Bạn đang đọc Để em tìm người ngoại tình với anh – Chương 13:
Tô Lệ Vãn được coi như là người duy nhất biết rõ chuyện thầm mến của Liễu Y Nam, đương nhiên cô ấy cũng trở thành người cô kể hết mọi chuyện.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi tan làm vào hôm sau, Liễu Y Nam đi thẳng đến nhà Tô Lệ Vãn.
Cô gọi điện nói với Lộ Thịnh đêm nay sẽ ở lại nhà Tô Lệ Vãn, đầu kia điện thoại yên lặng một lát rồi mới trả lời: “Ừ.”
“Cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?” Liễu Y Nam cúp điện thoại, ôm gối ôm, suy sụp ngồi trên ghế sofa nhà Tô Lệ Vãn.
“Tớ cũng không hiểu được cậu nữa, bình thường cậu hùng hổ như vậy, tại sao đến khi ở trước mặt Lộ Thịnh lại lúng túng thế kia chứ?”
“Bởi vì yêu đó.”
Tô Lệ Vãn liếc mắt nhìn cô đầy xem thường, “Nhưng mà nghe cậu nói vậy, Lộ Thịnh và chị họ cậu rốt cuộc có từng ở bên nhau không?”
Liễu Y Nam lắc đầu: “Tớ không biết, năm đó chị họ tớ cũng đột nhiên nói với tớ, Lộ Thịnh đi Canada là vì cô ta, nếu không anh ấy đã đi Mỹ hoặc là Anh rồi.”
Liễu Y Nam nhớ lại năm cô mười sáu tuổi, Lộ Thịnh mới vừa ra nước ngoài, tình yêu của cô dành cho Lộ Thịnh ngày càng mãnh liệt đồng thời còn cách thêm một Thái Bình Dương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bắt đầu từ từ lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, thay vì tìm hiểu các trường đại học trong nước, Liễu Y Nam cũng có ý định ra nước ngoài du học, tất nhiên ý tưởng của cô đã bị mấy câu nói của Lương An dập tắt.
Sau khi ra nước ngoài nửa năm, Lộ Thịnh trở về ăn tết cùng Lương An. Liễu Y Nam rất vui, cô có rất nhiều điều muốn nói với Lộ Thịnh, cô muốn nói nửa năm này cô học tập rất tiến bộ, cô muốn hỏi anh Canada có tốt không, cô muốn nói với anh sau này cô cũng sẽ đến đó du học.
Những tất cả những lời này còn chưa kịp nói ra, cô đã đến nhà Lương An chúc tết trước.
Liễu Y Nam nhớ rất rõ, năm đó mới có app WeChat nhưng vẫn chưa phổ biến, không có nhiều người dùng lắm, người nước ngoài khá thích dùng WhatsApp, Lương An nói với cô rằng cô ta dùng WhatsApp nói chuyện phiếm.
“Chị họ, chị có bạn trai sao? Trông vui như vậy.” Liễu Y Nam ngồi trên ghế sofa trong phòng Lương An, nhìn cô ta nghịch điện thoại.
Lương An nhìn cô một cái: “Cũng không hẳn là bạn trai, à, đừng có nói với mẹ chị, nếu không bà ấy lại nói chị chểnh mảng việc học tập.”
“Là bạn trai à?” Liễu Y Nam cười hì hì hỏi cô ta.
“Không phải bạn trai, quan hệ vẫn chưa được xác định.” Lương An nghĩ một lát lại tiếp tục nói: “Em đừng có nói đấy, chị sợ đến lúc đó mẹ chị đến tìm Lộ Thịnh, xấu hổ muốn chết.”
Nếu khi đó trước mặt Liễu Y Nam có một chiếc gương, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình cứng đờ đến mức nào. “Người chị nói là anh Lộ Thịnh sao?”
“Ừm…” Lương An gật đầu, có chút mất tự nhiên nhưng Liễu Y Nam không để ý tới.
Cô ta tiếp tục nói: “Hai bọn chị lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đề tài nói chuyện cũng rất nhiều, hơn nữa cậu ấy còn vì chị mà làm nhiều chuyện như vậy, rõ ràng có thể đi nước Mỹ hay Anh, kết quả lại vì chị mà đi Canada.”
Cuối cùng Liễu Y Nam tựa như chạy trối chết, cô chạy tới nhà bà ngoại, cô sợ chỉ cần nghe thêm một câu nữa thôi thì sẽ sụp đổ hoàn toàn mất.
Tô Lệ Vãn đi đến bên cạnh cô: “Vậy cậu cũng không hỏi Lộ Thịnh sao?”
