Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 20:
Vào sáng sớm ngày 11-11 bắt đầu chương trình giảm giá, Liễu Y Nam và Tô Lệ Vãn đã đặt được một chuyến du lịch đến Thổ Nhĩ Kỳ.
Khi chuẩn bị thanh toán số tiền còn lại đợt 11-11, Tô Lệ Vãn đột nhiên nói với cô, thời gian đó cô ấy không đi được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi bảo bối, hạng mục này rất quan trọng, thật sự không còn cách nào khác, tớ đã năn nỉ ỉ ôi ma vương rất lâu nhưng không được đồng ý, quan trọng còn không phải nói ma vương, cái hạng mục này đúng là biến thái trong biến thái, còn biến thái hơn so với đại ma vương. Thời gian chúng ta ra ngoài chơi vào đúng thời gian quan trọng nhất của hạng mục này cho nên bị trùng lịch trình, thật là không vui.”
“Ừm… sao tớ lại có cảm giác hạng mục mà cậu nói như có giá trị hàng chục tỉ vậy?”
“Không phải ma vương giao cho tớ dự án độc lập đầu tiên cho tớ sao? A a a!” Mặc dù cách điện thoại nhưng Liễu Y Nam vẫn cảm nhận được sự bất lực của cô ấy, “Tớ không nói với cậu nữa, đại biến thái lại tìm tớ rồi!” Tô Lệ Vãn không kịp nói xong đã cúp điện thoại.
Liễu Y Nam nghĩ, có nên hoãn chuyến đi này hay không, hay là…. Cô nên hỏi Lộ Thịnh có muốn đi cùng hay không?
Buổi tối Lộ Thịnh về đến nhà đã là sáu giờ, thấy Liễu Y Nam không có ở nhà, anh theo bản năng nghĩ gần đây mình có làm sai gì không, suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không có kết quả, anh liền gọi điện cho cô.
“Em đang ở đâu?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Xe em bị thủng lốp, hiện tại đang ở trên đường cao tốc, em đã gọi bên trợ giúp rồi, em không nói với anh nữa, người ta gọi điện tới rồi.”
Nói chuyện được hai mươi giây, Liễu Y Nam cúp điện thoại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Thịnh có chút lo lắng trong lòng nhưng lại cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to.
Đi về đúng lúc vào giờ cao điểm, khi Liễu Y Nam về đến nhà thì đã là bảy giờ tối.
“Đói muốn chết.” Liễu Y Nam cởi quần áo, cắm sạc cho điện thoại “Thay lốp trên đường cao tốc thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác.”
“Ăn cơm đi.” Lộ Thịnh dọn bát đũa ra.
Liễu Y Nam lờ mờ cảm thấy tâm tình anh có chút không vui, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm.
“À, ngày 18 tháng 1 đến ngày 27 tháng 1 anh có rảnh không?” Liễu Y Nam nhắc nhở anh một chút, “Ngày 28 tháng 1 ăn tết.”
“Sao vậy?”
“Có một đoàn đi du lịch Thổ Nhĩ Kỳ, muốn hỏi anh có muốn đi cùng không.”
Cảm giác chua xót trong lòng Lộ Thịnh biến mất, “Đương nhiên có thể, nhưng sao đột nhiên em lại muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ?”
“Ừm, vậy là tốt rồi, chúng ta cùng đi đi.” Liễu Y Nam uống canh, “Vốn dĩ em đi cùng Tô Lệ Vãn, 11-11 em đã thanh toán tiền cọc rồi, kết quả cô ấy không đi được, anh rảnh thì đi cùng em, em sẽ thanh toán số tiền còn lại cho.”
Lộ Thịnh cảm thấy cảm giác chua xót kia lại quay trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Liễu Y Nam đắm chìm trong sự vui vẻ khi có thể đi du lịch cùng anh, đã gấp không chờ nổi muốn đi ra sân bay ngay, cô quyết định sẽ gửi cho Tô Lệ Vãn một bao lì xì một tệ để thể hiện sự biết ơn.
Sau một giờ, Liễu Y Nam thanh toán toàn bộ số tiền còn lại, cuối cùng cô cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Lộ Thịnh có vẻ đang giận dỗi.
“Anh không vui?” Liễu Y Nam vào thư phòng tìm anh.
“Không có.” Lộ Thịnh nhìn cô, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra, “Có chút không vui.”
