Để em tìm người ngoại tình với anh

Chương 33


Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 33:

Ngày đầu tiên của năm mới, Liễu Y Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lộ Thịnh cảm nhận được động tác của cô mà cũng mở mắt ra.
 
“Chúc mừng năm mới, Y Y.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúc mừng năm mới.” Liễu Y Nam làm càn duỗi tay ra: “Lì xì.”
 
Lộ Thịnh cười cười, đưa tay lấy điện thoại ở một bên, anh trực tiếp dùng APP ngân hàng chuyển khoản cho cô.
 
Liễu Y Nam híp mắt nhìn con số chuyển vào trong điện thoại, cô không khỏi lại trừng lớn mắt đếm: “Anh điên rồi, cho em nhiều như vậy.”
 
“Vậy thì em trả lại cho anh.” Lộ Thịnh cầm tay cô đặt bên miệng hôn một cái.
 
“Vậy không được, làm gì có ai cho rồi lại thu hồi lại.” Liễu Y Nam giấu điện thoại ở dưới gối.
 
“Không thu tiền, thu cái khác.” Lộ Thịnh xoay người đè trên người cô.
 
“Cũng được.” Liễu Y Nam ôm lấy cổ anh: “Dù sao anh cũng trả tiền rồi.”
 
Lộ Thịnh kéo cái chăn trong ngực cô ra, kéo hai chân trực tiếp vòng lên lưng mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu nói đàn ông vào buổi sáng sao lại nguy hiểm nhất, Liễu Y Nam thật sự cảm nhận được rồi.
 
Thời gian buổi sáng eo hẹp, Lộ Thịnh cũng có vẻ vô cùng vội vàng, anh kéo quần của cô ra liền muốn trực tiếp lên.
 
Liễu Y Nam trừng anh: “Có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?” Sau đó cô mở hai tay ra: “Đúng vậy, tới đi, muốn làm gì thì làm đi.”
 
“Thế nào cũng được?” Lộ Thịnh cởi đồ mình ra, sau đó đưa bàn tay vào trong áo ngủ cô.
 
Liễu Y Nam có thói quen không mặc áo lót rồi, điểm ấy Lộ Thịnh biết rõ.
 
“Đừng có quá trớn.”
 
Tay của Lộ Thịnh nhào nặn vân vê bầu ngực cô: “Hôm nay không có thời gian để quá trớn, mẹ bảo buổi sáng hôm nay có người muốn đến.”
 
Liễu Y Nam phát hiện ra Lộ Thịnh gọi Nam Nhân và Liễu Lực Duy là “ba mẹ” vô cùng thuận miệng, từ sau khi bọn họ quyết định kết hôn.

 
“Vậy anh nhanh lên.” Liễu Y Nam dùng chân cọ eo của anh.
 
“Em nói đó.” Lộ Thịnh đỡ gậy thịt cứng rắn của mình, nhét vào huyệt nhỏ.
 
Đêm qua ngủ muộn, hai người đã làm qua loa một lần rồi nhưng không quá tận hứng.
 
Trong huyệt nhỏ chặt chẽ ẩm ướt mềm mại, khiến Lộ Thịnh mỗi lần đều có loại cảm giác quay lại vùng đất hứa.
 
Anh cầm cổ chân của cô, đặt hai chân của cô ở ngực của cô, thịt sữa cọ lấy đùi của cô, có chút đung đưa theo từng cái ra vào của anh.
 
“Ưm… a…”
 
Cái nhanh lên mà Liễu Y Nam nói hiển nhiên không phải cùng một ý với cái nhanh của Lộ Thịnh.
 
“Đã quá…” Sáng sớm, Liễu Y Nam cảm thấy bụng cũng trướng, huyệt nhỏ bị đẩy lên cũng trướng.
 
Lộ Thịnh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, thận trọng hôn một cái, nụ hôn này từ mu bàn chân ngón chân của cô chạy đến trong lòng cô.
 
Liễu Y Nam bắt đầu xin tha, nhưng Lộ Thịnh lại cứ dính chiêu này nhất, mỗi lần cô xin tha liền khiến anh rối loạn trận tuyến, khát vọng chinh phục, và sự đau lòng đồng thời xông lên đầu.
Chính là tư thế như thế này, Lộ Thịnh đưa cô lên cao trào. Mấy cái sau cùng, mỗi một cái đều cảm thấy như thọt lên tới cửa tử cung, Liễu Y Nam hòa hoãn lại một hồi lâu.
 
Sau khi anh lui ra ngoài, Liễu Y Nam trở mình, lười biếng nằm trên giường, một mảng lớn phía sau lưng đều lộ ra. Liễu Y Nam đi ngủ không thích mở điều hòa không khí, nhà cũ lại không có nhiệt độ ổn định, cô vừa mới đổ một thân mồ hôi, Lộ Thịnh chỉ sợ cô nằm mát một hồi lại bệnh.
 