“Tớ hỏi kiểu gì? Hỏi anh ấy “Anh thích chị họ em sao?” hay hỏi anh ấy “Ừm, anh cảm thấy giữa hai chị em em thì ai tốt hơn?” Thật quá xấu hổ.”
“Tớ không nghĩ cậu vẫn còn tâm tư để nói giỡn đấy, hôm nay đừng có khóc cả đêm trong nhà tớ.” Tô Lệ Vãn nói.
“A!” Liễu Y Nam ngửa đầu, “Tớ khổ quá mà!”
“Quả thực là” Tô Lệ Vãn đẩy cô, “Với giác quan thứ sáu của người ngoài cuộc, tớ cảm thấy Lộ Thịnh căn bản không có khả năng thích chị họ của cậu đâu.”
“Thế chị họ tớ nói như vậy là đang nói dối à? Vậy cũng liều quá rồi, nếu như vậy, không phải chỉ một giây là bị vạch trần rồi sao?”
“Cũng đúng.” Tô Lệ Vãn gật gật đầu, “Nhưng tớ thật sự cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao sau đó hai người họ lại không bên nhau nữa? Có bên nhau không thì cậu cũng sẽ biết mà. đúng không?”
Liễu Y Nam lắc đầu một cái: “Về sau cậu cũng biết rồi đấy, tớ đi Giang Thành học đại học, mỗi lần trở về đều là nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ lễ, hơn nữa sau khi ông bà ngoại qua đời tớ rất ít khi quay về nhà lớn, cho nên cũng không nghe thấy tin tức gì của hai người họ, nhưng mà vào kỳ nghỉ tết mấy năm trước, khi chị họ thấy tớ đều sẽ nhắc đến Lộ Thịnh, dường như ở Canada bọn họ thường xuyên ở bên nhau cho nên tớ đành cam chịu.”
“Haiz.” Tô Lệ Vãn thở dài, “Vậy bây giờ cậu phải làm sao đây, cô bé đáng thương.”
“Tớ muốn ly hôn.” Liễu Y Nam nói nửa đùa nửa thật “Ly hôn xong là tớ được giải thoát rồi.”
“Phụ nữ đã kết hôn thật đúng là ghê gớm, có thể khóc, có thể làm loạn, có thể thắt cổ, còn có thể ly hôn.” Tô Lệ Vãn dựa vào người cô: “Giống như mẹ tớ vậy, mỗi lần ba tớ chọc giận bà thì bà sẽ đòi ly hôn, đòi gần nửa đời người rồi. Nhưng chỉ cần ba tớ dỗ dành một chút là bà ấy sẽ vui vẻ vô cùng. Người yêu nhau thì nói ly hôn cũng là tình thú.”
“Cậu nói là người yêu nhau.”
“Cậu muốn ly hôn kiểu gì? Cậu vẫn còn nợ tiền anh ấy đấy, trừ khi anh ấy ngoại tình thôi.” Tô Lệ Vãn nói đùa.
“Cậu nói cái gì?” Liễu Y Nam ngồi thẳng dậy hỏi cô.
“Không phải, Liễu Liễu, tớ nói đùa thôi.” Tô Lệ Vãn vội vàng giải thích.
“Không đúng, không đúng, cậu lặp lại câu vừa mới nói đi!”
“Cậu nợ anh ấy tiền?”
“Câu tiếp theo.”
“Anh ấy ngoại tình?”
“Đúng vậy! Sao tớ lại không nghĩ đến chứ!” Liễu Y Nam vỗ đùi: “Anh ấy ngoại tình thì tớ có thể ly hôn, sau đó anh ấy sẽ thấy có lỗi, tớ còn có thể đòi tiền bồi thường!”
Vẻ mặt Tô Lệ Vãn kiểu anh da đen dấu chấm hỏi (*): “Cậu uống say rồi ad?”
(*) Anh da đen dấu chấm hỏi:
“Không phải, tớ nghiêm túc đấy, cậu không thấy hợp lý sao?” Liễu Y Nam hỏi cô ấy.
“Mấy người chòm sao Bảo Bình các cậu quả thật là có logic kỳ lạ mà! Vậy xin hỏi anh ấy có ngoại tình không? Anh ấy có lừa dối cậu không?”
“Tớ sẽ khiến anh ấy ngoại tình, để tớ tìm một người cho anh ấy!” Liễu Y Nam hào hứng.
“Cậu…” Tô Lệ Vãn vỗ vô bả vai cô: “Nếu cậu ăn thêm hai viên đậu phộng thì sẽ không say đến hồ đồ như vậy.”
