Để em tìm người ngoại tình với anh

Chương 35


Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 35:

Liễu Y Nam cảm thấy mình có thể có chút không tim không phổi, cãi nhau xong rồi mà còn có thể ngủ rất ngon. Buổi sáng lúc tỉnh lại, bên cạnh trống không, nhất thời cô cũng không biết là Lộ Thịnh không ngủ bên cạnh cô hay là anh dậy sớm rồi.
 
Trường học cho cô hai ngày nghỉ ngơi, hôm nay cô không cần đến cơ quan đi làm, ngày mai trực tiếp đến Lộ Xuyên báo cáo.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Lệ Vãn gọi điện thoại cho cô.
 
“Liễu Liễu, tớ ở nhà cậu sao?”
 
“Phải.” Giọng nói Liễu Y Nam rất lạnh nhạt.
 
“Bây giờ tớ có thể ra khỏi phòng không? Tớ mắc tiểu.”
 
Liễu Y Nam đi ra khỏi phòng ngủ, Lộ Thịnh không ở nhà, cô mở cửa phòng khách ra, chỉ về một hướng: “Nhà vệ sinh ở đó.”
 
Tô Lệ Vãn sửng sốt một giây, lập tức lao đi nhà vệ sinh.
 
Liễu Y Nam từ phòng khách đi ra, trước cửa sổ sát đất là một mảnh hỗn độn, có đồ trang trí nát vụn, còn có điện thoại di động của anh.
 
“Hai người… tối hôm qua cãi nhau?” Tô Lệ Vãn đứng bên cạnh cô, yên lặng mở miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liễu Y Nam quay đầu lặng lẽ nhìn cô ấy: “Tối hôm qua nếu như đưa cậu lên lầu để ba mẹ cậu giết chết cậu thì hôm nay sẽ không có tình cảnh này, cậu biết không?”
 
“Hì hì…” Tô Lệ Vãn nịnh nọt cười một tiếng: “Liễu Liễu, đừng chấp nhặt với người uống say có được không?”
 
“Tớ không chấp nhặt với cậu, tớ giết cậu!”
 
Tô Lệ Vãn co cẳng liền chạy, Liễu Y Nam ở phía sau đuổi theo cô ấy, cuối cùng bị cô đè xuống ghế sô pha đánh một trận.
 
“Tớ thật sự, rượu tối hôm qua đều sắp bị cậu đánh cho ói ra rồi.” Tô Lệ Vãn xoa xoa bụng.
 
“Đáng đời cậu!” Cơn giận của Liễu Y Nam còn chưa tan.

 
“Ba ơi! Con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con tự vả miệng được không?” Tô Lệ Vãn khẽ vỗ miệng mình mấy cái.
 
“Ta thưởng cho ngươi nhất trượng hồng.”
 
“Tạ Liễu phi nương nương ban thưởng.”
 
Liễu Y Nam dựa trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà: “Vãn Vãn, có phải là tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Mộ Hòa thích tớ không?”
 
Trong lòng Tô Lệ Vãn lộp bộp một cái: “Không phải sao?”
 
Liễu Y Nam nhàn nhạt cười một tiếng: “Đó là thích sao? Anh ấy chỉ xem nhầm tình bạn thành thích thôi.”
 
Tô Lệ Vãn giữ tư thế giống như cô: “Vậy tại sao anh ta không thích tớ? Liễu Liễu, cậu biết không? Tớ suýt chút nữa ngủ với anh ta rồi.”
 
“Cái gì?” Liễu Y Nam bắn lên nhìn cô ấy.
 
“Suýt chút nữa!” Tô Lệ Vãn lại kéo cô về tư thế cũ: “Sau này anh ta phát hiện ra không làm tiếp được với tớ. Thật ra Liễu Liễu à, tớ và anh ta là người giống nhau, tụi tớ đối với người mình thích, trước giờ đều chưa từng cố gắng, cho nên anh ta không chiếm được cậu, tớ cũng không chiếm được anh ta.”
 