Kéo chăn mền qua đắp lên lưng cô. Anh kéo tóc trong cổ cô ra, tinh tế hôn phía sau lưng cô.
 
“Tóc dài rồi.” Lộ Thịnh vừa hôn vừa nói.
 
Tóc của cô đã dài đến bả vai, thỉnh thoảng có một hai cọng rụng trên lưng.
 
“Ừm, thích không?” Liễu Y Nam từ từ nhắm hai mắt, mặc cho anh hôn.
 
“Cũng được, nhưng anh thích em để tóc ngắn hơn, đẹp.”
 
Thật ra Lộ Thịnh nào có từng nghiên cứu gì về tóc của con gái, chỉ là cô thích tóc ngắn, đương nhiên tóc ngắn đẹp cũng chỉ giới hạn ở mái tóc ngắn của cô.
 

“Nhan cẩu*!” Liễu Y Nam nhỏ giọng mắng anh.
 
*Những người yêu thích vẻ đẹp của người khác.
 
“Phải.” Lộ Thịnh cắn thịt ở cổ cô một cái: “Chỉ ăn nhan của em.”
 
Khuôn mặt bị tóc che khuất của Liễu Y Nam đỏ lên một trận, anh giống như lại xoa bóp cho cô, mỗi một tấc da thịt phía sau đều được anh hôn qua.
 
“Sở thích gì vậy chứ? Thích lưng à.”
 
“Bởi vì đẹp.”
 
Liễu Y Nam hiển nhiên là được khen đến cao hứng, phát ra tiếng cười ha ha ha.
 
Lộ Thịnh thẳng người dậy từ trên người cô, nhìn tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi của cô, tất cả trên đó đều là kiệt tác của anh, dấu hôn và dấu nước miếng của anh thay nhau rải rác.
 
Anh đưa tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường, nhấn mở camera, điều chỉnh tiêu điểm rồi chụp một tấm.
 
Liễu Y Nam quay đầu: “Chụp cái gì vậy?”
 
Lộ Thịnh cho cô xem hình, Liễu Y Nam bĩu môi: “Chụp cái này làm gì?”
 
Anh một lần nữa đè trên người cô, tiến đến một bên lỗ tai cô, hơi thở anh ấm áp: “Lần sau đi công tác nhìn hình là có thể ra một lần.”
 
Liễu Y Nam lắc đầu, trong miệng anh càng ngày càng không nhả được ngà voi.
 
** ** ** **
 
Ngày mười bốn tháng Giêng hôm đó, tiểu học nhà trẻ của toàn thành phố Tư Thành chính thức bước vào học kỳ mới.
 
Học kỳ mới, kế hoạch mới, Liễu Y Nam đau đầu nhức óc. Bận rộn ròng rã một ngày, cô không có thời gian xem tin nhắn, chờ đến lúc chuẩn bị ra về cô mới trông thấy một tin nhắn đang nháy.
 
Bộ Giáo dục gửi email cho Liễu Y Nam, đơn xin tham gia hoạt động hỗ trợ giảng dạy trước đó đã được phê chuẩn rồi, một tuần sau cô sẽ đến Lộ Xuyên tiến hành hỗ trợ giảng dạy trong vòng một tháng.
 

Nói là trợ giảng, nhưng thật ra là làm giáo sư tiến hành đào tạo nghiên cứu thảo luận đối với hoạt động dạy học của nhà trẻ nơi đó, mỗi ngày cũng không cần đi dạy học cho trẻ con.
 
Trước kia Liễu Y Nam đã quên chuyện này sạch sẽ. Cô báo danh vào cuối tháng chính, lúc ấy cô cảm thấy khoảng thời gian này nói không chừng cô đã ly hôn với Lộ Thịnh rồi.
 
Cô nói chuyện này với Lộ Thịnh một lần, rõ ràng vẻ mặt của Lộ Thịnh không phải quá tốt.
 
“Anh không muốn em đi à?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Không phải.” Lộ Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đây là chuyện tốt, anh ủng hộ em đi, chỉ là có chút không nỡ.”
 
“Ừm.” Liễu Y Nam ôm anh: “Em nghe ngóng rồi, bọn họ nói điều kiện chỗ ở cũng không tệ, không phải là loại điều kiện trợ giảng rất gian khổ mà chúng ta tưởng tượng.”
 
Lộ Thịnh ôm lại cô, hôn trán cô một cái.
 
Anh vẫn có chút gì đó là lạ, nhưng Liễu Y Nam lại không nói ra được.
 
** ** ** **
 
Hai ngày trước khi đi, Liễu Y Nam hẹn Tô Lệ Vãn và Tiêu Mộ Hòa cùng nhau ăn cơm, thật ra Tô Lệ Vãn là lần đầu tiên gặp Lộ Thịnh, Lộ Thịnh sống động.
 
