Triệu Chân nghe vậy ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt chàng còn có lý chẳng sợ hơn cả nàng. Mặc kệ chàng có trong sạch hay không, nếu trong lòng đã có nàng rồi thì không nên lén gặp gỡ nữ nhân khác, khiến tất cả tướng sĩ đều biết nàng đội nón xanh. (Bị cắm sừng)
Nàng lạnh lùng nhìn chàng. “Vậy thì sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của nàng đã chứng minh nàng hoàn toàn tin tưởng lời của phó tướng và Phương thị, một chút cũng không tin chàng, Trần Chiêu vẫn không cam lòng, hỏi. “Nàng không tin ta?”
Triệu Chân khoanh tay nói. “Chàng nói xem, chàng muốn ta tin chàng thế nào?”
Trần Chiêu nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng suy nghĩ bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ buồn bã thốt lên một câu. “Nếu tướng quân đã không tin ta, dù ta có giải thích thế nào tướng quân cũng sẽ không tin.” Dứt lời liền xoay người đi.
Lần này chàng đi, Triệu Chân hờn dỗi cả một đêm. Thực ra nàng tin tưởng Trần Chiêu, nhưng tại sao chàng không giải thích với nàng? Là vì khinh thường sao? Hơn nữa, chàng từng bảo vết sẹo trên người nàng là chiến công của nàng, thế mà vừa quay đầu lại đã nói với nữ nhân khác rằng không thích nàng chém giết, rốt cuộc trong lòng chàng đang nghĩ gì? Thật sự chàng chỉ nịnh nàng theo như lời phó tướng nói hay sao?
Triệu Chân cũng chỉ tạm hồi doanh mà thôi, nhanh chóng quay lại chiến trường. Trần Chiêu không giải thích với nàng, nàng cũng không còn tâm trạng hỏi lại chàng, đợi khi nàng từ chiến trường trở về doanh trại, trong quân đã không còn Phương quân sư và nữ nhi của ông nữa. Nói là Phương quân sư thấy hổ thẹn với nàng nên đưa nữ nhi đi, chuyện này cũng không giải quyết được gì, sự hòa hợp ngắn ngủi giữa nàng và Trần Chiêu cũng theo đó mà kết thúc, từ nay về sau đã không tìm lại được ngọt ngào đã qua nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôi, hôm nay đọc bình luận thấy có nhiều bạn bảo Thái Thượng Hoàng cặn bã.
Bản này dựa theo góc nhìn của Thái Thượng Hoàng Hậu, đương nhiên là không thấy được chỗ tốt của Thái Thượng Hoàng, còn có một phiên bản khác của Thái Thượng Hoàng nữa! Nhưng tạm thời giữ bí mật nha!