“Cậu thích Tiêu Mộ Hòa?” Liễu Y Nam quay đầu hỏi cô ấy.
 
“Cậu xem, vẫn là Tiêu Mộ Hòa mạnh hơn tớ một chút, tớ thích anh ta cậu cũng không phát hiện ra, anh ta thích cậu rất nhiều người đều nhìn ra rồi.”
 
Trầm mặc một hồi, Tô Lệ Vãn tiếp tục mở miệng: “Cho nên Liễu Liễu à, tớ rất hâm mộ cậu, cậu thích Lộ Thịnh, cậu gả cho Lộ Thịnh, tốt biết bao nhiêu.”
 
“Tốt sao? Cậu xem đồ dưới đất này một chút? Tốt chỗ nào?” Liễu Y Nam thở dài: “Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, tớ dường như cũng không cố gắng, chỉ là vận may rất tốt nên mới gả cho anh ấy.”
 
“Được rồi đó, nếu nói như vậy thì càng khinh người hơn, cậu cùng với loại người lên lớp thì ngủ, tùy tiện thi thì max điểm khác nhau chỗ nào?” Tô Lệ Vãn cười cười: “Đừng có mà thân ở trong phúc không biết được phúc, tiểu sảo di tình*. Nói chuyện đàng hoàng với anh ấy một chút, nói cho anh ấy biết, cậu thích anh ấy nhiều năm như vậy, tớ cũng không tin anh ấy không cảm động.”
 
*Ý nói thỉnh thoảng cãi nhau một chút giúp gia tăng tình cảm.
 
“Chờ tớ trở về từ Lộ Xuyên đi. Tớ đều nói tất cả cho anh ấy biết, nhưng trong khoảng thời gian này tớ muốn anh ấy khó chịu chết.” Liễu Y Nam ngẫm lại vẫn rất giận: “Tớ phải đi phát tiết một chút.”

 
Phát tiết mà Liễu Y Nam nói chính là đến khu trò chơi điện tử chơi trò chơi, mỗi lần chỉ cần cô không vui, liền đến khu trò chơi điện tử, mua 200 tiền xu trò chơi đi gắp thú, 200 xu kết thích còn không vui, lại mua thêm 200 xu. Có một lần cô mua 400 xu trò chơi mà ngay cả một con gấu bông cũng không gắp được, nhân viên phục vụ ở khu trò chơi trực tiếp đưa cho cô một con lớn nhất.
 
Lúc Tiêu Mộ Hòa đi đến bên cạnh cô, cô đang gắp một con Pikachu, đồ gắp bị lỏng, thú bông rớt xuống, Liễu Y Nam không nói hai lời lại ném vào hai xu.
 
“200 xu lần thứ nhất?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
 
“Lần thứ hai.” Liễu Y Nam nhìn chằm chằm cần gắp, trông thấy cần gắp đi xuống gắp lấy thú bông, cần gắp lung lay, thú bông rớt xuống.
 
“Chưa gắp được cái nào?”
 
“Ừm…”
 
Máy gắp thú là vấn đề xác suất, đến số lần nhất định, thú bông tự nhiên sẽ gắp được. Gắp thú bông ở khu trò chơi này nhiều lần như vậy, Liễu Y Nam đều có thể đánh giá được từ lực gắp của đồ gắp mà biết lúc nào thì có thể gắp được thú vông.
 
Mà lúc tâm tình cô cực kỳ không tốt, mỗi lần cảm thấy sắp gắp được rồi cô liền từ bỏ máy gắp này, Tiêu Mộ Hòa biết, khi nào cô gắp được một con thì chủ yếu là cho nguôi giận thôi.
 
400 xu kết thúc, cô chưa gắp được một cái nào.
 
