Để em tìm người ngoại tình với anh

Chương 2


Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 2:

Trong thời gian đi vệ sinh, Liễu Y Nam còn chưa hồi tưởng xong thì Nam Nhân đã xông lên lầu tiếp: “Liễu Y Nam, con làm sao vậy, đi vệ sinh mà cũng lâu như thế, con có biết là Lộ Thịnh sắp tới rồi không?”
 
Liễu Y Nam yên lặng đứng dậy, súc miệng, rửa mặt rồi trang điểm, sau đó cô mới đi xuống lầu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Thịnh đã đến được một lúc, anh đang tán gẫu với Liễu Lực Duy.
 
Liễu Y Nam mặc một chiếc váy sơ mi màu trắng, kiểu dáng rộng rãi, thắt lưng bên hông làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của cô, vạt áo là kiểu không có quy tắc, khiến cô thoạt nhìn hoạt bát hơn, không bị cứng nhắc. Tóc ngắn tới cằm cũng được kẹp ra sau tai, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài.
 
Hôm nay Lộ Thịnh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chỗ yết hầu để mở một cúc áo, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ màu đen, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, anh cầm một ly thủy tinh.
 
Lộ Thịnh ngẩng đầu, đối mặt với cô mấy giây rồi đặt ly nước xuống, anh đứng dậy: “Ba mẹ, tụi con đi trước đây.”
 
A, gọi đúng là thuận miệng.
 
Trên đường đi, Liễu Y Nam đều đang tự hỏi mối quan hệ giữa cô và Lộ Thịnh.
 
Lộ Thịnh, Liễu Y Nam, Tiêu Mộ Hòa, Lương An, mối quan hệ của bốn người bọn họ phải bắt đầu kể từ hàng tổ tiên.
 
Bà ngoại của Liễu Y Nam, ông bà ngoại của Lộ Thịnh, ông nội của Tiêu Mộ Hòa, ông ngoại của Lương An, năm ông bà cụ đều là công nhân viên chức của bệnh viện nhân dân số một trực thuộc Tư Đại, cho nên bốn người từ nhỏ đã lớn lên trong một bệnh viện.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ba mẹ của Lộ Thịnh quanh năm làm việc ở nước ngoài, từ nhỏ anh đã do ông bà ngoại nuôi lớn, sau khi ông ngoại anh bị bệnh qua đời năm anh 10 tuổi, bà ngoại lại không muốn ra nước ngoài nên Lộ Thịnh ở cùng bà trong đại viện, mãi đến khi tốt nghiệp đại học anh mới ra nước ngoài để học chuyên sâu.
 
Ông ngoại của Liễu Y Nam là em ruột của bà nội Lương An, mặc dù có tầng quan hệ thân thích này nhưng Liễu Y Nàm và Lương An cũng không thân.
 
Lương An lớn hơn Liễu Y Nam 6 tuổi, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, nếu như Liễu Y Nam thi được 98 điểm mà vui vẻ tới mấy ngày không ngủ được thì Lương An thi được 98 điểm sẽ khóc đến mất ngủ mấy ngày.
 
Từ nhỏ, điều Liễu Y Nam nghe được nhiều nhất chính là: “Con nhìn Lương An mà xem.”
 
Còn có một nguyên nhân mà Lương An khiến người ta đau lòng là bởi vì ba của Lương An đã sinh bệnh qua đời vào năm cô ta 8 tuổi, khi đó Liễu Y Nam mới 2 tuổi, cô không hề có chút ấn tượng nào với ông cậu họ này.

 
Thế nhưng kể từ khi Liễu Y Nam nhớ được, cô đã được dạy rằng, cuộc sống của Lương An không dễ dàng, Lương An quá ưu tú, Lương An quá đáng thương, vân vân và mây mây.
 
Liễu Y Nam quả thật cũng đã từng xem Lương An là một người chị ưu tú, chỉ là không nghĩ tới, có một ngày, năm đó khi Liễu Y Nam còn đang thầm mến Lộ Thịnh, Lương An nói cho cô biết, Lộ Thịnh ra nước ngoài là bởi vì cô ta.
 
Lương An hoàn toàn bóp chết sự thầm mến kẹt ở trong lòng của Liễu Y Nam.
 
Lộ Thịnh, Lương An, tên của hai người đều lấy họ của ba mẹ, ngay cả tên cũng xứng đôi.
 
Chặng đường hơn 20 phút trôi qua trong khi Liễu Y Nam đang hồi tưởng, hai người lấy giấy chứng nhận xong, lúc bước ra khỏi cục dân chính, trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy hôn thú, người không biết mà nhìn vẻ mặt của bọn họ còn tưởng hai người là cầm chứng nhận ly hôn.
 
