Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 39:
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau, Liễu Y Nam có một buổi hội nghị vào buổi sáng, nhất định phải đến trường, cô không đánh thức Lộ Thịnh dậy mà tự ngồi tàu điện ngầm đến trường mẫu giáo.
Suốt một buổi sáng bận rộn và mệt mỏi, Liễu Y Nam đã xin nghỉ phép vào buổi chiều.
Lúc đầu cô còn tưởng buổi hẹn uống trà chiều của Hạ Tiêu chỉ là những lời nói xã giao cho có lệ, nhưng lại không ngờ cô ta thực sự hẹn Liễu Y Nam.
Chỗ hẹn mà Hạ Tiêu chọn nằm ngay bên cạnh Đại Tư, Liễu Y Nam đi ra từ cửa hông, chỉ đi mấy bước đã đến nơi, lúc cô đi vào liền thấy Hạ Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động.
“Hello, tôi gọi cho cô một ô long đào nhé?” Hạ Tiêu rót cho cô một ly.
“Ừm, không sao.’’ Liễu Y Nam cởi áo khoác treo ở một bên “Chỗ này không tiện dừng xe đúng không?’’
“Ừ, khó khăn lắm mới có thể tìm được một chỗ đậu xe. Đúng lúc phải đi xử lý chút việc nên trốn việc buổi chiều ở công ty, dù sao hôm nay Lộ Thịnh cũng đi vắng, ông chủ không đến công ty thì không có lý do gì để không bỏ việc, đúng không?’’ Hạ Tiêu tươi cười nói.
Liễu Y Nam nhấp một ngụm trà, vị đào nồng đậm nhưng vị trà lại vô cùng thanh đạm: “Cảm ơn bánh Palmier lần trước cô mua, ăn rất ngon.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tiêu xua xua tay: “Không cần khách khí, tháng sau tôi sẽ trở lại Canada một chuyến, đến lúc đó tôi lại mua một hộp cho, dù sao cũng tính cho Lộ Thịnh hết mà.’’
“Cô và Lộ Thịnh vẫn…khá tốt nhỉ.’’ Thực ra Liễu Y Nam cảm thấy có lẽ giữa Lộ Thịnh và Hạ Tiêu không có gì, nhưng cô không thể làm như không nghe thấy những gì mình đã nghe trong thang máy được.
“Hả? Tại sao trong ánh mắt và lời nói của cô, tôi lại thấy được cô nghĩ giữa tôi và Lộ Thịnh có gì đó mờ ám nhỉ?” Hạ Tiêu nhìn vẻ mặt thành thật của Liễu Y Nam: “Không phải chứ, cô thực sự cho rằng giữa chúng tôi có gì sao?’’
“Nhưng ngày hôm đó tôi đã nghe được một ít chuyện giữa hai người trong công ty.’’
“Ồ, cô đang nói những tin đồn kia á? Tôi cũng loáng thoáng có nghe nói, nhưng sau đó tôi đã bác bỏ những tin đồn đó rồi.’’ Hạ Tiêu lấy khăn giấy lau miệng: “Tôi còn hỏi Lộ Thịnh, anh ta nói mình không nghe được, một ông chủ như anh ta, không đi đến WC nữ hay là phòng trà nước thì sẽ không biết được nhiều nguồn tin tức, ngay cả những tin đồn giữa nhân viên cũng không biết.’’
“Cho nên, ở Canada, hai người…’’
“Hoàn toàn trong sạch nhé, tôi sẽ không thích một người hay làm ra vẻ, già mồm cãi láo và ngoan cố như anh ta đâu.’’ Nói xong, Hạ Tiêu lại cảm thấy đang ở trước mặt Liễu Y Nam mà mình lại nói xấu chồng của cô ấy như vậy thì hình như không tốt cho lắm, thế là thè lưỡi nói: “Đừng nói về anh ta nữa, tôi đã rất tò mò về cô nhiều năm rồi, cô không khác trên ảnh chụp là bao, lúc nãy khi cô vừa mới đi vào, thực sự rất giống một cô sinh viên xinh đẹp.’’