Lộ Thịnh đứng lên, ôm cô vào lòng.
“Hôm nay xe em bị hỏng.” Lộ Thịnh mở miệng nói.
“Ừ.”
“Nhưng em không nói cho anh, ý anh là em không nói cho anh đầu tiên.”
Liễu Y Nam sửng sốt, vội vàng giải thích, “Không phải, chỉ là em thấy em gọi đội cứu trợ sẽ nhanh hơn chút, hơn nữa điện thoại của em chỉ còn có 3%, buổi sáng em lại cho đồng nghiệp mượn sạc, em sợ đột nhiên hết pin nên không dám dùng điện thoại.”
“Nhưng mà em muốn đi du lịch, cũng không nghĩ tới anh.”
“Chuyện đó… Em đã tham gia săn sale từ khi anh còn ở nước ngoài, khi đó… Được rồi, là em sai, đáng ra em phải nghĩ tới anh đầu tiên.” Liễu Y Nam ôm eo anh, “Thật xin lỗi.”
“Y Y, anh rất muốn em cần anh, đừng quá độc lập.” Lộ Thịnh vuốt tóc cô, “Anh hy vọng ít nhất có thể là một trong ba người đứng đầu trong lòng em.”
Liễu Y Nam ngẩng đầu, cười nhìn anh, “Em sẽ xếp anh ở vị trí thứ nhất.”
Bởi vĩ anh vốn dĩ đã đứng thứ nhất.
Lộ Thịnh hôn lên trán cô: “Em cũng vậy.”
**
Cuối tuần Lộ Thịnh đưa cô về nhà thu dọn quần áo, sau khi lập đông, nhiệt độ ngày càng xuống thấp, một tuần trải qua bốn mùa.
Liễu Y Nam mới vừa về nhà liền thấy Lương An và mợ An Cần ngồi trong phòng khách.
“Ba, mẹ, con về rồi.” Cô lễ phép chào hỏi, “Chị họ, mợ.”
“Sao em lại cầm theo vali về một mình?” Lương An hỏi cô.
Liễu Y Nam cảm thấy lỗ tai mình thật nhạy cảm, cô cảm thấy được sự vui sướng khi người khác gặp họa trong giọng nói của cô ta.
“Lộ Thịnh đi lấy cua, lát nữa sẽ tới, chị họ, mợ, đến trưa chúng ta ăn cua nhé.” Liễu Y Nam mang vali lên lầu dọn đồ, Liễu Lực Duy đi cùng hỗ trợ.
“Sao hai người kia lại tới nữa vậy ba?” Liễu Y Nam hỏi ông.
“Mấy hôm trước chị họ con đi Đài Loan tham gia hội thảo, cầm theo quà lưu niệm trở về.”
Liễu Y Nam gật gật đầu, “Ba xuống đi, con tự làm được.”
Liễu Lực Duy đi rồi, cô mở điện thoại bật nhạc lên, vừa hát vừa thu dọn đồ.
“Chị cứ tưởng em và Lộ Thịnh cãi nhau nên chạy về nhà mẹ đẻ.” Lương An dựa người vào cửa, nhìn cô.
Liễu Y Nam còn không thèm ngẩng đầu, tiếp tục thu dọn.
Lương An thấy cô không phản ứng liền đi vào trong phòng, khoanh tay đi tham quan khắp nơi, đột nhiên bật một bài hát tiếng anh, Lương An ngâm nga vài câu, “Chị đặc biệt thích bài hát này em biết không? Lần đầu tiên chị nghe là ở trong phòng làm việc của Lộ Thịnh ở Canada, chị cảm thấy bài này rất dễ nghe.”
Liễu Y Nam chỉ cười, không đáp lại.
“Em có biết tại sao chị thích không?” Lương An đi đến trước mặt Liễu Y Nam.
“Không biết.”
“Bởi vì cậu ấy hát cho chị nghe.”
“Hử?” Liễu Y Nam cảm thấy hứng thú “Lộ Thịnh sao?”
Lương An kiêu ngạo gật đầu, trong mắt ngập tràn sự khiêu khích.
“…”
Liễu Y Nam cảm thấy meme anh da đen dấu chấm hỏi không đủ để thể hiện được tâm trạng của cô bây giờ. Cô cần: Ông già, tàu điện ngầm, điện thoại di động.jpg(*)
(*) Meme ông già, tàu điện ngầm, điện thoại di động.jpg:
Cô buông quần áo trong tay xuống, cười cười nhìn cô ta, “Chị họ, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, không phải mười sáu tuổi nữa. Chị đã nghe anh ấy hát được một câu nào chưa vậy?” Liễu Y Nam tiến đến bên tai cô ta, “Nói dối phải nuốt một ngàn cây kim đấy.”