“Hai ngày nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến, trong nhà có chút việc phải làm phiền em.” Sau khi lên xe Lộ Thịnh nói với Liễu Y Nam.
 
“Ừ.” Liễu Y Nam gật gật đầu.
 
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên trong hôm nay của hai người. Có lẽ cũng đã hơn ba tháng, số lần nói chuyện không nhiều.
 
Lộ Thịnh lái xe đưa cô về nhà.
 
“Nhà ở trong nước anh mua từ khi nào?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Mua được hơn một năm rồi, sửa xong rồi, vẫn đang chờ bớt mùi.”
 
Liễu Y Nam gật gật đầu, trong lòng cười khổ một tiếng, khu vực đắt đỏ nhất Tư Thành, khu dân cư đứng đầu trong bảng xếp hạng giá nhà. Cũng không biết căn nhà này có biết nó đã thay đổi nữ chủ nhân rồi hay không.
 
Vừa mở cửa, một con Golden chạy tới, bắt đầu cọ vào Lộ Thịnh, cọ xong lại chạy vòng quanh người Liễu Y Nam ở bên cạnh.
 
Golden à, là giống chó Lương An thích nhất, từ ảnh đại diện Wechat đến ảnh màn hình điện thoại đều là một con Golden đang hot trên mạng, Lương An ở nước ngoài thuê chung nhà với bạn học nên không thể nuôi chó, thế là cô ta vẫn luôn “nuôi” chó trên Weibo.
 
Không biết con Golden thông minh này có thể đọc hiểu nội tâm của Liễu Y Nam hay không, cô rất muốn chào nó một câu: “Hi, tao là mẹ kế của mày.”
 

Liễu Y Nam vẫn không thể thuyết phục bản thân nhiệt tình đối đãi với con Golden này, cô thoáng sờ sờ đầu nó, xem như là lên tiếng chào.
 
“Đây là thẻ cổng ra vào ở dưới lầu, mật mã cửa là 120628, một lát nữa anh giúp em lưu dấu vân tay vào.” Lộ Thịnh nói với cô: “Mỗi ngày em giúp anh cho ăn ba lần, em chỉ cần chuẩn bị bữa trưa cho nó thôi. Buổi tối dắt nó đi dạo một lần là được, nó rất dễ chăm.”
 
“Ừ.”
 
“Mỗi ngày gửi một đoạn video của nó cho anh.”
 
Liễu Y Nam nhìn anh một cái, gật gật đầu, nghĩ thầm mẹ kế thật khó làm.
 
“Em muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Bên đó.” Lộ Thịnh chỉ chỉ.
 
Nhìn thấy Liễu Y Nam để túi xuống đi vào nhà vệ sinh, anh ngồi xổm xuống, sờ lên đầu con Golden: “Mày rất thích cô ấy? Vậy sau này phải đối với cô ấy thật tốt, cô ấy là mẹ của mày, đừng bắt nạt cô ấy, biết không?”
 
Liễu Y Nam đi ra từ trong nhà vệ sinh, Lộ Thịnh liền đưa cho cô một chai nước: “Điện thoại em kêu kìa.”
 
“Ồ.” Liễu Y Nam nhận lấy nước, đi tìm điện thoại trong túi xách.
 
Lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Mộ Hòa, Liễu Y Nam do dự một chút, vẫn gọi lại cho anh ta. Cô dùng bả vai và tai kẹp lấy điện thoại, rảnh tay vặn nắp chai, không biết có phải là ngay cả nước nhà Lộ Thịnh cũng không công nhận nữ chủ nhân là cô đây không mà cô cả vặn nửa ngày vẫn không mở ra được.
 
Lộ Thịnh rất tự nhiên mà lấy chai nước trong tay cô, sau khi vặn ra rồi lại đưa cho cô, Liễu Y Nam một tay cầm điện thoại một tay nhận chai nước: “Cảm ơn.”
 
“Thế nào, sao người anh em lại khách sáo thế?” Tiêu Mộ Hòa ở đầu bên kia điện thoại, vừa bắt máy liền nghe thấy cô nói cảm ơn.
 
“Tìm em có việc?” Liễu Y Nam uống một ngụm.
 
“Anh đang ở sân bay chuẩn bị đi Mỹ, hỏi xem em có muốn mua gì không, anh gửi Wechat cho em mà không thấy em trả lời.”

 
“Lát nữa em trả lời anh trên Wechat nhé.” Liễu Y Nam liếc nhìn Lộ Thịnh một cái, thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại câu nệ như vậy.
 
“Người anh em, đang làm gì vậy?” Tiêu Mộ Hòa cảm thấy giọng điệu của cô có chút là lạ.
 
“Gâu gâu.” Golden đột nhiên kêu lên hai tiếng.
 