“Sao anh lại đến?” Hai người ngồi ở trên ghế dài lộ thiên trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
 
“Tô Lệ Vãn gọi điện thoại cho anh, nói em tâm tình không tốt, cơ hội của anh tới rồi.” Tiêu Mộ Hòa cười nói.
 
“Cậu ấy thật đúng là muốn ăn đòn.” Liễu Y Nam nhìn về phía xa.
 
“Cô ấy đang trả thù anh, cũng là đang giúp anh giải thoát. Để cho anh có được sự thống khoái ở chỗ em.”
 
“Vì sao không thích cậu ấy?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Vậy vì sao em không thích anh?” Tiêu Mộ Hòa hỏi lại cô.
 

“Dung mạo anh xấu.”
 
“Cách trả lời này của em, anh không có cách nào tiếp thu được, Tô Lệ Vãn ngược lại rất xinh đẹp.”
 
“Anh thật sự thích em sao?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Thích.” Tiêu Mộ Hòa thành thật trả lời.
 
“Vì sao chưa bao giờ nói cho em biết?”
 
Tiêu Mộ Hòa bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nói cho em biết rồi chúng ta còn có thể làm bạn bè sao?”
 
“Vậy anh không sợ bây giờ anh nói ra thì sau này chúng ta không làm bạn bè được nữa à?” Liễu Y Nam quay đầu nhìn anh.
 
“Cũng không phải anh chủ động nói cho em biết, là em hỏi anh.” Tiêu Mộ Hòa suy nghĩ một chút nói tiếp: “Thật ra rất nhiều lần anh nghĩ tới, anh sẽ nói cho em biết, không làm bạn thì không làm bạn, dù sao thì Tiêu Mộ Hòa anh cũng không thiếu bạn. Nhưng mà sau đó suy nghĩ một chút, anh không thiếu bạn, nhưng trong sinh mệnh của anh không thể thiếu Liễu Y Nam.”
 
Liễu Y Nam cúi đầu nhìn móng tay của mình.
 
“Không phải em bị anh làm cho cảm động đến khóc chứ?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
 
“Có phải anh có ảo giác đối với sức hấp dẫn của mình không?” Liễu Y Nam liếc anh một cái.
 
“Hứ… sức hấp dẫn của anh cũng chỉ không có đất dụng võ ở chỗ em thôi được không?” Tiêu Mộ Hòa vẫn là dáng vẻ bất cần đời: “Chúng ta vẫn là bạn bè sao?”
 
“Hôm nay em chưa từng đến trung tâm thương mại này, em chưa từng gặp anh.” Liễu Y Nam cười cười.
 
“Rất tốt, người anh em.” Tiêu Mộ Hòa vỗ vỗ lưng cô.
 
“Nhất định rồi, người chị em.” Liễu Y Nam tung chân đá anh.
 
** ** ** **
 
Hôm sau Lộ Thịnh đưa Liễu Y Nam đến sân bay, Nam Nhân và Thịnh Giai Lệ cũng cùng tiễn cô, hai bà mẹ càng không ngừng dặn dò cô phải chú ý an toàn, chú ý vệ sinh thực phẩm.
 
Nam Nhân nhìn hai người một đường không nói gì, cho rằng bọn họ quá thẹn thùng trước mặt người lớn, bà nói với Thịnh Giai Lệ: “Chúng ta lên xe nghỉ ngơi trước đi, để hai vợ chồng tụi nó gắn kết tình cảm một chút.”
 
Sau khi hai bà mẹ rời đi, khuôn mặt Liễu Y Nam cũng lập tức khôi phục sự lạnh lùng, hai người không nói một câu nào.

 
Liễu Y Nam nhìn một cặp đôi ôm nhau ở cách đó không xa, lúc cô gái xinh đẹp kia đi vào, một bước đi quay đầu ba lần, đầy vẻ không nỡ.
 
Nhìn người khác, ngẫm lại mình, châm chọc nhường nào.
 