“Ý em là gì?” Lương An trừng mắt nhìn cô.
“Không có ý gì cả, chỉ là cảm thấy chị họ thật đáng yêu.” Liêu y nam đóng vali lại, tắt nhạc đi “Không ra ngoài sao?”
Lương An ra khỏi phòng, vừa lúc Lộ Thịnh đi lên lầu, nhận vali trong tay cô, thấy hai người các cô một trước một sau.
“Sao thế?” Lộ Thịnh hỏi Liễu Y Nam.
“Không có gì.” Liễu Y Nam trả lời.
Lương An thấy cô không nói gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều năm như vậy, cô ta không kiêng dè gì châm ngòi ly gián trước mặt Liễu Y Nam, đơn giản là vì cô ta chắc chắn là Liễu Y Nam sẽ không nói gì với anh, tựa như năm mười sáu tuổi, cô ta có thể ngăn cản tình cảm của hai người họ.
Nhưng Lương An không nghĩ tới, Liễu Y Nam đã không còn là đứa trẻ mười sáu tuổi năm đó nữa.
“Ông xã.” Liễu Y Nam mở miệng, “Chị họ nói anh hát rất hay.” Cô chỉ vào vali nhướng mày với Lộ Thịnh “Đem xuống dưới cho em.” Sau đó đi xuống lầu trước.
“Tớ…” Lương An muốn mở miệng giải thích.
Lộ Thịnh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi không biết trong mấy năm này cô đã nói gì với cô ấy, nhưng như tôi nói mấy năm trước, người tôi thích chính là cô ấy, trước kia, hiện tại hay tương lai, đều là cô ấy. Đừng có nói linh tinh trước mặt Y Y.” Nói xong, Lộ Thịnh cũng không cho Lương An cơ hội giải thích.
Lương An nắm lan can ở bên cạnh, móng tay bấu chặt vào gỗ, sắc mặt rất khó coi.
Năm đó, khi cô ta biết Lộ Thịnh cũng muốn đi Canada liền vui sướng, nửa năm trời cô ta thường xuyên tìm cơ hội gặp anh, Lộ Thịnh cũng đối với cô ta khá tốt, trước khi về nước nghỉ tết, Lương An đã lớn mật tỏ tình với anh.
Lương An không nghĩ tới Lộ Thịnh sẽ từ chối, bên cạnh anh cũng không xuất hiện bất cứ một cô gái đặc biệt nào cả, Lương An cảm thấy anh đối xử với cô khác với mọi người, anh thi thoảng mời cô ta ăn cơm, nếu cô có chuyện gì cần hỏi anh cũng đều giải đáp, cần sự giúp đỡ gì từ anh, anh cũng không từ chối bao giờ.
Cô ta không cam lòng, cô ta truy hỏi anh, Lộ Thịnh nói anh đã có người con gái mà mình yêu rồi. Lương An cảm thấy anh gạt người, cô ta hỏi anh đã có người mình thích thì người đó đâu? Đã có người mình thích rồi thì sao lại đối xử với cô ta tốt như vậy? Anh không phải kiểu người nhiệt tình đối với mọi người.
Lộ Thịnh thở dài nói với cô ta, anh đối tốt với cô ta là bởi vì Lương An là chị gái của người mà anh thích.
Lương An chỉ có một cô em họ, cô ta thật sự không tin nổi, cô ta nói với Lộ Thịnh: Liễu Y Nam mới có mười sáu tuổi, còn chưa trưởng thành. Lộ Thịnh nói, tôi biết, tôi sẽ chờ, bởi vì thích.
Thật là mỉa mai làm sao, chỉ đơn giản là bởi vì thích.
Cho nên Lương An có thể làm gì? Trước khi Liễu Y Nam biết Lộ Thịnh thích cô, lợi dụng việc cô không biết gì cả, bắt đầu nói dối cô, cho dù bọn họ có kết hôn, cô ta vẫn không cam lòng.
Lương An biết bản thân mình sai, nhưng phải làm sao bây giờ? Cô ta cũng thích anh, thích thì có gì là sai sao?