“Ảnh chụp? Ảnh chụp gì?’’ Liễu Y Nam hỏi.
“Là ảnh tốt nghiệp của cô ấy, lần đó Chu Trạm không cẩn thận làm vỡ khung ảnh của Lộ Thịnh, bên trong khung ảnh là ảnh của cô, hắn ta sợ muốn chết nên vội vội vàng vàng đẩy nó lên đầu tôi.’’ Hạ Tiêu chậm rãi giải thích cho cô: “Lộ Thịnh rất quý bức ảnh kia, từ đó về sau anh ta không cho phép Chu Trạm bước vào thư phòng của mình nữa.’’
“Ảnh tốt nghiệp?’ Đợi một chút?’’ Liễu Y Nam đột nhiên nghĩ tới: “Tại sao cô lại tò mò về tôi nhiều năm như thế?’’
“Tôi chỉ muốn biết bông hoa có thể khiến Lộ Thịnh ngã quỵ dưới chân mình có dáng vẻ như thế nào thôi, nói thật, nhiều năm như thế mà tôi và Chu Trạm chỉ mới nhìn thấy ảnh của cô, sao có thể không tò mò về cô cơ chứ, trước đó bé Molly đã từng nói với tôi rằng cô rất tốt, cho nên tôi càng tò mò.’’
Liễu Y Nam nhìn cô ấy, dường như không thể tin được: “Cô nói là… Các cô đều biết anh ấy thích tôi… Nhiều năm như vậy?’’
“Đúng thế, có một lần anh ta uống say và không ngừng gọi tên cô, ở nhà không ngừng phát đi phát lại bài hát “Lãng phí” của Lâm Hựu Gia, sau đó tôi lặng lẽ phát hiện trong ứng dụng âm nhạc trên điện thoại di động của anh ta đã phát lại bài hát này hơn 600 lần.’’
“Những chuyện đó… Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ nói với tôi.’’ Những lời của Hạ Tiêu khiến cô vô cùng khiếp sợ, Liễu Y Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng được những chuyện mà cô ấy nói lại xảy ra trên người Lộ Thịnh.
Liễu Y Nam không biết nên nói cái gì, đột nhiên có người nói với cô rằng người đàn ông mà cô thích cũng thích cô. Điều này còn khiến người ta ngạc nhiên khiếp sợ hơn cả việc trúng số độc đắc.
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, khéo miệng Hạ Tiêu khẽ cong lên, mở Wechat ra gửi cho Chu Trạm một động tác ok.
Liễu Y Nam ngồi một lát rồi nói mình còn có việc, phải đi trước, Hạ Tiêu biết cô nhất định sẽ ngồi không yên.
Thực ra hôm nay Hạ Tiêu cố ý hẹn Liễu Y Nam, cô và Chu Trạm muốn giúp bọn họ một phen, chỉ điểm cho Liễu Y Nam một chút, bởi vì cô biết Lộ Thịnh chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra những chuyện mà cô vừa nói với Liễu Y Nam.
Còn nhiều chuyện hơn nữa, nhưng cứ dựa vào những gì mà Liễu Y Nam mới biết, cô ấy sẽ đi tìm hiểu sâu hơn nữa.
Liễu Y Nam trở về đại viện, Lộ Thịnh và Không Biết đều không ở nhà, đến tận bây giờ cô vẫn không thể phản ứng lại với những gì Hạ Tiêu đã nói, cô còn chưa hồi phục lại tinh thần từ chuyện “Lộ Thịnh đã thích cô rất nhiều năm rồi”.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Liễu Y Nam đứng lên chạy vào phòng ngủ, cô cầm lấy khung ảnh mà mình đã nhìn thấy tối qua, giữa hai bức ảnh có thứ gì đó, lộ ra một góc nhỏ. Bởi vì đã quá lâu cho nên nam châm ở bốn góc giữ hai tấm thuỷ tinh lại với nhau, Liễu Y Nam phải mất một chút sức lực mới có thể tách chúng ta.