“Tôi đi đây, trên đường về anh cẩn thận.” Liễu Y Nam suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Không phải tôi lo lắng cho anh, tôi lo lắng cho hai mẹ.”
 
“Được, bản thân em cũng cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho anh.”
 
“Tôi gọi cho anh làm gì? Anh còn có điện thoại để tôi gọi sao? Không phải đều đập rồi sao? Lại nói tôi muốn gọi thì cũng gọi cho người trong lòng tôi, tôi gọi cho Tiêu Mộ Hòa chứ. A ~ Dù sao thì anh cũng rất có khả năng bổ não, cho dù tôi không gọi cho anh ấy, anh cũng chắc chắn cho rằng tôi sẽ gọi cho anh ấy, vậy tôi liền nhắc tới nói cho anh biết, mỗi ngày tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
 
“Y Y.” Lộ Thịnh biết toàn bộ lời này của cô là nói lẫy, anh coi như không nghe thấy, anh ôm cô vào lòng: “Tự mình chú ý an toàn, anh có thời gian sẽ đi thăm em.”
 
“Ai cần anh thăm.” Liễu Y Nam dùng sức đẩy anh ra, cố làm ra vẻ tiêu sái xoay người rời đi, cố gắng khống chế chính mình không quay đầu nhìn anh.
 
Liễu Y Nam mang theo một bụng lửa giận đến Lộ Xuyên, người ở cùng một phòng khách sạn với cô là một cô gái tên Khương Lai, Liễu Y Nam cảm thấy cô ấy khá quen, cẩn thận suy nghĩ một chút, hóa ra chính là cô gái xinh đẹp ôm tạm biệt bạn trai ở sân bay kia.
 
Giận quá đi, ở cùng dưới một mái hiên với người yêu đương ngọt ngào thế nào, Liễu Y Nam sợ Khương Lai mỗi ngày gọi video trò chuyện với bạn trai sẽ làm cô ghen tỵ chết.
 
Lúc mới gặp Khương Lai, ấn tượng của Liễu Y Nam đối với cô ấy ngoại trừ xinh đẹp thì chính là lạnh lùng. Sau đó Khương Lai nói, cô ấy cũng có cảm giác như vậy. Nhưng tình hữu nghị của con gái một khi được tạo dựng thì sẽ không thể ngăn cản được.
 
Liễu Y Nam mới biết được hóa ra chàng trai kia không phải là bạn trai của Khương Lai mà là chồng cô ấy. Mà Khương Lai cũng kinh ngạc vì Liễu Y Nam kết hôn khi còn trẻ.


 
Có một lần vào tối thứ sáu, hai người chưa quen thuộc với cuộc sống ở Lộ Châu, trong huyện thành nhỏ cũng không có quán bar gì có thể để hai người đi ngồi một chút, chỉ có thể mua bia đồ ăn vặt về phòng khách sạn này.
 
Lúc được Khương Lai hỏi có nhớ chồng hay không, Liễu Y Nam theo bản năng muốn nói “Nhớ.” Thế nhưng người mạnh miệng như cô, vẫn nói “Không nhớ.”
 
Tại sao lại không nhớ chứ, ròng rã suốt một tuần, mỗi ngày Lộ Thịnh đều hỏi cô có khỏe không? Cô đều chỉ trả lời lại một chữ khỏe.
 
Cô muốn nói cho anh biết, cô nhớ anh chết mất. Thế nhưng cái nết xấu này không cho phép cô nói, bậc thang còn chưa lót, cô chính là không xuống.
 
Qua không bao lâu, lúc Liễu Y Nam còn đang do dự xem mình có cần bước chân ra hay không thì Lộ Thịnh tới.
 
Nếu anh tới, cô cảm thấy, dáng vẻ đó vẫn phải tiếp tục dựng lên, Liễu Y Nam thu lại cái chân chuẩn bị bước ra, cũng không thể tha thứ cho anh nhanh như vậy được.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.