“Không được sao? Tớ thấy ổn mà.”
Tô Lệ Vãn đáp lại cô bằng một nụ cười ngượng ngùng: “Nếu sớm đã biết như vậy thì tại sao cậu lại đồng ý kết hôn với anh ấy?”
Liễu Y Nam thở dài, ngơ ngác nhìn lên trần nhà: “Vãn Vãn, tớ thật sự rất sợ.”
Tô Lệ Vãn chờ cô nói tiếp.
“Tớ sợ rằng chỉ một giây không có anh ấy thì tớ sẽ đánh mất anh ấy. Tớ sợ anh ấy đối tốt với tớ một chút thì tớ sẽ tưởng rằng anh ấy thích tớ. Đổi lại là một người đàn ông khác thì tớ sẽ không sao, nhưng mà… Duy chỉ có anh ấy là không được, cậu có hiểu không?”
“Tớ hiểu, cậu chỉ muốn làm những điều tốt đẹp cùng với anh ta, đồng thời cậu cũng sợ những mặt xấu của mình bị lộ ra trước mặt người ta. Nhưng mà Liễu Liễu à, yêu anh ấy rất nhiều chính là mặt tốt nhất của cậu rồi.”
Tô Lệ Vãn sờ đầu cô: “Liễu Liễu của chúng ta tốt như vậy, không yêu cậu là tổn thất của anh ta.”
**
Ở nhà Tô Lệ Vãn ba ngày, Lộ Thịnh chưa từng hỏi tới, Tô Lệ Vãn nhìn ra Liễu Y Nam sắp suy sụp hoàn toàn rồi, cho nên cô ấy liền đưa cô về nhà.
Khi Liễu Y Nam về đến nhà thì đã là chín giờ, trong nhà tối đen như mực, Không Biết không có ở nhà.
Liễu Y Nam tắm rửa xong, đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Lộ Thịnh hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ ở nhà, bốn mắt đối diện nhau trong giây lát, Liễu Y Nam thấy được sự vui sướng trong ánh mắt của anh, cô lại lần nữa cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
“Không…Không Biết đâu?” Liễu Y Nam hỏi anh.
“Bị cảm, hôm qua anh đưa nó tới bệnh viện rồi.” Lộ Thịnh cởi áo khoác ra “Em không ở nhà, anh sợ không chăm sóc được nó nên để nó ở trong tiệm hai ngày.”
Liễu Y Nam gật đầu một cái, xoay người vào phòng tắm rồi đờ ra sấy tóc, cô nhìn Lộ Thịnh đi vào nhà tắm qua gương, Liễu Y Nam cất máy sấy đi.
“Anh muốn tắm à? Để em ra ngoài.” Cô chuẩn bị đi ra ngoài.
“Thật xin lỗi.” Lộ Thịnh ôm cô từ phía sau, một tay giữ bả vai cô, một tay vòng qua eo cô, ôm chặt cô vào ngực.
Liễu Y Nam không nói gì cả, yên lặng cúi đầu, Lộ Thịnh cho rằng cô im lặng không nói tức là vô cảm, cho đến khi anh phát hiện nước mắt cô chảy xuống cánh tay anh.
Tại sao anh lại nói xin lỗi, rõ ràng người sai là cô mà.
Lộ Thịnh xoay người cô lại, Liễu Y Nam vẫn cúi đầu như cũ, mặt đối mặt kéo cô vào lồng ngực mình: “Nhẫn là anh tặng cho em, không liên quan gì tới Lương An, anh không biết tại sao cô ta lại nói như thế.”
Lộ Thịnh thừa nhận ngày đó anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người các cô, anh chỉ tập trung vào câu nói “Tôi yêu anh ấy hay không, không quan trọng”, không thèm để ý tới những gì Lương An nói với cô. Hai ngày sau anh mới định thần lại, thậm chí anh còn bắt đầu tự hỏi, mấy năm nay có phải Lương An đã nói gì với cô không.
“Y Y.” Anh nâng khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt của cô: “Chỉ cần em muốn biết, em đều có thể hỏi anh.”
Liễu Y Nam hơi há miệng, nhưng thật lâu sau vẫn không nói ra được câu nào..
Cô muốn hỏi anh: “Anh có yêu em không?”
Liễu Y Nam nhìn anh, duỗi tay vòng qua cổ anh, hôn anh.
Không hề có quy luật nào, môi lưỡi chỉ tùy ý quấy loạn, răng không ngừng cọ vào môi anh.
Liễu Y Nam buông anh ra, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh: “Muốn em, có được không?”
Muốn em, có được không?
Yêu em, có được không?