Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 26:
Kết hôn với người quen biết từ nhỏ có một điều tốt, đó là khi người lớn hai nhà gặp mặt nhau sẽ không quá lúng túng.
Liễu Y Nam nhìn Nam Nhân và Thịnh Giai Lệ nói chuyện khí thế ngất trời, hoàn toàn không giống như là thông gia gặp mặt, mà giống như là chị em tốt nói chuyện bát quái.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Lực Duy và Lộ Đồng Đào cũng toàn là quan viên chính phủ cùng với công ty xí nghiệp, cùng hoài niệm mô hình cải cách mở cửa 40 năm, đề tài nói chuyện vô cùng sâu sắc.
Liễu Y Nam không chen vào được, cii ngồi một bên ở ghế sô pha trêu đùa Không Biết.
“Đứa bé này, hồi nhỏ có một lần nhìn thấy một chú chó nhỏ ngoài đường, cứ muốn đem về nhà, tôi không đồng ý, một đường khóc từ nhà tôi đến nhà bà ngoại nó, bây giờ hay rồi, cuối cùng cũng được nuôi chó như ước nguyện.” Nam Nhân nhìn con gái đang trêu chó mà nói với Thịnh Giai Lệ.
Nói thật, Liễu Y Nam hoàn toàn quên chuyện này, cô thậm chí còn nhớ đến khi còn bé phía sau xe đạp của Nam Nhân cầm túi kẹo trong tay, kết quả về đến nhà không thấy kẹo đau, cô khóc hồi lâu, cũng không nhớ đến chuyện cô nhất định muốn mang một con chó về nhà.
Lộ Thịnh như người không liên quan, uống một ngụm nước.
Thịnh Giai Lệ vỗ vỗ tay: “Tiểu Thịnh nhà chúng tôi cũng vậy, đột nhiên có một ngày nói với tôi muốn mua một con chó, nó mới mấy tuổi, 11 tuổi?”
“Y Y muốn nuôi chó là mấy tuổi nhỉ? 5 tuổi, 5 tuổi, ai ya, cùng năm mà!”
Lộ Thịnh cong cong khóe môi, không tỏ thái độ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhớ rõ ràng khi ấy, cô bé nho nhỏ khóc tu tu, anh cho rằng Liễu Y Nam bị mẹ mắng, thật vất vả mới nghe được trong lời khóc nghẹn ngào của cô, cô muốn dẫn một con chó về nhà.
Khi đó Lộ Thịnh nào có biết thích là thế nào, chỉ đơn thuần cảm thấy em gái khóc quá đau lòng, anh nghĩ mình có thể nuôi một chú chó, để mỗi lần Liễu Y Nam đến nhà bà ngoại chơi đều có thể nhìn thấy một chú chó.
Anh nói với Thịnh Giai Lệ chuyện này, lại không ngờ rằng chó còn chưa đi mua, Liễu Y Nam đã bị một con thỏ do Tiêu Mộ Hòa dẫn đến hấp dẫn, lại ồn ào muốn Nam Nhân mua cho cô một con thỏ, Nam Nhân đồng ý rồi, cô ấy liền quên luôn chuyện nuôi chó.
Nam Nhân và Thịnh Giai Lệ nhanh chóng thay đổi đề tài, chuyển đến chỗ khác. Liễu Y Nam nhìn Lộ Thịnh đăm chiêu, lại nhìn Không Biết, cô đột nhiên có một suy nghĩ, nhưng rất nhanh bị cô dập tắ.
11 tuổi và 5 tuổi, mọi người đều biết cái gì chứ.
Lúc ăn cơm Lộ Đồng Đào nhắc đến chuyện hôn lễ của hai người, trái tim căng thẳng của Liễu Y Nam cũng coi như buông xuống, cô cảm thấy Lộ Đồng Đào cũng không hẳn là rất không thích mình đi.
“Hôn lễ ở hải đảo thế nào?” Thịnh Giai Lệ đề nghị, “Trước đó tôi nhìn thấy con gái của một người bạn tổ chức hôn lễ ở hải đảo, đẹp vô cùng.”
“Lâu đài cũng được, cái của Châu Kiệt Luân ý, đẹp biết bao nhiêu!” Nam Nhân cũng góp vui.
“Trang viên thì sao?” Thịnh Giai Lệ tiếp tục đề nghị.
“Thật ra mấy năm nay kiểu Trung Quốc cũng rất tốt.”
“Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy vô cùng tốt.”
Liễu Y Nam không quấy rầy hưng phấn của bọn họ, yên lặng nghe, cô không có chút suy nghĩ nào cả, khi Châu Kiệt Luân kết hôn cô cũng từng hâm mộ Côn Lăng, nhưng bây giờ cô đã thông suốt rồi, chỉ cần gả đúng người, hôn lễ tổ chức ở đâu, cũng có khác gì nhau, tổ chức ở tiểu khu cũng được.
Thịnh Giai Lệ và Nam Nhân đề nghị từng bước một cho bọn họ, từ lúc nào thì mua váy cưới, lúc nào chụp ảnh, lúc nào tổ chức hôn lễ, Liễu Y Nam nghe như rơi vào trong sương mù, cuối cùng không nghe ra được ngày xác thực nào cả.
Ba mẹ đi hết rồi, Liễu Y Nam ngồi phịch trên salon, giao lưu với trưởng bối thật sự quá khó khăn, Lộ Thịnh ngồi bên cạnh cô: “Sao vậy? Rất mệt sao?”
Liễu Y Nam lắc đầu một cái: “Hai mẹ hứng thú vô cùng, không biết còn tưởng là họ sắp làm hôn lễ chứ.”
“Nếu em không thích, thì nói với họ.”
Liễu Y Nam dựa vào người anh: “Đừng nha, không thể làm mất hứng thú của hai người. Thật ra em cũng không có vấn đề gì, hôn lễ tổ chức ở đâu, tổ chức như thế nào, em đều được, quan trọng người mà em cưới là anh.”
Lộ Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay lên vuốt mặt cô, tiến đến, hôn lên môi cô.
Trong miệng cô còn lưu lại hương thơm của hoa quả trong đồ uống, Lộ Thịnh điều chỉnh tư thế, nửa người đè trên người cô, tay bắt đầu từ bên hông dịch lên.
Nếu không phải là một cuộc điện thoại vang lên, chuyện tình kịch liệt ngày hôm nay sẽ bắt đầu trên sô pha.
Lộ Thịnh không có ý muốn nghe điện thoại chút nào, Liễu Y Nam không làm dược, dùng sức đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: “Nghe điện thoại.”
Lộ Thịnh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, Liễu Y Nam nhìn thấy rõ ràng trên màn hình hiển thị: Sum.R
Liễu Y Nam ngước đầu tựa vào ghế salon, sao Hạ Thiên đã qua rồi lại đến Sum.r nữa chứ.
Lộ Thịnh nhận điện thoại: “Sum.r… Hôm nay là cuối tuần.”
Sau khi đầu dây bên kia nói mấy câu, Lộ Thịnh im lặng một hồi, nói với đầu bên kia điện thoại: “Tôi không đảm bảo hôm nay có thể hoàn thành, chậm nhất ngày mai gửi cho cô.”
Ngắt điện thoại, Lộ Thịnh lại ghé đến, Liễu Y Nam đẩy mặt anh ra: “Bận việc của anh đi, em đi xem Chân Hoàn Truyện đây.”
Liễu Y Nam cảm thấy mình cần xem thêm chút nữa để chuẩn bị cho bất cứ lúc nào, nói không chừng ngày nào đó phải dùng đến đấy.
Lộ Thịnh nhìn cô: “Làm em trước vẫn còn thời gian.”
“Ồ? Anh Lộ Thịnh nhanh như vậy?” Liễu Y Nam liếc mắt khiêu khích anh.
“Nhanh?” Lộ Thịnh nắm cổ tay cô, “Lát nữa xin tha cũng không buông tha em.”
“Anh điên rồi, Không biết đang ở đó.” Liễu Y Nam giữ đôi tay đang chuẩn bị cởi đồ cô của anh.
Lộ Thịnh quay đầu, Không biết giống như một con chó đã trải đời, nằm nhoài một bên, không nhúc nhích nhìn hai người bọn họ.
Đem nó đi, mấy chữ này lập tức xuất hiện trong chương trình của của Lộ Thịnh.
Lộ Thịnh đứng lê, xoa đầu cô: “Hôm nay tha cho em trước, hôm nào sẽ làm em ở đây.”
Liễu Y Nam nhìn anh đi vào thư phòng, mở TV bắt đầu xem Chân Hoàn Truyện, xem một tập, lại cảm thấy vô vị, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Liễu Y Nam chạy về phòng ngủ, tìm một cái hộp trong tủ quần áo, trong hộp là một bộ váy ngủ, Tộ Lệ Vãn đưa cho cô.