Quả nhiên giữa hai bức ảnh kia còn có một bức ảnh khác, Liễu Y Nam lấy nó ra thì thấy một dãy số được viết ở mặt sau bức ảnh: 120628, là mật mã trong nhà.
Từ từ lật bức ảnh lại, cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, trên tay cầm một bó hoa đang đứng trước cổng trường học cấp ba, xung quanh là các bạn học đi qua đi lại, cô gái ôm bó hoa đứng trước cổng trường nở nụ cười rạng rỡ.
Cô gái trong bức ảnh đúng là Liễu Y Nam.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, tiếng bước chân chậm rãi đi vào trong, Liễu Y Nam cầm ảnh chụp đi đến trước mặt Lộ Thịnh: “Đây là cái gì?’’
Lộ Thịnh bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho giật mình, hắn cầm lấy ảnh chụp, Liễu Y Nam tiếp tục hỏi hắn: “Đây là ai?’’
“Sao em có thể tìm được cái này?’’ Lộ Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Em không biết đây là ai sao?’’
“Anh chụp?’’ Liễu Y Nam hỏi anh.
“Đúng vậy.”
“Nhưng hôm đó anh có đến dự lễ tốt nghiệp của em đâu.’’ Liễu Y Nam nhớ rõ đây là bức ảnh chụp cô ở cổng trường vào ngày lễ tốt nghiệp trung học của cô.
“Anh có đến.’’ Lộ Thịnh nắm tay cô “Anh còn thấy em nhận hoa của Tiêu Mộ Hoà.’’
Liễu Y Nam vội vàng giải thích: “Đó không phải là hoa anh ấy mua, đó là mẹ em mua, ngày đó ba mẹ em không đến được, đúng lúc anh ấy đang rảnh rỗi.’’
“Ngày tốt nghiệp đại học của em, anh cũng đi.’’ Lộ Thịnh xoa tay cô.
“Bắt đầu lúc lúc nào? Tại sao anh không nói với em?’’ Liễu Y Nam ngước mắt nhìn anh.
“Từ lâu lắm rồi, lâu đến mức ngay cả anh cũng không thể nhớ được.’’
“Tại sao lại không nói cho em biết?’’ Liễu Y Nam hỏi anh.
“Lúc đầu là vì em còn quá nhỏ, sau đó lại… Là vì anh nghe thấy em nói mấy câu.’’
“Nói gì?’’ Liễu Y Nam nhíu mày.
Lộ Thịnh nhớ rõ thời điểm đó là Tết Âm Lịch, anh vừa mới về nước thì thấy Liễu Y Nam từ bên ngoài chạy vào, hốc mắt đỏ bừng, anh không thể không đi theo sau.
Liễu Y Nam chạy vào trong viện của ông bà ngoại cô, thậm chí còn không kịp đóng cửa lại đã ngã vào lòng ông ngoại mình.
“A, Y Y của ông làm sao vậy?’’ Ông ngoại Liễu Y Nam sờ sờ đầu cô.
Liễu Y Nam lắc đầu, nhưng nước mắt lại không thể ngừng rơi.
“Ai bắt nạt bảo bối của ông?” Ông ngoại hỏi cô.
“Hu hu… Ông ngoại… Tại sao… Tại sao anh ấy muốn xuất ngoại? Tại sao không thể ở… ở bên cạnh con?” Liễu Y Nam lẩm bẩm nói.
“Hoá ra Y Y của chúng ta có người con trai mà mình thích, là Tiêu Mộ Hoà ở nhà bên cạnh đúng không? Cậu ấy sắp sang Mỹ du học đúng không?’’
Liễu Y Nam không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Cô càng không sửa lại lời của ông ngoại, người cô thích là Lộ Thịnh.