“Stop!” Lộ Thịnh bảo nó dừng lại.
 
Liễu Y Nam quay đầu nhìn một người một chó này, Golden phát hiện ra cô đang nhìn nó, lập tức chạy tới xoay quanh bên cô.
 
“Ai đang ở cạnh em vậy?” Tiêu Mộ Hòa rõ ràng nghe thấy tất cả.
 
“Em đang…” Liễu Y Nam suy nghĩ một chút rồi chọn ăn ngay nói thật: “Ở nhà Lộ Thịnh.”
 
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng loa truyền thanh, qua một hồi lâu, Tiêu Mộ Hòa mới mở miệng: “Anh chuẩn bị lên máy bay rồi người anh em, hôm nào nói chuyện tiếp.”
 
Vừa rồi còn nói muốn mua đồ cho cô, sau lại chuẩn bị lên máy bay, Tiêu Mộ Hòa cũng biết cái cớ của mình không quá đáng tin.
 
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh gọi cô.
 
“Hửm?”
 
Lộ Thịnh không nói gì, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
 
Qua rất lâu, anh chậm rãi mở miệng: “Khi nào thì em chuyển tới?”
 
“Buổi chiều em về nhà thu dọn hành lý, qua…”
 
Lời của Liễu Y Nam còn chưa nói hết liền bị anh cắt ngang: “Được, vậy buổi tối chuyển tới.”
 
“…”
 
“Đây là chìa khóa xe của anh, anh không ở đây em có thể lái nó.”
 
“Em có xe, em lái xe của mình là được, xe của anh đắt quá, em không dám lái.” Liễu Y Nam xua xua tay.

 
“Nó chỉ ngồi xe của anh thôi.” Lộ Thịnh ý bảo con chó bên chân cô.
 
“… Bây giờ dắt chó đi còn phải lái xe sao?” Liễu Y Nam hỏi anh.
 
“Nhiều ngày như vậy, dù sao cũng phải đưa nó đi tắm rửa, tỉa lông chứ?” Lộ Thịnh lấy điện thoại ra thao tác một phen: “Nó chỉ tắm rửa ở đây, anh gửi địa chỉ trên Wechat cho em.”
 
“Anh…” Liễu Y Nam suy nghĩ một chút: “Hay là dứt khoát tìm Lương An đi? Không phải chị ấy thích Golden nhất sao?”
 
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh gọi cô: “Đây là chuyện trong nhà chúng ta.”
 
“Ồ.” Liễu Y Nam thấy sắc mặt anh có chút khó coi.
 
Quả nhiên ở trước mặt anh, Lương An là điều cấm kỵ. Có điều Liễu Y Nam cũng rất muốn biết rốt cuộc giữa anh và Lương An đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì năm đó anh cũng ra nước ngoài vì Lương An, lại nuôi giống chó Lương An thích nhất, sớm về nước mua nhà tân hôn, có lẽ là yêu Lương An đến chết rồi.
 
Hai người lại trầm mặc một lúc, một lát sau, Lộ Thịnh bưng một hộp đào từ phòng bếp ra hỏi cô: “Ăn đào không?”
 
Đào mật, là loại trái cây Liễu Y Nam thích nhất trên đời này, đương nhiên, nó chỉ là một trong số những trái thích nhất.
 
Lộ Thịnh mở hộp ra, từng trái đào cực lớn, lớp lông mềm, hồng hồng vàng vàng giao nhau tản ra mùi thơm đặc thù.
 
Liễu Y Nam nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn anh: “Ăn một trái.”
 
Lộ Thịnh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tự chọn, ngón cái và ngón trỏ của Liễu Y Nam nhẹ nhàng sờ lên trên mỗi quả đào, chọn quả mềm nhất rồi cầm trong tay, sau đó liền bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy chậm vào phòng bếp.
 
Nước của đào mật là khó chịu nhất vì nước của nó sẽ dính đầy cả tay, thậm chí sẽ chảy xuống theo cổ tay, Liễu Y Nam cảm thấy mình ăn vô cùng khổ sở, nhưng lại vô cùng thỏa mãn. Đầu tháng 10, còn có thể ăn đào, một trái làm sao mà đủ, cô cảm thấy cô có thể ăn hết cả hộp này cơ.
 
“Còn muốn ăn không?” Lộ Thịnh hỏi cô.
 
Liễu Y Nam gật gật đầu, giống như một đứa trẻ ăn được một miếng kem liền không kịp chờ mà muốn ăn miếng thứ hai.
 
“Buổi tối chuyển tới sớm một chút.” Lộ Thịnh nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bếp, Liễu Y Nam không nhìn thấy, khóe miệng của anh chứa đầy ý cười.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.