Chờ Lộ thịnh tới đón cô tan làm rồi đến nhà hàng, trên đường kẹt xe một lúc, Tiêu Mộ Hòa và Tô Lệ Vãn đều đến rồi.
 
Hai người bọn họ ngồi ở thành một góc đối trên một cái bàn bốn chỗ, Liễu Y Nam không nghĩ nhiều, trước kia ba người cùng ăn cơm vẫn luôn là như vậy, cô và Tô Lệ Vãn ngồi với nhau, Tiêu Mộ Hòa ngồi đối diện Liễu Y Nam.
 
Liễu Y Nam trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh Tô Lệ Vãn rồi ngồi xuống: “Hai người làm sao vậy? Đợi lâu nên giận rồi?”
 
Tô Lệ Vãn và Tiêu Mộ Hòa cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.
 
Liễu Y Nam nhìn hai người bọn họ, Lộ Thịnh nhìn Tiêu Mộ Hòa lại không có ý đổi chỗ, anh kéo cái ghế bên cạnh anh ta ra rồi ngồi xuống.
 
“Chính thức giới thiệu một chút, Tô Lệ Vãn, bạn thân tốt nhất của tớ, đây là ông xã của tớ.”Liễu Y Nam lấy cùi chỏ đẩy đẩy Tô Lệ Vãn.
 
“Chào anh.”
 
“Chào em.”
 
Tô Lệ Vãn và Lộ Thịnh lên tiếng chào nhau.
 
“Xin hỏi hai vị phù dâu của em, sao hôm nay hai người là lạ vậy?” Liễu Y Nam hỏi bọn họ.
 
“Không có gì, gần đây đang chuẩn bị chuyện quay phim, hơi mệt.” Tiêu Mộ Hòa xoa xoa mi tâm: “Cũng chỉ có em và anh Lộ Thịnh có mặt mũi, gần đây anh rất khó hẹn đó.”
 

Liễu Y Nam nghe thấy trong miệng của Tô Lệ Vãn bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh.
 
“Bốn vị xin hỏi hiện tại chọn món ăn sao?” Nhân viên phục vụ cầm bốn quyển menu tới: “Bữa ăn cặp đôi hai người của chúng tôi bên này tương đối tiện lợi, bốn vị vừa vặn có thể gọi hai phần.”
 
Nhân viên phục vụ lật menu lên giới thiệu sơ lược, nói với Tiêu Mộ Hòa: “Ví dụ như anh gọi món này.” Lại ra hiệu cho Liễu Y Nam: “Thưa cô cô có thể gọi món này, như vậy hai vị có thể thưởng thức được hai món ăn thương hiệu của chúng tôi.”
 
Lộ Thịnh mím môi, không nói một lời.
 
“Cô hiểu lầm rồi.” Tô Lệ Vãn đứng dậy: “Liễu Liễu, chúng ta đổi chỗ. Bọn họ mới là một đôi.”
 
“Xin lỗi.” Thái độ của nhân viên phục vụ rất thành khẩn.
 
“Không sao.” Liễu Y Nam ngồi xuống đối diện Lộ Thịnh, đổi ly nước với Tô Lệ Vãn.
 
“Tôi gọi cái này.” Lộ Thịnh chỉ chỉ menu, sau khi xác nhận rồi khép lại, anh nói với bọn họ: “Anh đi vệ sinh chút.”
 
Tô Lệ Vãn và Liễu Y Nam cũng gọi món rồi trả menu lại cho nhân viên phục vụ.
 
“Có phải chồng cậu tức giận rồi không?” Tô Lệ Vãn nhỏ giọng hỏi Liễu Y Nam.
 
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ có chút việc nhỏ ấy. Đổi chỗ ngồi lại không phải là được rồi sao!” Liễu Y Nam xua xua tay, không cho là vậy.
 
Một bữa cơm, Liễu Y Nam luôn cảm thấy bầu không khí rất lúng túng, giữa Tô Lệ Vãn và Tiêu Mộ Hòa quanh quẩn một loại không khí cực kỳ dị thường.
 
“Anh nói xem Tiêu Mộ Hòa xảy ra chuyện gì vậy?” Trên đường trở về Liễu Y Nam vẫn luôn hỏi Lộ Thịnh.
 
“Không biết.”
 
“Em cảm thấy anh ấy là lạ, không hề giống anh ấy. Anh biết anh ấy trước kia à, líu ra líu ríu cả một bữa cơm, không chặn họng em mấy lần anh ấy đều khó chịu muốn chết.”
 
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh đã rất lâu rồi không gọi cả tên lẫn họ của cô.
 
“Hả?”
 
Lộ Thinh trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng: “Không có gì.”
 
Anh ấy cũng rất kỳ lạ, Liễu Y Nam cảm thấy mỗi người đêm nay đều rất kỳ lạ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.