Tác dụng của bộ váy ngủ này không cần nói cũng biết, Liễu Y Nam đang rối rắm mặc hay không mặc, hành động hay không, cuối cùng cô lấy váy ngủ ra, đi vào phòng tắm thay đồ.
Váy ngủ hai lớp, bên ngoài là một chiếc áo ngủ tơ tằm dài đến bắp đùi, vạt áo và cổ tay áo đều có viền ren, áo khoác tuy rằng không có gì khác lạ, nhưng bên trong lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Liễu Y Nam nhấc lên, một chiếc áo ngực mỏng manh kiểu buộc cổ, bên dưới gắn vải lưới mỏng ngắn, đồng bộ còn có một chiếc quần chữ T nhỏ, Tô Lệ Vãn nói bình thường ở nhà cũng có thể mặc, Liễu Y Nam muốn hỏi cô ấy, ai rảnh hơi mà mặc như vậy ở nhà lắc lư?
Khoác áo ngủ lên, Liễu Y Nam nhìn thấy một thỏi son, là son lì Dior, vô cùng hợp. Tô một lớp son đậm, cô tự cổ vũ bản thân, rón rén chạy đến thư phòng.
“Sao vậy?” Lộ Thịnh đeo kính nhìn cô đứng ngoài cửa.
“Anh trai….” Giọng Liễu Y Nam làm xương cốt anh mềm nhũn, cô chậm rãi đến trước mặt anh, ngồi lên đùi anh “Người ta…. Thật là cô quạnh mà….”
Lộ Thịnh bỏ mắt kính xuống, nhìn cô: “Cô quạnh thế nào?”
Liễu Y Nam không nói lời nào, nâng mặt anh lên. Để lại một hàng dấu son đỏ từ gò má, trán, cằm.
Sau đó cô kéo cổ áo của anh, hôn lên đó một cái: “Ai nha, anh trai, cái này khó giặt lắm đấy, có khi nào sẽ bị vợ anh phát hiện không?”
Lộ Thịnh híp mắt nhìn cô: “Cô ta không quan trọng, em quan trọng hơn.”
Liễu Y Nam lôi kéo tay anh đặt bên hông, để anh nắm thắt lưng: “Anh cởi ra đi~”
Trong giây phút thắt lưng được kéo ra, áo tắm mềm mại trượt xuống hai bên, mà cảnh tượng bên trong cũng làm cho máu của Lộ Thịnh xông thẳng lên đầu.
Liễu Y Nam cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh.
Phía sau lớp vải lưới màu đen là eo theo nhỏ của cô, bên hông là một sợi dây nhỏ, bên dưới dây nhỏ là một miếng vải tam giác che đi khu rừng rậm của cô, mơ hồ có thể thấy mấy sợi lông lộ ra từ bên cạnh, dưới phần tam giác lại là một sợi dây nhỏ dẫn ánh mắt của anh nhìn về nơi xa xăm.
Gợi cảm lại tươi mới.
“Em đẹp, hay là vợ anh đẹp?”
“Thích so sánh với cô ấy như vậy sao?” Hai tay Lộ Thịnh nắm eo cô, nhẹ nhàng vuốt trên mặt lưới.
“Nói đi mà.” Liễu Y Nam cọ cọ bắt đùi anh: “Ai đẹp hơn?”
“Em đẹp nhất.” Lộ Thịnh nắm eo cô, kéo cô về phía mình: “Hài lòng chưa?”
Liễu Y Nam thuận thế dựa gần anh, môi dán vào môi anh, đụng chạm như có như không, lại không đụng sát: “Vợ anh có biết anh tìm phụ nữ ở bên ngoài không?”
“Đã nói là ở bên ngoài thì đương nhiên cô ấy không biết.”
Hơi thở của cả hai thoảng qua mặt đối phương, ám muội là chọc người.
“Vậy, thích em, hay là thích vợ anh?” Liễu Y Nam bắt đầu cởi khuy áo sơ mi anh.
“Em.” Nói xong, Lộ Thịnh cũng không cho cô cơ hội dằn vặt mình, anh giữ chặt gáy cô, đôi môi quấn quýt bên nhau.
Liễu Y Nam thầm phỉ nhổ trong lòng, một chút tình thú cũng không hiểu, cô còn chưa chơi đủ mà.