Lộ Thịnh không muốn làm một người nghe lén, hơn nữa anh cũng không muốn nghe những lời tiếp theo của Liễu Y Nam.
“Thực ra, lúc đó em khóc là vì anh, Lương An nói với em, anh xuất ngoại là vì cô ấy…’’ Liễu Y Nam hít hít mũi: “Cho nên nhiều năm qua anh vẫn luôn cho rằng người em thích là Tiêu Mộ Hoà?’’
“Đúng…’’
“Hu hu hu, hai chúng ta là đồ ngốc sao? Mấy năm qua em tưởng anh thích Lương An, còn anh lại cho rằng em thích Tiêu Mộ Hoà.’’ Liễu Y Nam khóc lớn hơn nữa.
Lộ Thịnh không đành lòng, ôm cô vào trong ngực: “Không phải, là do anh, anh nên chủ động đến tìm em sớm hơn một chút.’’
“Sau đó, tại sao anh lại muốn kết hôn với em?’’ Liễu Y Nam cọ cọ trong ngực anh, nước mắt nước mũi đế chùi lên quần áo anh.
“Hơn một năm trước, anh nghe nói em có bạn trai, nhưng lại không phải là Tiêu Mộ Hoà. Anh cứ tưởng rằng em và Tiêu Mộ Hoà sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, nhưng lại không phải, cho nên anh đã nghĩ, có phải điều đó đồng nghĩa với việc anh vẫn còn cơ hội hay không.’’
“Tại sao anh lại ngốc như thế chứ, vì em mà trở về?’’ Liễu Y Nam đong đầy nước mắt hỏi anh.
“Đúng vậy.’’ Lộ Thịnh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Nuôi Không Biết cũng là vì em?’’
“Đúng thế, bởi vì từ khi còn nhỏ anh đã muốn nuôi một chú chó Golden.’’
“Còn gì nữa?’’
“Còn vô số sự dịu dàng và suy nghĩ hạ lưu đều vì em.’’
“Hu hu hu hu.’’ Liễu Y Nam bật khóc.
“Khóc gì chứ, nha đầu ngốc.’’ Lộ Thịnh nhìn cô khóc đến sống mũi đỏ bừng.
“Em đang cảm thấy chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, vốn dĩ em có thể yêu sớm, có thể yêu xa, có thể khác biệt địa lý, em có thể tảo hôn, chúng ta có thể có nhiều thời gian bên nhau hơn, nhưng chúng ta lại chưa từng nói đến chuyện yêu đương.’’
Liễu Y Nam lau nước mũi, tiếp tục nói: “Em đang cảm thấy bản thân mình rất thích làm ra vẻ, lúc trước còn đối xử hung dữ với anh như thế, không có việc gì cũng gây sự với anh.’’
“Em khóc khô hết nước mắt suốt cả một năm rồi đấy.’’ Lộ Thịnh lại ôm cô vào lòng một lần nữa: “Chúng ta còn có cả đời để ở bên nhau, có thể trải qua tình yêu mà trước kia chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng mà khoảng cách địa lý thì thôi đi, anh không muốn xa em chút nào đâu.’’
Liễu Y Nam ở trong lòng anh nức nở: “Em còn một vấn đề.’’
“Em nói đi.’’
“Anh đã nghe bài hát “Lãng phí” của Lâm Hựu Gia bao nhiêu lần rồi?’’
Lộ Thịnh khẽ mỉm cười: “Rất nhiều lần, mấy ngàn lần.’’
“Vậy tại sao anh vẫn mù nhạc như thế?’’
“…. Nói rất hay.’’ Lộ Thịnh nâng mặt cô lên, hôn một cái, trán chống vào trán cô, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô: “Muốn em.’’
“Vâng.’’ Liễu Y Nam gật đầu.
Lộ Thịnh không thể chờ được nữa, Liễu Y Nam cảm thấy có thể anh sẽ “làm” cô ngay trong phòng khách này.